Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm chặt cô.

Sắc mặt hắn lạnh lùng u ám, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Vẻ mặt giận dữ của hắn cho thấy hắn đã nghe những gì bọn họ vừa nói.

Chắc hắn tưởng cô muốn đi với Cố Cảnh Thâm nên mới lao ra ngăn cản.

Hắn đã làm chuyện quá đáng như vậy với cô trước mặt Cố Cảnh Thâm, tại sao hắn còn không chịu buông tha cho cô?

Thư Vãn rũ mi xuống, dùng hàng mi dài che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.

Thấy cô không phản kháng, biểu cảm của Quý Tư Hàn dịu đi một chút, nhưng đôi mắt đầy băng giá vẫn gắn trên người Cố Cảnh Thâm.

"Hàng đã bị tôi chơi đến nát, Cố tổng vẫn còn muốn nhận lại, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng..."

Lời nói sỉ nhục như vậy khiến Cố Cảnh Thâm chợt nổi giận.

Anh ta nắm chặt hai tay lao về phía trước, muốn đấm cho Quý Tư Hàn một cú.

Nhưng Cố Cảnh Thâm từng bị thương nặng ở sau đầu, lại còn bị dầm mưa to, đâu phải là đối thủ của Quý Tư Hàn.

Trước khi nắm đấm chạm vào quần áo của Quý Tư Hàn, thì đã bị hắn nhấc chân lên đá xuống đất rồi.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Người đàn ông đưa tay ra phẩy tay áo, ngạo nghễ hừ nhẹ với người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

Cách hắn không quan tâm đến sự sống chết của Cố Cảnh Thâm khiến Thư Vãn càng ngày càng thất vọng về hắn...!
Cô lạnh lùng đẩy Quý Tư Hàn ra, chạy tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, ngồi xuống đỡ anh ta dậy.

"Tư Việt, anh thế nào, có bị thương ở đâu không?"

Nhìn thấy cô lo lắng khẩn trương vì người đàn ông khác, sự thù địch trong đáy mắt Quý Tư Hàn đột nhiên trỗi dậy.

Như thể một thứ gì đó quan trọng đã bị cướp đi, làm cho hắn không khống chế được muốn đoạt lại.

"Lại đây..."

Sự tu dưỡng và lý trí của hắn không cho phép hắn đi tới cướp đoạt.

Hắn cứ như vậy đứng đó, từ trên cao nhìn xuống một đôi nam nữ si tình trên mặt đất.

Vẻ mặt hắn toát ra đó là một mệnh lệnh, là một lời cảnh cáo, một sự trừng phạt nếu cô không tuân theo.

Nhìn vào một đôi mắt như vậy, Thư Vãn vô cùng mệt mỏi, một chút cũng không muốn đi qua đó...!
Nhưng cô biết tính tình của hắn, nếu không muốn hắn nhất định sẽ không để cô và Cố Cảnh Thâm an toàn rời đi.

Đối với cô cũng không quan trọng, dù sao cô đã bị hắn quản thúc 5 năm rồi, nhưng Cố Cảnh Thâm vẫn đang bị thương, anh ta phải quay về tiếp nhận trị liệu.

Thư Vãn nặng nề thở dài, đỡ Cố Cảnh Thâm dậy ngồi ở phía sau sofa, nhẹ nhàng nói với anh ta: "Tư Việt, anh ở đây chờ em một chút, em sẽ nói rõ ràng với anh ta rồi sau đó đi với anh, được không?"

Cố Cảnh Thâm không muốn để cô trở lại bên cạnh Quý Tư Hàn, nhưng nghe thấy cô sẽ đi với mình, vẫn không nhịn được buông tay ra.

"Được."

Anh ta ngoan ngoãn gật đầu, giống như khi còn trẻ vậy, chỉ cần cô nói cái gì anh ta đều sẽ tin và đồng ý.

Thư Vãn mỉm cười dịu dàng với anh ta rồi xoay người đi tới trước mặt Quý Tư Hàn: "Quý tổng, những gì chúng tôi vừa nói, chắc là anh đều nghe thấy rồi chứ?"

Hắn mím chặt đôi môi mỏng không nói một lời, chứng tỏ hắn thực sự đã nghe thấy, Thư Vãn cũng nói tiếp.

“Đúng là tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, biết nhau và yêu nhau, chúng tôi đã nói sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng tôi được anh ấy chiều chuộng quá nên trên đường đã giận dỗi với anh ấy, hại anh ấy bị xe đụng.”

"Mà điều duy nhất tôi có thể làm là bán mình để trả tiền phẫu thuật cho anh ấy, chuyện xảy ra sau đó anh cũng đã được nghe rồi.

Bởi vì anh ấy mất trí nhớ và chuyện anh trai của anh ấy đã khiến tôi hiểu làm anh ấy, nên tôi mới giận dỗi ký hợp đồng kia với anh..."

Quý Tư Hàn lạnh lùng ngắt lời cô: "Ý của cô là, cô không tình nguyện đi theo tôi?"

Thư Vãn gật đầu: "Đúng vậy, tôi không tình nguyện, cho nên 5 năm qua tôi không tiêu tiền của anh chính là không muốn nợ anh.

Bây giờ Tống Tư Việt của tôi đã quay về, hiểu lầm cũng được xóa bỏ, tôi muốn quay về bên cạnh anh ấy, muốn ở bên anh ấy, Quý tổng anh buông tha cho tôi có được không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play