Song có vẻ lời thề này không dễ thực hiện đến vậy. Bởi vì liên tiếp mấy ngày sau đó, cậu chẳng thấy bóng dáng Thịch Tuy, giống như anh đã biến mất khỏi thế giới.
Nhưng Quý Duy Tri vẫn có thể nhìn thấy tin tức về anh trên các tờ báo lớn, không gắn với thứ gì khác ngoài ba thứ trọng yếu: làm ăn, rượu ngon, người đẹp. Thậm chí trong đó có một tờ đặc san lá cải còn đăng ảnh Thịnh Tuy đãi khách ở lầu kịch, trên tiêu đề viết: "Nhị gia nhà họ Thịnh gặp lại bạn cũ, diễn viên ưu tú họ Chu gửi trọn tình hát tặng người".
Quý Duy Tri đơ mặt, vo nó thành một cục ném trên mặt đất, qua một lúc lại nhặt lên gấp lại, đặt trên tầng cao nhất của giá sách. Trên giá sách đặt mọi bài báo về Thịnh Tuy trong hai năm qua, đến lúc này đã chất cao chừng hai bàn tay.
Trong đầu cậu không có được mấy lời hay ho. Mỗi lần nhìn Quý Duy Tri cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng cậu không ném đi mà chất chồng ở đó, giống như ghi nợ vậy. Lần này cũng không là ngoại lệ.
Quý Duy Tri ngửa mặt, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt. Bỗng dưng cậu nghĩ đến Thịnh Tuy của thuở ấy.
Khi đó vẫn chưa có ai gọi Thịnh Tuy là "Nhị gia", đa số đều gọi tên chữ của anh hoặc gọi thẳng "Thiếu tá Thịnh".
Quý Duy Tri thích xem anh huấn luyện nhất — Cơ bắp dưới lớp quân trang đều căng đầy sức, đường nét rắn rỏi thể hiện sự kỷ luật của người đàn ông. Và cả cánh tay dài với khớp xương rõ ràng, sẽ chảy mồ hôi, sẽ bị thương, sẽ dính máu, nhưng mỗi dáng vẻ đều tỏa sáng lấp lánh.
Hai năm qua, không ai biết người từng đổ mồ hôi như mưa tập luyện trên thao trường đã đi đâu, trái lại chuyện anh đào ngũ rồi đột ngột trở thành Nhị gia lại được lan truyền rất rộng rãi.
Lúc Quý Duy Tri đang thẫn thờ, dòng suy nghĩ của cậu bị một chuỗi tiếng chuông vang lên cắt ngang.
Cậu nhận điện thoại, nghe thấy nhân viên trực tổng đài báo lên một dãy số, người đó nói là từ dinh thự của anh Bạch gọi đến.
"Đại sứ Bạch?" Cậu rất đỗi ngạc nhiên.
Mặc dù Bạch An Hiền và cậu cùng ở Bạc Thành, còn là người quen cũ, nhưng vì nguyên do Thịnh Tuy nên hai người rất ít liên lạc. Tuy vậy, khi hai người ở riêng cũng xem như khách sáo với nhau, dẫu sao nơi họ công tác cách nhau cũng gần.
"Này, Duy Tri, tôi hỏi cậu một chuyện." Bạch An Hiền vội vàng đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có thể đến thư viện trường học tìm sách giúp tôi không?"
Đầu bên kia điện thoại nói tên sách xong, Quý Duy Tri càng nghi ngờ hơn. Ai chẳng biết đại sứ Bạch tài hoa uyên bác, cất giữ vô số sách chứ? Cho dù anh có mượn sách cũng không đến mức chạy đến thư viện trường học để mượn.
Nghe giọng điệu của Bạch An Hiền thì xác thực anh đang rất gấp, Quý Duy Tri chỉ đành đồng ý: "Được rồi, lát nữa tôi tìm giúp anh."
"Ơ, ừ. Cậu cứ lo việc của mình trước đi, tôi sẽ viết tài liệu đàm phán cần dùng."
