Chỗ cậu đang nằm không quá khéo lại đúng ngay cái thứ đang ngóc đầu lên vì dục vọng.
Hơn nữa Quý Duy Tri cứ thích cọ lung tung, do đó Thịnh Tuy không dám tiếp tục thế này: "Bây giờ em thật sự là ngày càng không sợ xấu hổ."
Quý Duy Tri nằm cười hí hửng, thậm chí còn ngoảnh đầu, chóp mũi thẳng tắp cọ tới cọ lui chỗ đó, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Thịnh Tuy sợ cứ tiếp tục thế này thì không thể nào ra ngoài được, như đang cảnh cáo mà chuyển đầu của bé con về phía đầu gối, anh trách cứ một câu "không được quậy", nghiêm túc hỏi cậu: "Bây giờ anh đến nhà máy một chuyến. Đúng lúc hôm nay nhóm Tần tiên sinh cũng đến, em có muốn đi cùng anh không?"
Quý Duy Tri lắc đầu: "Em? Thôi vậy, em mà đi thì khó giải thích lắm."
Thân phận của hai người xác thực không tiện công khai, vả lại ai mà không biết lúc đó Thiếu tá Quý quậy ầm ĩ ở nhà hàng Vạn Quốc đánh Nhị gia một cú cơ chứ? Lúc này Quý Duy Tri mà đi, thế chẳng phải đúng lúc đưa tin tức mới cho báo chí sao?
Thịnh Tuy rào chắn chu toàn giúp cậu: "Cục Quân Chính là khách quý của nhà máy tụi anh. Đại diện khách khứa xuống nhà máy giám sát, không xảy ra vấn đề gì đâu."
Quý Duy Tri đột ngột hiểu ra, cậu khen ngợi Nhị gia không hổ danh là người sống nhiều hơn cậu chín năm, nói láo mà cũng lưu loát hơn cả cậu.
"Chiêm chiếp —"
Hai con chim chích chòe đậu trên cây ngô đồng phía trước địa điểm mới của nhà máy dầu trẩu.
Xuyên qua tán cây, có thể nhìn thấy trong căn phòng chật kín toàn là người. Trên xà cửa còn treo bảng: Địa điểm thực nghiệm công nghiệp hoá chất Cần Thịnh.
Đa số người đến người đi đều có dáng vẻ học sinh, có người mặc áo blouse trắng, qua lại như thoi đưa trước đủ loại thiết bị.
Không biết ai la lên một câu: "Nhị gia đến rồi."
Mọi người tràn qua từ bốn phía: "Dọn hết mấy thứ linh tinh đi, dọn ra một chỗ ngồi được."
Lúc Thịnh Tuy dẫn Quý Duy Tri vào phòng, thứ cậu nhìn thấy chính là một cảnh này: Bùi Sơn đứng bên cạnh một người râu tóc xồm xoàm đang thu dọn đồ đạc, trong tay vẫn cầm mấy thứ linh tinh.
"Bùi tiên sinh, Tần tiên sinh." Thịnh Tuy chào hỏi: "Chao ôi đừng bận nữa, tôi lượn qua rồi đi ngay."
Quý Duy Tri liếc thấy vị tiên sinh có dáng người cao mặc trường sam bên cạnh Bùi Sơn, cậu nhận ra đó chính là giáo sư viện Khoa học mà họ từng gặp trên tàu.
"Viện trường Tần?" Quý Duy Tri cười tiến lên chào hỏi, đang định hỏi dụng cụ thực nghiệm bức xạ thế nào rồi. Nhưng cậu vừa ngẩng đầu đã thấy mặt của giáo sư nên cứng rắn nuốt ngược lời về.
—— Bởi vì mắt bên phải của Tần Viễn Phiếm đã mất đi sự sáng trong bình thường từ lâu, một lớp sương trắng bao phủ, con ngươi không cảm quang được nữa, giống như quả cầu thuỷ tinh vẩn đục.
Quý Duy Tri có dự cảm xấu, nhưng cậu không hỏi thành lời, chỉ chào hỏi như thường.
"Ôi, chào quân gia." Tần Viễn Phiếm vẫn hay lải nhải như trước, câu trước chẳng liên kết gì câu sau: "Hôm nay nóng quá, sao lại bất ngờ nóng lên rồi?"
Quý Duy Tri nghe mà như lạc trong sương mù, ngoảnh đầu cầu cứu Nhị gia.
Thịnh Tuy giải thích cho cậu: "Tần tiên sinh là giáo sư viện Khoa học của Đại học Nhạn Thành. Bây giờ nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh đang hợp tác thực nghiệm với họ."
Quý Duy Tri lơ mơ gật đầu.
Tần Viễn Phiếm được lời này nhắc nhở, thầy vỗ đùi cái đét, vội vàng kéo tay áo Thịnh Tuy: "Đúng rồi! Hôm qua học sinh của tôi vừa sao chép một xấp số liệu thực nghiệm. Nhị gia, anh theo tôi đi xem thử nhé? Tôi thấy lần này có triển vọng đấy."
Thịnh Tuy theo thầy vào phòng, để lại Bùi Sơn và Quý Duy Tri ngồi uống trà trong phòng tiếp khách.
Bùi Sơn thấy mắt của cậu trai như dính trên hai bóng lưng kia, anh trêu: "Trông quan hệ giữa Thiếu tá Quý và Nhị gia không giống như kiểu sẽ đánh nhau."
Quý Duy Tri cười trừ: "Tiên sinh đừng chọc tôi nữa."
Bùi Sơn biết cậu da mặt mỏng, anh chuyển sang chủ đề khác: "Vừa nãy có phải cậu muốn hỏi tôi điều gì không?"
