A Lan gõ cửa, bên trong không trả lời.

A Lan nghĩ chắc Thư Vãn đã ngủ mê man rồi, đang nghĩ làm thế nào để mở cửa thì phía sau truyền đến tiếng nói giận dữ ——

"Các người là ai? Đứng trước cửa nhà tôi để làm gì?!”

Mấy ngày nay Sam Sam gửi vài tin nhắn cho Thư Vãn nhưng cô không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy, cô ấy rất lo lắng cho Thư Vãn, cho nên định tới xem cô có trở về hay không.

Sam Sam vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, Sam Sam không thấy Cố Cảnh Thâm và A Lan vì bị đám người này che lại, cô ấy còn tưởng bọn họ vào nhà ăn trộm, cho nên lặng lẽ cầm cây chổi ông nội để ở cửa hành lang, giơ chổi hét lớn xông về phía bọn họ.

Sam Sam muốn dùng khí thế của chủ nhà để dọa đám người này, nhưng khi cô ấy nhìn thấy đám người này quay đầu lại, mặt không có cảm xúc nhìn cô với vẻ xem thường.

Sam Sam: ...!

Cố Cảnh Thâm nghe thấy tiếng Sam Sam, bảo vệ sĩ tránh đường.

Lúc này Sam Sam mới nhìn thấy Cố Cảnh Thâm: "Anh dẫn theo nhiều người chặn trước cửa nhà tôi làm gì?”

Sam Sam thấy anh ta, tức giận liếc anh ta, đã đá Vãn Vãn nhà cô ấy hai cước, bây giờ định tới cửa bổ sung thêm hai cước nữa phải không?

Cố Cảnh Thâm cúi đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi Sam Sam, tôi đến tìm cô ấy có chút việc.”

Sam Sam bỏ chổi xuống, lạnh lùng nói: "Không phải nói cô ấy bị Quý Tư Hàn đón đi rồi sao?”

Sam Sam vẫn chưa biết Thư Vãn đã trở về, muốn đuổi Cố Cảnh Thâm đi, lại nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của anh ta.

Sam Sam đành nuốt xuống những lời tàn nhẫn muốn đuổi anh ta đi, dù sao cũng là em trai cô ấy yêu thương từ nhỏ, thật sự không nói nổi mấy lời ác độc.

Cố Cảnh Thâm nói: "Vãn Vãn về rồi, chỉ là không muốn gặp tôi.”

Sam Sam lần nữa liếc anh ta: "Lúc trước anh ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy, sao cô ấy phải gặp anh.”

Hốc mắt Cố Cảnh Thâm lại đỏ lên.

Đúng vậy, cho dù không phải anh ta xuống tay, đó cũng là do anh trai ruột của anh ta làm.

Dù thế nào Cố Cảnh Thâm cũng không thoát khỏi liên quan, bây giờ Thư Vãn có hận anh ta cũng rất bình thường.

Chuyện làm Cố Cảnh Thâm đau lòng, không phải Thư Vãn hận anh ta mà là cô nói cô buông bỏ anh ta rồi, không yêu anh ta nữa…

Sam Sam không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, cô ấy cho rằng Thư Vãn đã dạy dỗ anh ta một trận.

Trước kia lúc hai người xảy ra mâu thuẫn, Thư Vãn tức giận không gặp anh ta, khi đó anh ta cũng có dáng vẻ canh cửa không chịu đi này.

Cuối cùng vẫn do cô ấy đứng giữa hòa giải, đẩy Tống Tư Việt vào, sau đó nhìn hai người ôm nhau vui vẻ.

Nhưng chuyện xảy ra lần này không đơn giản như trước, cũng không thể giống như trước kia xóa bỏ hiểu lầm, sau đó vui vẻ được.

Chỉ là đối với người ở giữa như Sam Sam, vẫn sẽ giúp mở cánh cửa này

Sam Sam đẩy Cố Cảnh Thâm ra mở cửa: "Anh muốn đến tìm cô ấy thôi mà cần phải dẫn theo nhiều người đến làm gì.”

Cố Cảnh Thâm thấy Sam Sam vẫn chịu mở cửa cho anh ta như trước đây, vội vàng phất tay bảo vệ sĩ đi xuống trước.

Vệ sĩ có chút lo lắng, trong bữa tiệc bọn họ chỉ vừa rời đi trong nháy mắt, đầu tổng giám đốc nhà bọn họ đã bị người ta đập nứt ra, bây giờ nào dám rời đi nữa.

Nhưng Cố Cảnh Thâm lạnh lẽo liếc đám vệ sĩ, vì thế bọn họ chỉ có thể lui xuống dưới lầu chờ.

Sau khi Sam Sam mở cửa, Cố Cảnh Thâm đi theo vào, A Lan cũng đi theo.

Sam Sam nhìn lướt qua A Lan, nhịn không được hừ một tiếng: "Tổng giám đốc Cố thật đúng là lợi hại, tìm Vãn Vãn nhà tôi còn phải dẫn theo một cô gái xinh đẹp.”

Cô nàng xinh đẹp A Lan bị Sam Sam chọc cười: "Tôi và anh ta không phải một cặp.”

Sam Sam nghe vậy, thái độ với A Lan cũng tốt hơn chút: "Vậy cô là ai?”

A Lan rất lễ phép tự giới thiệu: "Tôi là bác sĩ mà Quý tổng mời đến khám bệnh tim cho Thư tiểu thư.”

A Lan nói xong, nhấc hòm thuốc trong tay lên lắc lư trước mặt Sam Sam.

Sam Sam nghe được hai chữ Quý tổng, sắc mặt lại tối sầm xuống: “Anh ta đã không cần Vãn Vãn nhà tôi rồi, còn quan tâm cô ấy làm cái gì.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play