*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch An Hiền và Chu Kiều Nguyệt quay phắt sang.

Quả nhiên một chàng trai trẻ bước đến từ sau tấm bình phong. Hôm nay Quý Duy Tri không mặc quân phục mà đổi thành quần áo bình thường, áo khoác ngắn kiểu Trung rộng rãi khiến cậu rất giống người chạy việc[1] bên ngoài con ngõ Hồ Đồng[2].

Cậu đi đến trước bàn với khuôn mặt vô cảm, kéo ghế ra nhưng không ngồi xuống mà đứng nói từ trên cao: "Nhị gia, đã lâu không gặp."

Thịnh Tuy vốn đang tuỳ tiện vắt chéo hai chân, nghe thấy giọng nói ấy, anh ngoảnh đầu một cách cứng đờ, ánh mắt hoàn toàn va phải đôi ngươi của Quý Duy Tri: "Thanh An đến rồi."

Quý Duy Tri nghiêm nét mặt, ngoảnh về phía Bạch An Hiền: "Ái chà, đại sứ Bạch cũng ở đây à."

Bạch An Hiền cười gượng hai tiếng.

Quý Duy Tri đi vòng qua bàn, thẳng thừng ngồi xuống đối diện ba người.

Đổi thành người khác cũng không so đo làm gì, song ông chủ Chu vốn kiêu ngạo, biết rõ nguyên do nhưng vẫn cứ châm chọc: "Sao ngay cả tôi mà cũng không chào hỏi thế, không biết tôn trọng người lớn hơn à?"

Quý Duy Tri chẳng thèm để ý như cũ, cậu liếc hắn một cái rồi vẫn ngồi xuống.

Bạch An Hiền đúng thật đau đầu không biết làm sao, hạ thấp giọng hỏi Chu Kiều Nguyệt: "Bớt nói hai câu đi, cậu quên mình còn có chuyện kia với Nhị gia rồi hả?"

"Chuyện gì?" Người sau vờ như không biết, tiếp tục trêu Quý Duy Tri: "Để tôi đoán xem... Chắc không phải cậu đang muốn nói tin đồn giữa tôi và Nhị gia đâu nhỉ?"

Một vài tờ báo trong vùng luôn thích viết mấy trò hề thu hút người xem. Chẳng hạn, họ nói Thịnh Tuy nam nữ chẳng tha, cả ngày đến chơi đùa thân mật ở lầu kịch của Chu Kiều Nguyệt,... Dần dần, Chu Kiều Nguyệt trở thành người tình bé bỏng trong tin đồn tình ái của Thịnh Tuy.

Trong cổ Quý Duy Tri đã nghẹn ứ đầy hơi, giống như bong bóng vậy. Cậu rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Không cần anh nhọc lòng."

"Cậu tưởng thật hả?" Chu Kiều Nguyệt cười đến độ run rẩy cả người: "Nhị gia, giải thích giúp tôi đi chứ."

Quý Duy Tri hung dữ trợn mắt: "Không cần."

Chu Kiều Nguyệt vẫn nói: "Haizz, mặc dù tin đồn hoang đường của Nhị gia nhiều vô kể, nhưng cậu yên tâm, chuyện chơi trai[3] tuyệt đối là giả."

Thịnh Tuy bất lực cảnh cáo: "Ông chủ Chu, yên tĩnh một lát đi."

Thấy anh nói chuyện, Quý Duy Tri mới đáp lời: "Rốt cuộc hôm nay Nhị gia gọi em đến là muốn nhờ vả chuyện gì?"

Bạch An Hiền lặng lẽ chạm vào ghế rồi xê dịch nó về phía sau, kéo diễn viên ưu tú Chu Kiều Nguyệt cách xa hai người nọ.

Giọng điệu của Thịnh Tuy bình thường: "Anh nói qua điện thoại rồi, mời em ăn cơm."

"Anh tin lời này không?" Giọng Quý Duy Tri lạnh như băng: "Anh không nói em cũng biết, chẳng phải vì chuyện làm ăn nhà anh sao."

Thực ra không phải như thế. Nhưng Thịnh Tuy cũng không tìm ra cái cớ nào tốt hơn nên anh chỉ đành gật đầu.

"Nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh vội di dời." Cơ thể Quý Duy Tri nghiêng về phía anh, hai tay chống trên bàn, tràn đầy áp bức: "Muốn đi tuyến đường trọng điểm à?"

Bầu không khí ngày càng bất thường, Chu Kiều Nguyệt đúng lúc hoà giải: "Chúng ta nên lên món rồi nhỉ?"

Lúc này Quý Duy Tri mới đứng thẳng, đút tay vào túi nói: "Chuyện lớn thế này, một bữa cơm chắc không đủ đâu."

Thịnh Tuy im lặng mấy giây, thuốc lá trong tay anh đã trở thành một cục giấy nhỏ: "Chuyện di dời liên quan đến đại cục, anh biết em sẽ không lấy nó ra làm trò đùa."

"Anh cũng biết?" Quý Duy Tri cau mày, cắt ngang lời anh rồi nói: "Em thật sự phải để anh thất vọng một lần rồi." Nói đến đây, cậu kéo căng khóe miệng tựa như đang tự cười nhạo mình: "Không sao, cũng chẳng thiếu một lần này."

"Thanh An..." Bỗng nhiên Thịnh Tuy thấy hơi khó thở: "Đừng nói thế."

"Em nói thật mà thôi, Nhị gia đừng chê." Quý Duy Tri vờ như không có chuyện gì. Cậu nhún vai, nhắc nhở thêm lần nữa: "Thành ý đâu, anh có không?"

Bạch An Hiền thực sự không nghe nổi nữa, anh cắt ngang rồi nói: "Duy Tri, cậu làm nghề này, nhà máy dầu trẩu quan trọng thế nào, có đáng ưu tiên di dời hay không, cậu biết rõ hơn cả tụi anh. Cậu cứ nhất định phải quan báo tư thù à?"

Quý Duy Tri chẳng nói chẳng rằng, khoé miệng rũ xuống, cố ý bày ra vẻ hung dữ.

Thịnh Tuy lại chẳng để tâm là công hay tư, anh chỉ hỏi: "Em muốn bao nhiêu thành ý?"

Quý Duy Tri bỗng bật cười, nhưng nụ cười lại chua chát đến lạ. Vành mắt như có hơi nước, song màn hơi nước ấy chỉ tồn tại một giây đã biến mất: "Em muốn bao nhiêu à..."

Cậu ngừng cười, lạnh lùng nói: "Phải xem Nhị gia chịu cho bao nhiêu."

Thịnh Tuy đặt ly rượu trên bàn, ngồi nghiêm chỉnh giống như đang ứng chiến: "Nghe theo em."

Quý Duy Tri ung dung đứng dậy, dường như giọng nói đang chìm trong cơn giận: "Trên giang hồ có một thỏa thuận của người quân tử, nếu một bên có thể đỡ ba chiêu của bên còn lại, họ sẽ xóa bỏ toàn bộ ân oán."

Thịnh Tuy nheo mắt, xuyên qua tròng kính, anh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu trai trẻ, bỗng dưng anh cảm thấy hơi xa lạ. Không phải như vậy, rõ ràng Quý Duy Tri của trước kia sẽ luôn dính lấy anh, ngoan ngoãn tìm anh chuẩn bị bài.

Nhưng Quý Duy Tri của hiện tại chỉ chống tay trên mặt bàn khiến người ta ớn lạnh, cậu nói: "Em cũng không phải người không hiểu đạo lý. Không cần ba chiêu, ba cú thôi. Chỉ cần anh không đánh trả, trụ được thì em sẽ xem như Nhị gia đã đủ thành ý. Sao nào?"

Ấn đường của Thịnh Tuy hằn sâu vết nhăn.

Không đợi khổ chủ lên tiếng, Bạch An Hiền là người đầu tiên không ngồi im được nữa: "Sao gì mà sao? Không được! Đây mà là thỏa thuận của quân tử hả, cậu xem tiểu thuyết nhiều quá chứ gì!"

Chu Kiều Nguyệt cũng lạnh lùng gõ bàn: "Một vừa hai phải thôi."

Ồn ào đến mức này, không chỉ món ăn được dọn ra trễ mà cả nhân viên phục vụ nghe tiếng cũng tụ tập xem trò hay.

Quý Duy Tri tự nhận mình chẳng đưa ra yêu cầu gì quá giới hạn, cậu không hiểu tình hình nói: "Chỉ ba cái mà thôi..."

"Mà thôi?" Bạch An Hiền túm lấy tay áo của Thịnh Tuy, nâng đến trước mặt Quý Duy Tri: "Vai Nhị gia bị thương chưa lành, cậu đưa ra cái ý tưởng ngu ngốc như vậy xong còn nói 'mà thôi'?"

Quý Duy Tri dừng động tác, biểu cảm hơi thay đổi: "Anh có ý gì?"

Chu Kiều Nguyệt cũng tức giận bất bình: "Nếu không cậu nghĩ tại sao cậu ta phải giải ngũ? Lúc tình hình vết thương của cậu ta nghiêm trọng nhất, thậm chí cậu ta không cầm được đũa, chỉ để hồi phục mà phải dưỡng mất nửa năm, đến tận lúc này bác sĩ cũng không cho phép cậu ta làm càn."

"Em..." Quý Duy Tri kinh ngạc hé miệng, muốn nói lại thôi.

Cậu vốn nghĩ "vì bị thương nên xuất ngũ" chỉ là cái cớ. Dẫu sao lúc cậu gặp Nhị gia trên bến cảng, cậu thấy anh có vẻ rất khỏe mạnh vững vàng, có thể chịu được trận làm loạn của cậu cơ mà, rõ ràng chẳng giống bị thương nặng.

Vừa nãy Quý Duy Tri vẫn hết sức ngang ngược, sau khi biết mình đuối lý, cậu lại bị đánh bại, nghểnh cổ úp mở ngập ngừng.

"Không sao." Thịnh Tuy tiếp tục câu chuyện, anh nói lại lần nữa: "Lúc nãy anh nói rồi, tùy theo ý em."

Lần này đến lượt Quý Duy Tri sửng sốt.

Bạch An Hiền và Chu Kiều Nguyệt vội kéo anh: "Nhị gia!"

"Tôi sẽ không hối hận chuyện đã quyết định." Thịnh Tuy trấn an bạn cũ xong, anh lại nhìn về phía Quý Duy Tri: "Nếu có thể khiến Thanh An hả giận, ba cú cũng chẳng là gì cả."

Thịnh Tuy luôn có chủ kiến, hai người chẳng còn cách nào khác, chỉ đành buông anh ra.

"Chúng ta qua gian bên cạnh, em mặc sức đánh." Thịnh Tuy thong thả cởi Âu phục. Hai người còn lại nóng ruột gọi nhân viên phục vụ lấy hòm thuốc khẩn cấp.

Quý Duy Tri tràn đầy hoài nghi, Thịnh Tuy cũng thấp thỏm không yên. Hai người một trước một sau mà đi, vẻ mặt lạnh lùng tựa như băng tuyết ngoài phòng.

Gian bên cạnh là không gian khép kín, ánh đèn mờ tối, cực kỳ bất tiện cho việc kiểm soát phương hướng đánh đấm.

Thịnh Tuy ước lượng tình trạng thương tích của mình, bây giờ anh mới bắt đầu thấy rụt rè. Anh hít sâu một hơi, tay áp sát ở sau lưng để tránh làm Quý Duy Tri bị thương, bày ra tư thế phòng vệ học được trong doanh trại rồi ra hiệu: "Bắt đầu đi."

Không khí trong phòng gần như chững lại.

Họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ca múa dưới lầu, ai đó hát: chân trời, góc bể, tri kỷ nửa tàn phai.

Có lẽ vì cơ chế phòng ngự của não bộ đang quấy nhiễu, Thịnh Tuy có một suy nghĩ không đúng lúc, bài này vậy mà rất hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Khi anh đang thẫn thờ, đột nhiên Thịnh Tuy cảm thấy trong ngực nóng lên.

Anh cúi đầu, nhìn thấy mái tóc đen nhánh bông xù.

Hoá ra nhân lúc anh lơ đãng, Quý Duy Tri đột ngột nhào lên –

Ôm lấy anh.

Thịnh Tuy hơi ngơ ngác, động tác tay còn nhanh hơn cả não, anh xoa mái tóc của người trong ngực: "Cái này tính là... cú thứ nhất hả em?"

"Ờ." Giọng Quý Duy Tri bị vướng trong quần áo, mang theo âm cuối be bé, nghe kỹ còn thấy hơi nghẹn ngào: "Anh tưởng em muốn đánh anh thật hả?"

Thịnh Tuy tạm thời đánh mất năng lực suy nghĩ, anh dựa theo bản năng vỗ từng cái vào vai của chàng trai trẻ, bối rối an ủi cậu: "Anh không biết. Anh cứ tưởng em đang giận anh."

"Em giận anh chứ gì nữa!" Làm Thiếu tá tủi thân chết đi được.

Quý Duy Tri lại ôm anh thêm một lúc, tiếc nuối hít mũi: "Nhưng đại sứ Bạch nói anh có vết thương mà..."

***

Chú thích:

[1] 跑街: Đề cập đến công việc hoặc người làm việc bên ngoài nhà ở. Vào thời cổ đại, việc lưu thông hàng hóa phần lớn phụ thuộc vào sự làm việc chăm chỉ của các thương nhân. Sau đó, một số người Ninh Ba nhanh nhẹn phát hiện ra rằng họ không cần phải tự mình mua bán hàng hóa mà có thể sử dụng "chợ" để kiếm tiền, đây chính là "跑街". (Theo Baidu)

[2] 胡同: Hồ Đồng là một loại đường phố hẹp hoặc những con hẻm, thường làm người ta liên tưởng tới các thành phố ở miền Bắc Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất là Bắc Kinh. Tại Bắc Kinh, hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ hợp viện, những căn nhà truyền thống có sân, được bao quanh 4 mặt bởi các nhà khác.



[3] 兔儿爷 – Thỏ nhi gia: Theo phương ngữ Bắc Kinh, từ này ám chỉ trai bao hoặc đồng tính nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play