Trôi qua mấy chục giây, tinh thần Lạc Trạm mới từ sự hoảng loạn trở về thực tại. Anh khép mắt lại, sau đó lần nữa mở ra ——
Vết bớt hình hoa mai anh không thể quen thuộc hơn, vẫn còn nguyên ở đó.
Anh biết đây không phải trùng hợp. Cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu khi lần đầu tiên anh nghe Lam Đinh gọi tên mình, cũng không phải ảo giác của anh.
Vết bớt ngay trước mắt anh, cho nên phản ứng kỳ quái của bạn học mới với anh đã có đáp án hợp lý nhất: Lam Đinh chính là Đường Nhiễm.
Nỗi ưu tư dấy lên trong lòng nhất thời phức tạp, Lạc Trạm thậm chí không biết nên làm gì mới tốt.
Cho đến khi mấy tiếng cười chói tai không có ý tốt vang lên bên tai lần nữa, Lạc Trạm cũng nhớ lại sự việc trước chuyện này.
Sách trong tay anh bị gấp lại, đặt lên bàn.
Mấy nam sinh đang thảo luận vui vẻ, đột nhiên phát hiện trước mắt tối sầm lại.
Vóc dáng cao lớn của Lạc Trạm đứng dậy, chắn tầm mắt của bọn họ. Sau đó Lạc Trạm đi lại giữa hành lang, dừng ở bên cạnh bàn mình, anh cúi người lấy áo khoác đặt ở trong ngăn bàn.
Đám nam sinh không biết là anh vô tình hay cố ý, chắn lại “phong cảnh” trong tầm mắt họ.
Nếu là người khác có lẽ đã sớm bị bọn họ đuổi đi, nhưng đây là Lạc Trạm, dĩ nhiên là không ai dám đắc tội, giương mắt trông chờ anh đi ra.
Sau đó bọn họ cứ nhìn, thấy Lạc Trạm lấy áo khoác ra, để tay sau lưng.
“Loạc xoạc.”
Áo khoác trùm kín lên cô gái nhỏ đang ngủ say.
Các nam sinh trợn tròn mắt.
“Trạm, trạm ca?”
Lạc Trạm không ngoái đầu nhìn họ.
Dáng người anh rất cao, chân lại dài, bàn học trong trường còn chưa tới hông anh. Cho nên giờ phút này anh không thể không cúi thấp đầu, nhìn cái áo khoác bị anh ném thành “một đống” để che cho cô gái nhỏ.
Đợi chừng năm giây, không hề có chút động tĩnh nào.
Cũng không biết cô bé này hôm qua mấy giờ ngủ, có thể ngủ thành bộ dáng ngủ bất tỉnh nhân sự này, người ta bắt cóc chạy có lẽ cũng không biết.
Lạc Trạm làm hết tất cả chuyện này, mới không nhanh không chậm xoay người, đôi mắt lãnh đạm từ từ liếc qua đám nam sinh.
Anh đi tới bên cạnh bàn bọn họ, dừng lại.
“Biết bốn chữ “tôn trọng phái nữ” viết như thế nào sao?” Âm thanh Lạc Trạm đè rất thấp, giống như sợ đánh thức ai đó.
Đám nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, một người trong đó lúng túng nói: “Bọn em đùa giỡn một chút thôi, hơn nữa Trạm ca anh đột nhiên thế này là sao, bảo vệ bạn học mới như vậy…”
“Bạn học nữ cảm thấy chuyện này buồn cười sao?” Lạc Trạm giơ tay lên, vỗ sau gáy người đang nói chuyện kia, sau đó bỗng nhiên bóp chặt một cái, ấn xuống.
Nam sinh run run một cái, không dám phản kháng.
Lạc Trạm ghì người xuống, cúi đến trước mặt người đó, ánh mắt lạnh run: “Người trong cuộc không cảm thấy buồn cười, vậy thì không được gọi là ‘chỉ đùa một chút’, hiểu không?”
“. . .”
Đám nam sinh mờ mịt.
Bọn họ chưa thấy qua Lạc Trạm nổi giận, trong lớp, trong trường học cũng không ai thấy qua, cho tới bây giờ, Lạc Trạm vẫn luôn là bộ dáng không thèm để ý chuyện gì, cảm xúc lên xuống cũng hiếm thấy.
Tức giận bộc lộ rõ ràng như vậy, là lần đầu tiên.
Nhất cử nhất động của Lạc Trạm quả thật dễ dàng trở thành tiêu điểm, trong mấy giây đó, trong phòng học trước sau đều yên lặng hơn nhiều.
Nam sinh bị ấn kia hốt hoảng nhận sai.
Lạc Trạm buông tay ra. Vào lúc này tức giận biến mất, người cũng khôi phục bộ dáng lười biếng thường ngày, nâng mắt lãnh đạm quét qua mấy nam sinh còn lại: “Không phục?”
“Không dám ạ.” Nam sinh ngồi gần nhất ngượng ngùng cười ,”chỉ là bất ngờ, bị dọa sợ. Trạm ca từ khi nào mà anh…đại sứ hình tượng của trường thế, bọn em hơi không thích ứng.”
Lạc Trạm cười giễu: “Nói với các cậu một chút đạo lý cơ bản nhất là được đại sứ hình tượng của trường sao, đây miễn cưỡng được xem là yêu cầu cao nhất của các cậu với bản thân sao?”
“…”
Nam sinh đang mở miệng kia bị chặn họng, mặt đỏ tới mang tai.
Lạc Trạm vốn dĩ lười nói nhảm với bọn họ, xoay người muốn đi.
Nhưng mà lúc xoay người, ánh mắt anh liếc thấy cô gái nhỏ còn đang ngủ say dưới áo khoác của anh. Lạc Trạm liền lại dừng lại.
Một hai giây sau, Lạc Trạm quay trở lại: “Sinh ra các cậu cũng là phụ nữ, sau này các cậu kết hôn, nếu như có thể cưới được, tỷ lệ kia có lẽ cũng là phái nữ; chưa tới mười năm 50% xác suất còn có thể có một đứa con gái —— không muốn nghe những lời đùa giỡn kiểu này của người khác với con gái các cậu, vậy trước tiên cho mình chút lương thiện, miệng sạch một chút.”
Đám nam sinh mười lăm mười sáu bị dạy dỗ sửng sốt một chút.
Lạc Trạm cũng không trông cậy vào bọn họ có thể toàn hiểu: “Còn nữa, đùa giỡn kiểu này cũng không hay ho gì, cũng không khiến cho các nữ sinh chú ý tới, chỉ khiến các cô ấy không thoải mái thôi, hơn thế cảm thấy các cậu rất low.”
Lạc Trạm lần này nói xong, liền về thẳng chỗ ngồi của mình.
Hàng sau yên lặng mấy giây, mấy nam sinh ảo não quay về chỗ.
Tiền Thân Hào phản ứng thật lâu, mới kinh ngạc đi tới bên cạnh bàn Lạc Trạm: “Trạm ca, hôm nay anh không ăn nhầm gì chứ? Ra vẻ mặt mũi hiền lành giảng dạy đạo lý, em có chút không quen.”
Lạc Trạm lạnh lùng liếc cậu, ánh mắt lười biếng nhưng lại mang dao.
“Ui, bỏ câu mặt mũi hiền lành đi.” Tiền Thân Hào vả mặt, ” Em cũng quen anh năm năm, lần đầu tiên thấy anh “ân cần” như vậy.”
Cách bàn học của anh, cô gái nhỏ vẫn còn ngủ say.
Im lặng mấy giây, Tiền Thân Hào vừa mới chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc, chỉ thấy ánh mắt nhỏ dài của Lạc Trạm kia đảo mắt qua, thu mắt về.
Khôi phục lại bộ mặt yên tĩnh không cảm xúc.
“Nếu biết sớm hơn hai năm, cậu sẽ thấy anh ân cần hơn.”
“?”
“Muốn ngồi tự học, cậu cứ ngồi ở chỗ này. Đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
“? ?”
Đầu Tiền Thân Hào xuất hiện đầy dấu hỏi, đáng tiếc Trạm ca của họ đã đổi sang trạng thái “người sống chớ gần”, cuối cùng cậu vẫn sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại.
*
Giấc ngủ này của Lam Đinh rất thoải mái.
Cơ bản không bị bất kỳ thanh âm hoặc là ánh sáng quấy rầy, ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, tiết tự học thứ hai buổi tối sắp kết thúc.
Qua một lúc mê man chưa tỉnh ngủ, Lam Đinh lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bất kể trong giờ học hay tự học ở trường đều không cho phép học sinh ngủ, đây là quy định thành văn của trường Nhất trung thành phố K, các lớp cũng thực hiện rất nghiêm.
