Sau khi dùng xong bữa sáng, Thư Vãn vất vả thay lại quần áo của mình.

Ngày hôm qua cô đi tham gia đấu thầu, cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp và chiếc quần rộng thùng thình, chỉ để che đi đôi chân sưng tấy của cô.

Sau khi cô thay quần áo xong, Cố Cảnh Thâm lại đi vào.

Cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để anh ta đỡ mình xuống lầu.

Anh ta dường như là nhìn thấu tâm tư của cô, trực tiếp đi tới xốc chăn của cô lên rồi ôm ngang cô.

Thư Vãn sửng sốt, anh ta lại lạnh nhạt nói: "Nếu như cô có thể tự đi, sẽ không để tôi đưa về.”

Một câu nói của anh ta đâm thủng tâm tư nhỏ bé của Thư Vãn, khiến cô có chút không được tự nhiên, cúi đầu.

Người phụ nữ trong lòng anh ta rất nhẹ, trên mặt cũng lộ ra vẻ ốm yếu, nhìn qua rất yếu ớt.

Dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay thân hình tiều tụy của cô.

Nhìn Thư Vãn như vậy, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên có chút đau lòng.

“Thư Vãn.”

Sau khi anh ta ôm cô ra khỏi biệt thự, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.

Thư Vãn ngước mắt nhìn anh, không trả lời lẳng lặng chờ đợi.

Cố Cảnh Thâm trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, xin cô đừng có ác cảm với tôi, được không?"

Khi anh ta nói điều này, đôi mắt anh ta long lanh và trong veo không chút tì vết.

Thư Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng nhìn thấy một chút diễn xuất trong mắt anh ta, lại chỉ thấy trong mắt tràn đầy chân thành.

Cô nhíu mày không dám tin hỏi: "Anh...!thật sự mất trí nhớ?”

Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Tôi đã cố gắng khôi phục trí nhớ, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy đầu đau không thôi.”

Đặc biệt là mỗi khi nghĩ đến cô, đầu lại càng đau hơn.

Tựa như đại não của anh ta đang ngăn cản anh ta nhớ lại chuyện có liên quan đến Thư Vãn.

Anh ta không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô tâm tình của anh ta sẽ không thể khống chế được mà khó chịu.

Lúc trước khi mất trí nhớ, anh ta không có cảm xúc như vậy.

Nhưng lần này gặp lại, loại cảm xúc nói không rõ này lại càng thêm mạnh mẽ.

Thư Vãn nhìn anh ta, giống như cô hoàn toàn không tin những lời anh ta nói.

Nhưng ánh mắt anh ta không có vẻ giả tạo.

Khi cô không phân biệt được thật giả, một tiếng còi vang lên phía sau.

Thư Vãn và Cố Cảnh Thâm đồng thời quay đầu lại.

Mười mấy chiếc xe sang trọng, chẳng biết từ lúc nào đã dừng ở phía sau bọn họ.

Chiếc xe đầu tiên là Koenigsegg, biển số AX8888.

Thành phố A có không ít người có loại xe này, nhưng người có biển số xe này lại chỉ có một.

Thư Vãn đoán được người ngồi trong chiếc xe kia là ai, theo bản năng vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.

Cô cho rằng như vậy, người đàn ông trong xe sẽ không nhìn thấy cô, lại không ngờ người trên chiếc xe kia lại đi xuống.

Dẫn đầu là Quý Lương Xuyên, anh ta mặc bộ vest màu đen, đẩy cửa ghế lái phụ ra, đi tới phía trước mặt hai người.

“Cố tổng, Thư tiểu thư, thật đúng là trùng hợp, lại có thể gặp hai người ở đây.”

Quý Lương Xuyên nói xong, ngẩng đầu nhìn biệt thự bên cạnh, đáy mắt lập tức nhiễm một nụ cười khinh bỉ.

“Hai người tiến triển thật nhanh, mới vài ngày đã ở chung rồi.”

Ngữ khí Quý Lương Xuyên có chút cổ quái, giống như bắt được hai người bọn họ ngoại tình, trong lời nói của anh ta đều có sự châm chọc.

“Quý Lương Xuyên, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Thư tiểu thư cũng không ở chung một chỗ.

Cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, tôi mới dẫn cô ấy về nhà.”

Lời này của Cố Cảnh Thâm, làm Quý Lương Xuyên nghe giống như lời ngụy biện, cái gì gọi là cơ thể không thoải mái mới đưa cô về nhà?

“Khó trách Thư tiểu thư ngay cả đường cũng không biết đi, thì ra là cơ thể yếu cho nên mới cần đàn ông ôm.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play