"Phải." Quý Duy Tri gật đầu, nhìn về phía trong phòng: "Mắt Tần tiên sinh..."
"Không ổn lắm." Nhắc đến chuyện này, Bùi Sơn cũng không phải không thương tiếc, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười: "Mắt phải mù, mắt trái... vẫn đang cố hết sức giữ lại."
Quý Duy Tri không biết phải biểu cảm thế nào, tiếc thương hay nuối tiếc không tránh khỏi đều quá nhẹ nhàng. Cuối cùng cậu chỉ có thể gắng sức như thường, nhưng khóe miệng vẫn xệ xuống trong vô thức: "Sao lại thế này?"
Bùi Sơn giải thích: "Chẳng phải lúc trước Viễn Phiếm muốn tìm cách vận chuyển dụng cụ có tính phóng xạ đấy sao?"
Quý Duy Tri gật đầu: "Ừ, tôi nhớ. Lúc đó trên xe lửa không có thùng cách ly, thầy ấy về trường tìm."
Bùi Sơn thở dài: "Phải, cuối cùng vẫn không tìm được. Thầy ấy sợ mấy thứ đồ đó làm người ta bị thương nên một mình ôm thùng chạy ra khỏi phòng thực nghiệm, một mình đi đường thuỷ chẳng có ai. Nhưng tác dụng của thùng cách ly không đủ, Viễn Phiếm tiếp xúc ở khoảng cách gần với thiết bị thực nghiệm lâu như vậy, sớm đã..."
"Haizz." Bùi Sơn nhận được tin từ lúc ấy, anh lắc đầu: "Lúc tôi gặp Viễn Phiếm, ngực thầy ấy toàn là vết máu, mắt cũng không được tốt, còn không cho tôi đến gần."
Sau khi đến đó, không những Tần Viễn Phiếm ngày càng gầy đi mà cũng kiệm lời hơn nhiều, luôn nói mấy câu vô nghĩa, giống như đắm chìm trong thế giới của mình. Nhưng dưới trạng thái như vậy, thầy vẫn dẫn dắt học sinh, đạt được tiến triển mang tính đột phá trong thực nghiệm giai đoạn một.
Chuyện cũ chỉ dăm ba câu là kể xong, nhưng sợ rằng bao nhiêu cay đắng bên trong chỉ có một mình viện trưởng Tần biết.
Quý Duy Tri hé miệng nhưng không nói nên lời.
Bùi Sơn an ủi cậu: "Không sao, phía bác sĩ đang nỗ lực, cố hết sức giữ lại con mắt còn lại của thầy ấy."
Dù nói như vậy, nhưng ai cũng biết tài nguyên trị liệu ở vùng này có hạn, thần y cũng khó chữa bệnh mà không có thuốc.
Quý Duy Tri nhìn về phía phòng thực nghiệm, đầu mũi không nén được nỗi chua xót: "Thầy ấy vẫn không nghỉ ngơi đàng hoàng ư?"
"Tôi khuyên rồi, thầy ấy không nghe chứ gì nữa." Bùi Sơn cũng hết cách: "Nhưng đúng thật là không có cách nào. Đại học Nhạn Thành vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, thiếu hụt giáo viên, thầy ấy lại là viện trưởng, thực sự không có cách nào đứng một bên không lo."
Bùi Sơn lại nói thêm mấy chuyện của Đại học Nhạn Thành, Quý Duy Tri cứ im lặng lắng nghe, bổ sung cho mình tin tức trong những ngày cậu gần như tách biệt với thế giới.
"Tôi chỉ ra ngoài đi dạo cùng viện trưởng Tần, căn bản cũng không hiểu mấy." Bùi Sơn cười ngượng ngùng: "Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ biết bây giờ Cần Thịnh là căn cứ thực tập tuyệt đối của viện Công nghiệp hóa chất, thiết bị, thù lao, địa điểm đều do Thịnh tiên sinh bỏ tiền túi tài trợ."
"Vả lại bây giờ lạm phát nghiêm trọng, ngân sách hoàn toàn không đủ để xây khuôn viên trường. Là Thịnh tiên sinh kêu gọi mấy thương nhân từ Bạc Thành đến đây hào phóng đóng góp, quy mô quỹ của hội từ thiện ngày càng lớn mới giúp phòng học mới có thể xây dựng thuận lợi." Bùi Sơn chẳng tiếc lời ca ngợi với Quý Duy Tri: "Trên dưới Đại học Nhạn Thành đều rất mến người đến từ Bạc Thành. Cảm ơn các cậu."
Mặc dù nghe thấy vậy, Quý Duy Tri rất tự hào, nhưng được khen ngợi như thế thì cũng dần thấy xấu hổ.
Cậu lắc đầu, cười haha, ngó nghiêng khắp nơi một cách chẳng mấy tự nhiên: "Ôi, đừng cảm ơn tôi, cảm ơn anh ấy kia kìa!" Nói rồi cậu chỉ về phía trong phòng thực nghiệm.
Nửa ngày trời chưa thấy ai đi ra, Bùi Sơn cũng lo, anh cười nói: "Hai người kia ở trong phòng nói say mê vậy à? Tôi đi hỏi thử xem, có ăn cơm tối nữa không, thật là..."
Hai người bị tiếng gõ cửa của Bùi Sơn gọi ra ngoài vẫn vừa nói vừa cười cả một đường, nhất là viện trưởng Tần, mặc dù một con mắt đã mất ánh sáng cũng không thể ngăn thầy khoa tay múa chân: "Đi đi đi, Nhị gia đãi khách!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT