Sau một thời gian dài không có động tĩnh thì hôm nay Lương gia lại cho ra một khu đất nội thành, mục đích của ông ta bán đấu giá mảnh đất này chắc hẳn là vì vốn.

Theo như những gì Trình Thị đã làm trong những ngày qua với Lương thị, hẳn là tám mươi phần trăm cổ đông đã không muốn bám trụ lại cái công ty này nữa.
Trước kia họ hỗ trợ Lương Lương Lực Cường đều là do tiếng tăm của Trình Lục Hầu mà ra, họ tin tưởng vào con mắt nhìn người của Trình lão gia chứ không phải tin tưởng vào tài năng của Lương Lực Cường, nhưng hiện tại con trai lớn của Trình gia, gia chủ đích thực của Trình gia đã xuất hiện rồi, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, từ một thiếu niên mất nhà mất cửa, mất luôn cha mẹ, ra đi với hai bàn tay trắng, bây giờ đã có thể lập nên một gia nghiệp lớn như Trình Thị.
Tuy hiện tại Trình Thị vẫn chưa lớn mạnh như Lương thị bấy giờ, cũng không bằng một phần mười Trình Thị năm xưa, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Trình Úy đã cho mọi người thấy được năng lực của bản thân, đúng là hổ phụ vô khuyển tử.
Trong lúc lênh đênh không biết xoay sở như thế nào thì Lương Lực Cường đã ra chỉ thị tiếp theo cho tên nội gián, bằng mọi giá hắn ta phải lấy được hết bằng chứng mà Trình Mộc Cát đang nắm giữ, nếu không thì ông ta sẽ cho người diệt khẩu gia đình hắn ta.

Bất đắc dĩ nên tên nội gián kia phải làm liều thêm một phen.
Nhưng có lẽ lần này Đỗ Hoành Dương đã không còn nhân nhượng với hắn ta nữa rồi, anh không phải người bắt tại trận hắn ta trộm cơ mật công ty, mà người bắt lại chính là cảnh sát.

Trước đó Đỗ Hoành Dương đã nhờ phía cảnh sát giúp đỡ, anh chỉ nói với họ anh nghi ngờ rằng trong công ty có người muốn cướp đi dữ liệu bí mật để bán cho công ty đối thủ.

Thật ra chuyện này không quá lớn, không cần điều động đến cảnh sát, nhưng đây là cơ mật lớn, nếu bị mất đi thì xem như Đỗ Thị cũng rơi vào nguy cơ phá sản, với tổng tài sản ròng này thì đây đã được liệt vào án hình sự thay vì hành chính.

Nên không lẽ nào mà cảnh sát lại làm ngơ.
Bắt được nội gián, Lương Lực Cường cũng rất lo lắng và chột dạ, ông ta sợ rằng hắn ta sẽ khai tên mình ra, nhưng một lão già nguy hiểm như Lương Lực Cường làm sao để người khác uy hiếp mình, trước khi hắn được đưa vào phòng hỏi cung thì Lương Lực Cường đã đánh màn phủ đầu từ trước, đem thân nhân của hắn ra làm lá chắn.

Với tính cách của tên nội gián kia thì hắn ta chắc chắn sẽ nhận hết lỗi lầm về mình.

Đỗ Hoành Dương cũng không lấy làm bất ngờ, một tên ngu dốt, bị lão ta xỏ mũi dắt đi mà cũng không biết, thôi thì cứ để cái sự ngu dốt này được trả giá.

Sau khi tiễn tên nội gián về ăn cơm nhà nước, thì Trình Mộc Cát bắt đầu công cuộc tổng tiến công, nói chính xác hơn là đánh vào vốn điều lệ của tập đoàn Lương Thị.
Vốn điều lệ là tổng giá trị tài sản do các thành viên công ty, chủ sở hữu công ty đã góp hoặc cam kết góp khi thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn, công ty hợp danh, là tổng mệnh giá cổ phần đã bán hoặc được đăng ký mua khi thành lập công ty cổ phần.
Trước mắt thì Trình Mộc Cát sẽ thu mua cổ phần của các cổ đông nhỏ với giá cao hơn giá thị trường hiện tại, với cái tính tham lam của con người, chỉ có kẻ ngu mới giữ lại số cổ phần của công ty sắp phá sản thôi.

Đồng ý với giá cả thương lượng, Trình Mộc Cát đã an toàn thu mua hai mươi hai phần trăm cổ phần, dưới danh nghĩa Nguyệt gia.

Lúc Nguyệt Quân nghe dự định của cô cũng thấy bất ngờ, hiện tại Lương thị đã như rắn mất đầu, Lương Mục Phàm càng không thể nào chèo chống cả hai công ty, giữa Lương thị và Tân Lương thì Lương thị mới là công ty mẹ, anh ta chắc chắn sẽ quay về đó, còn tập đoàn Tân Lương vốn dĩ là hậu thân của tập đoàn Trình thị năm xưa, cho dù có chết thì Trình Mộc Cát cũng bằng mọi giá lấy lại nó cho bằng được.
Ở Lương thị, Lương Mục Phàm đã hoàn toàn rơi vào bế tắc, Lương Lực Cường cũng bắt đầu thấy bất an, hiện tại ông ta đang bị dư luận chĩa mũi dùi vào người, cho dù có xin điều động vốn cũng không thể có nhanh như vậy được.

Trước mắt, để dư luận tạm lắng xuống thì chắc ông ta phải bán tập đoàn Tân Lương thôi.

Khi Tập đoàn Tân Lương được tuyên bố bán ra, Trình Mộc Cát đã dùng danh nghĩa của anh trai mua lại, không quá ngạc nhiên khi cô thu mua Tân Lương, nhưng Lương Mục Phàm lại có chút vui khi nó được cô mua vào thay vì người khác.

Trước khi hoàn tất thủ tục pháp lý thì Trình Mộc Cát còn nói một câu rất khó hiểu:
- Chú Lương, chúng ta từ từ chơi nhé.

Cháu muốn xem thử sức chú dẻo dai hay đầu cháu giỏi! Thật mong chờ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play