Không biết sao lớp trưởng trông tự học không để ý…
Lam Đinh chột dạ ngẩng đầu, sau đó liền đối mặt với lớp trưởng tức giận mà không dám nói gì còn ánh mắt thì ủy khuất như cô vợ nhỏ ở trên bục giảng.
Lam Đinh: “. . . ?”
Đây là bị ai ức hiếp sao, là cô à?
Lam Đinh ngồi thẳng người rất nhanh phát hiện vấn đề thứ hai, cô xốc áo khoác đồng phục suýt rơi xuống đất đang mặc trên người.
Kiểu con trai, hơn nữa còn cỡ cao 1m85
Cái áo này từ đâu ra?
Không đợi Lam Đinh suy nghĩ ra cái vấn đề này, tiếng chuông tan học của tiết tự học thứ hai buổi tối vang lên. Lớp trưởng trên bục giảng đi xuống đầu tiên, đứng trước mặt Lam Đinh.
Lam Đinh nghĩ rằng cô sẽ bị giáo huấn, không chú ý đến chiếc áo khoác xa lạ, theo bản năng cô đứng dậy nhét áo vào trong ngực, bất an ôm chặt.
“Xin lỗi, tớ…”
“Lớp chúng ta mỗi kỳ đều chia các nhóm nhỏ hỗ trợ học tập, thông thường là theo như chỗ ngồi. Mỗi hàng 2 tổ, 5 bàn trước một tổ, 5 bàn sau một tổ, đây là danh sách nhóm cậu, cậu xem nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”
Lớp trưởng lớp một nhảy ra nói một hơn, mới nhớ tới cái gì, ngẩng đầu.
“Cậu mới vừa nói gì?
Lam Đinh nhìn tờ đơn mờ mịt hai giây, lắc đầu một cái: “Không có gì. . . Là ký ở chỗ này sao?”
“Ừ, thông tin của cậu phía sau cũng điền sớm nhé. Những người khác trong lớp đã điền xong lúc hết tiết tự học thứ nhất rồi, chỉ còn mỗi cậu chưa điền.”
Lam Đinh da mặt mỏng, nghe vậy liền đỏ lỗ tai, nhỏ giọng áy náy nói: “Xin lỗi lớp trưởng, lần sau tớ không thế nữa.”
“. . .”
Lớp trưởng vừa nghe, chột dạ nhìn phía sau lưng cô gái nhỏ một chút.
Đối mặt với đôi mắt lãnh đạm đen nhánh, cậu cứng lại mấy giây, đau khổ quay trở lại: “Không sao. Nếu lần sau tự học cậu buồn ngủ quá, cứ nói trước với tớ. Có gì cần nộp tớ sẽ cho cậu điền trước.”
Lam Đinh ngoài ý muốn ngơ ngẩn.
Chờ lúc phản ứng kịp, khóe miệng cô vểnh lên, ánh mắt cong cong, má lúm đồng tiền cũng ngọt ngào: “Cảm ơn lớp trưởng!”
“—— “
Đột nhiên ánh mắt sắc lạnh phía sau giảm xuống mười mấy độ nhìn chằm chằm lớp trưởng.
Lớp trưởng: “…”Nguy rồi.
Cũng may Lam Đinh không nói gì khác, lấy bút bắt đầu điền thông tin.
Sau khi cô viết xong, nét cười trên mặt cô khưng lại: “Lớp trưởng, là 5 bàn sau ghép thành một tổ sao?”
“À, đúng rồi.”
“Vậy Lạc Trạm thì sao, không ở cùng nhóm với chúng ta à?”
Lớp trưởng không hề nghĩ ngợi: “Thành tích anh ấy quá tốt, không cùng tuyến giao tiếp với mọi người. Nhóm nhỏ hỗ trợ này anh đã không tham gia từ năm lớp mười một.”
“À…”
Nụ cười cô gái nhỏ yếu ớt, ánh mắt và giọng nói cũng chùng xuống.
Cô đem tờ đơn đưa về phía lớp trưởng: “Cảm ơn lớp…”
Lời còn chưa dứt, trong tay cô đã trống không.
Tờ đơn bị một bàn tay thon dài cầm lấy, rút về phía sau lưng cô.
“Tôi tham gia nữa.”