Đúng lúc quan hệ giữa nước X và Bạc Thành đang căng thẳng, Bạch An Hiền thân là đại sứ cục Ngoại giao, lo việc nghĩa không chểnh mảng mà trở thành đại biểu của đoàn đàm phán.
Quý Duy Tri gật đầu: "Chuyện đó vẫn quan trọng hơn."
Giọng nói trong ống nghe rất xa, giống như anh ta đang ở cạnh ai thương lượng chuyện gì đó. Một lúc sau anh lại nói tiếp: "Vừa hay ngày mai là chủ nhật, nếu thư viện có tài liệu, hai chúng ta gặp ở nhà thờ gần đó nhé?"
"Được, bây giờ tôi đi tìm."
Quý Duy Tri tò mò thì tò mò nhưng vẫn đồng ý, sau khi đặt điện thoại xuống thì đến thư viện.
Cùng lúc đó, Bạch An Hiền cúp máy, lớn tiếng mắng vị khách trên sô pha: "Thịnh Tầm Sơn, cậu muốn hẹn người ta ra ngoài thì nói thẳng luôn đi, cứ phải hành xác tôi gọi cuộc điện thoại này làm gì!"
Thịnh Tuy lười biếng nghịch ngợm vu vơ cái tách có nắp, anh cười: "Chẳng phải tôi sợ không hẹn em ấy ra ngoài được à?"
Ngày hôm sau, Quý Duy Tri đến rất sớm.
Mặc dù trời không đổ tuyết nhưng tuyết tan lại lạnh hơn mấy ngày trước, không khí ẩm thấp thấm vào tận xương. Quý Duy Tri không đội mũ, lạnh cóng đến nỗi da đầu tê dại.
Bên cạnh cậu đa số là người ngoại quốc đến nhà thờ làm lễ ngày chủ nhật, người đến người đi đều có vẻ ngoài tóc vàng mắt xanh.
Quý Duy Tri đứng bên đài phun nước. Lúc cậu đang nhìn đông ngó tây, đột nhiên một bóng người mặc áo gi lê màu xanh lọt vào trong tầm mắt cậu.
Gương mặt của người đàn ông bị gió thổi đến độ trắng bệch, đầu mũi ửng đỏ, hẳn anh đã đợi rất lâu trong gió.
"Nhị gia?" Quý Duy Tri thu lại sự hoang mang, lùi về sau một bước: "Anh dậy sớm thật đấy."
"Em cũng dậy rất sớm."
Thịnh Tuy không mặc Âu phục, cả người anh càng lộ rõ vẻ nhã nhặn, giống như cậu ấm trong gia đình dòng dõi quan lớn lúc xưa. Anh cũng đang ôm trong ngực một thứ gì đó dày dặn, gói bằng gấm, trông rất quý giá.
Quý Duy Tri cau mày: "Anh biết em sẽ đến đây?"
"An Hiền nói." Thịnh Tuy gật đầu: "Tạm thời cậu ấy bị gọi đến cục họp, vậy nên bảo anh đến cảm ơn em giúp cậu ấy."
"..."
Lý do này nghe kiểu gì cũng thấy sứt sẹo, nhưng Thịnh Tuy lại dùng biểu cảm ôn tồn bình tĩnh nói ra nên độ tin cậy tăng thêm một nửa.
Quý Duy Tri lên tiếng "à", hờ hững nói: "Sách để ở đây, không có việc gì thì em về trước."
Sau khi Thịnh Tuy đưa tay nhận lấy, thấy cậu mặc phong phanh, anh hỏi: "Lạnh không em?"
Quý Duy Tri lắc đầu: "Không lạnh."
"Tay đỏ hết rồi mà còn nói không lạnh." Thịnh Tuy nói.
Bóng dáng màu xanh trước mắt đột nhiên cách cậu gần hơn rất nhiều, gần đến độ có thể nhìn thấy rõ hoa văn mặt trăng màu trắng được thêu trên áo. Mái tóc vốn đẫm hơi lạnh truyền đến xúc cảm ấm áp.
Là Thịnh Tuy cởi mũ của anh xuống, đội lên đầu cậu.
"Như này có đỡ hơn không em?" Thịnh Tuy lại đè vành mũ xuống, giơ tay lau đi giọt nước bắn tóe lên từ đài phun.
Quý Duy Tri không nói gì, cậu nhớ Thịnh Tuy từng là một người có cảm giác ranh giới rất mạnh. Cho dù lúc nhỏ họ cùng ăn cùng ở, Thịnh Tuy đều sẽ phân chia rất rõ ràng đồ dùng của cả hai, nếu không anh sẽ quở trách nhẹ nhàng.
"Chắc... vậy." Giọng của Quý Duy Tri rất nhỏ.
Thịnh Tuy thấy cậu ngoan ngoãn nhận lấy, anh dứt khoát cởi luôn khăn quàng rồi đeo lên cổ cậu.
"Chìa tay ra." Thịnh Tuy nói.
"Ơ?" Quý Duy Tri lấy tay ra khỏi túi nhưng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Không khí bên ngoài thực sự rất lạnh, nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong một hai giây.
Bởi vì Thịnh Tuy nhanh chóng cởi găng tay của anh ra, xuôi theo năm ngón tay của cậu để đeo vào từng chút một.
Găng tay vải bông, khăn quàng lông cừu, mũ vải nỉ, nhiệt độ cũng thuộc về Thịnh Tuy.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như Quý Duy Tri nhìn thấy ánh sáng hoàn toàn khác biệt trong đôi mắt kia.
Quý Duy Tri hơi luống cuống, cậu không thoải mái lùi bước về sau: "Nếu không có việc gì thì em đi trước đây."
"Em chuẩn bị đi đâu thế?" Thịnh Tuy rất thoả mãn với kiểu ăn mặc này, anh dò hỏi lộ trình của Quý Duy Tri.
Quý Duy Tri vẫn hơi hoảng hốt khi nhìn anh: "Em đến nhà họ Ôn."
"Ừ?"
"Tìm Ôn Thiệu Kỳ đá bóng."
Biểu cảm của Thịnh Tuy vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu có vẻ không hài lòng: "Hình như mấy em thường ở chung với nhau."
"Ôi, còn chẳng phải vì không có ai chơi cùng em sao." Quý Duy Tri tâm thần bất định cọ khăn quàng: "Vừa hay em ấy cũng thích đá bóng, hai chúng em luôn hẹn nhau chơi cùng."
Thịnh Tuy ngẫm nghĩ: "Thực ra anh cũng biết chơi."
"Nhưng anh không thích chơi." Quý Duy Tri lắc đầu, không nghe hiểu ẩn ý của anh: "Lúc nhỏ em kéo anh chơi cùng em, anh luôn nói bận, không đi."
Bé con rất thích ghi thù. Lúc đó Thịnh Tuy vừa mới tiếp nhận hội từ thiện, còn phải lo toan chuyện học hành của mình, anh thực sự không có thời gian chơi với bé con còn "phiền" hơn cả công việc.
Giờ đây Thịnh Tuy hối hận vô cùng. Sớm biết bây giờ khó theo đuổi thế này, lúc đó anh có ngủ ít nửa đêm cũng phải ở với bé con nhiều hơn.
"Là anh sai, lúc đó anh không hiểu." Thịnh Tuy nhìn cậu chăm chú: "Nếu không thì bây giờ em hỏi lại nhé? Anh chắc chắn biết điều hơn nhiều rồi."
Quý Duy Tri dò xét hỏi ngược lại: "Anh có ý gì?"
"Ý là bây giờ em có thể vẫy tay là đến với anh." Thịnh Tuy lại đè vành mũ của cậu xuống: "Phất tay... chắc là anh cũng không đi đâu."
***
Thuận Tụng Thương Kỳ
Không biết thì hỏi, kẻ thù cũ mấy người đều thế này hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT