Nói xong những việc ấy, cả mặt Quý Duy Tri đã lấp lánh ánh nước. Đôi mắt long lanh chớp chớp, trên lông mi còn vương giọt lệ.
“Tại sao anh không nói sớm một chút!” Quý Duy Tri không hồ đồ, cậu biết oan có đầu nợ có chủ, cũng biết Thịnh Tuy đã liều toàn bộ sức lực để bảo toàn đại cục.
Nếu Thịnh Tuy không bảo vệ cậu kỹ đến nhường này, có lẽ ngay cả sống tiếp cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu, rồi sao có thể trưởng thành thành dáng vẻ của hiện tại, còn có lòng dạ thảnh thơi truy hỏi đối phương tại sao không nói ra?
Thói đời vốn dĩ khó mà song toàn, người đưa ra lựa chọn mãi mãi là người bất bất lực nhất, đau khổ nhất. Thịnh Tuy ngấm ngầm chịu đựng giấu kín mấy năm nay chỉ vì muốn để cho cậu vui vẻ vô lo mà trưởng thành.
Nghĩ đến vết thương Thịnh Tuy từng chịu, Quý Duy Tri đau lòng đến nỗi không biết phải làm sao mới tốt, vừa tự trách vừa khó chịu, khóc đau cả họng: “Em, em còn oán trách anh lúc ở nhà hàng như thế nữa, sớm biết vậy em đã…”
“Đã” nửa ngày trời cũng không “đã” ra được lý do vì sao, Quý Duy Tri hít mũi: “Xin lỗi anh… Nhị gia, em xin lỗi.”
Thịnh Tuy bất ngờ đứng lên, dùng lòng bàn tay che miệng cậu lại.
“Người phải xin lỗi là anh.” Giọng Thịnh Tuy dịu dàng vô cùng, giống như gió đêm ở con hào: “Lúc đó quả thực anh quá nhỏ tuổi, quá liều lĩnh. Nếu anh nghĩ được cách đảm bảo hơn, nếu lúc anh vận hành hội từ thiện san sẻ một chút tinh thần ở nhà em, có khả năng họ Hứa sẽ không trắng trợn như thế, kết cục cũng sẽ không…”
Nhưng lúc đó anh cũng chỉ mới hơn hai mươi, liều mạng trong hiểm nguy để bảo vệ hội từ thiện đã chẳng dễ dàng, anh không cần đoán cũng biết sao Quý Duy Tri có thể trách móc anh nặng lời.
Quý Duy Tri lấy bàn tay trên môi ra, đặt trong lòng bàn tay mình, vừa mân mê an ủi, vừa giơ tay gõ nhẹ ấn đường đang cau chặt của Thịnh Tuy.
“Anh tâm niệm không muốn làm em tổn thương, cuối cùng vẫn để em mắng chửi anh đến nỗi đau lòng thế này.” Thịnh Tuy nắm ngược lấy tay cậu, đặt bên miệng, gần như thành kính mà kề sát, tự giễu: “Vậy nên bức tường tháng năm dài cũng có tác dụng gì đâu? Em luôn lo lắng mình bị xem như một đứa bé không lớn, nhưng thậm chí có lúc anh cảm thấy em còn chín chắn hơn cả anh. Em thấy chưa, anh sống lãng phí chín năm, phải để em dạy anh làm thế nào mới khiến em đau.”
Quý Duy Tri đột ngột lắc đầu, mũi nhăn tít lại giống như một bé khổ qua: “Đâu có! Không phải mà! Lời em nói vừa nãy là lời thốt ra lúc giận thôi sao anh lại xem là thật…”
“Tri Tri mềm lòng, anh biết.” Thịnh Tuy vẫn luôn quỳ bên chân Quý Duy Tri, chân anh đã tê, lúc đứng lên chân trái cũng chẳng còn bao nhiêu cảm giác: “Nhưng tật xấu này của anh xác thực cũng chớ nên chiều theo.”
Đây là ý muốn giãi bày tâm tư. Quý Duy Tri thuận thế di chuyển, nhường ra một chỗ ngồi cho Thịnh Tuy, trên mi vẫn vương giọt nước mắt: “Em cũng có rất nhiều thói xấu, em cứ ương bướng với anh, luôn quấy anh, còn rất phiền phức rất khó chiều nữa.”
Dáng vẻ của bé con nghiêm túc đến thế, tựa như muốn rút trái tim ra đưa cho ai kia xem.
Thịnh Tuy xoa tóc Quý Duy Tri: “Dù em quậy thế nào cũng đều dễ thương nhất. Nhưng em càng khiến anh phải thương yêu, càng tốt với anh, anh càng sợ sau khi em biết sự thật sẽ trách anh, sẽ bỏ đi.”
“Làm sao em có thể trách anh được… Em sắp đau muốn chết rồi…” Quý Duy Tri dụi mắt, song giọng điệu rất quật cường: “Nhưng anh hoàn toàn không cần gánh chịu những việc này một mình!”
Cậu trai không cần lo trước lo sau, tạm thời không có cách nào thấu hiểu nỗi lo âu của Thịnh Tuy, càng không rõ thế giới của người trưởng thành ở đâu ra lắm thứ không thể nói đến thế.
Bỗng nhiên cậu kéo tay Thịnh Tuy, nhìn mắt đối phương với đôi phần áp bức: “Nhị gia, anh nhìn em này.”
Bốn mắt nhìn nhau, một người đào gốc tìm rễ, một người dáng vẻ tự ti.
“Tại sao anh luôn mặc định em sẽ rời bỏ anh.” Quý Duy Tri nhìn chằm chằm thẳng vào anh, trong câu hỏi lại là sự chắc chắn: “Rốt cuộc anh đang sợ điều gì?”
“Anh đang sợ điều gì…” Thịnh Tuy lặp lại câu hỏi ấy, cười cay đắng rồi lấy ra cục đá lửa, cổ họng nhúc nhích: “Anh sợ anh không xứng đứng bên cạnh em.”
Quý Duy Tri mất khả năng ngôn ngữ, lặng thinh nhìn anh.
Roẹt một tiếng, Thịnh Tuy thắp sáng cục đá lửa.
“Khi trước tay anh bị thương, khoảng thời gian đó anh lúc gần lúc xa với em chỉ bởi vì anh cảm thấy em còn trẻ, em có tiền đồ như gấm, gia thế của em trong sạch, không cần phải ở bên một người đàn ông tiếng xấu vang xa mà lãng phí tương lai của mình.” Giọng Thịnh Tuy bình thản mà tàn nhẫn: “Tay anh phế rồi, nhà cũng mất, anh không muốn để người mà anh đặt trên đầu quả tim cùng anh gánh món nợ của chuyện xưa trong quá khứ, thậm chí cùng anh nơm nớp lo sợ bị người ta mắng chửi.”
Thịnh Tuy nói rồi dang tay ra một cách đau khổ, lắc lư bờ vai mặc dù vẫn xem như nhanh nhẹn nhưng có khả năng không thể khôi phục nhiều công năng hơn.
Quý Duy Tri vội đến nỗi cổ họng cũng không còn sử dụng tốt được nữa, rồi cậu lại chạy nhanh qua đó, ôm lấy eo Thịnh Tuy, âm thanh khó chịu chỉ còn lại vẻ giận dỗi: “Anh không xứng ư?”
Thịnh Tuy cau chặt mày, cúi đầu, thấy bé con khóc, anh đau lòng đến độ cả đầu ngón tay lẫn tim gan đều đang run rẩy.
Quý Duy Tri vừa vội vừa giận: “Anh cố gắng nhiều năm như vậy là để có thể đến gần em thêm một chút, anh nói cho em biết rằng anh không xứng ư? Nếu anh không xứng thì trên thế giới này chẳng có ai xứng hết! Từ đầu đến cuối anh đều không có từ cách nói lời như này, anh chính là người tốt nhất trên thế giới!”
Nói rồi, dường như Quý Duy Tri nhớ ra gì đó, cậu rời khỏi ngực Thịnh Tuy, lục tung khắp nhà, cuối cùng tìm thấy một cuốn sổ màu xanh ở bên giá sách.
Tâm trạng của cậu kích động, lời kẹt trong cổ họng nửa ngày trời chẳng thốt ra được. Cậu vội vàng mở cuốn nhật ký ra, sau khi ném đến trước mặt Thịnh Tuy thì nước mắt vẫn như bị mất công tắc mà mãi chẳng dừng được: “Anh xem kỹ đi! Đây là nhật ký của em, em dám đọc lên từng chữ một ngay trước mặt anh cho anh nghe, anh dám nói lời trong mình ra hay không?”
“Thịnh Tuy, Thịnh Tầm Sơn, Thịnh Nhị gia! Anh là người mà em ngưỡng vọng bảy năm, em dốc sức đủ lâu như vậy cũng chỉ có thể ngưỡng vọng anh. Anh xem, anh là ngôi sao mà em nhón chân cũng không bắt lấy được, dựa vào đâu mà anh nói bản thân mình như thế?”
Điên cuồng trút ra đủ rồi, Quý Duy Tri vững giọng, hít sâu một hơi: “Nhị gia em nói cho anh biết, từ năm mười bảy tuổi em đã bắt đầu thích —— Ê….”
Thịnh Tuy vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên đứng lên, kéo cậu vào trong ngực mình, chặn miệng cậu, cạy mở khớp hàm của cậu, khuấy đảo lưỡi cậu, đoạt lấy hơi thở của cậu.
Nụ hôn che trời rợp đất ập xuống. Kìm nén, vội vàng, rồi lại đong đầy sự sâu lắng.
Não bộ Quý Duy Tri vang lên tiếng ong ong, thậm chí cậu chẳng nhận ra vật mềm mại ẩm ướt trong miệng mình là gì thì đã bị khí huyết dâng trào phân tán suy nghĩ.
Trong khoang miệng là âm thanh mờ ám, trên mặt là nước mắt ẩm ướt mát lạnh. Quý Duy Tri không chống đỡ nổi nụ hôn mãnh liệt như vậy, lục phủ ngũ tạng đều bị hơi thở nóng ấm lấp đầy. Nóng quá, không thở được.
Dường như cậu nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng xoá, Nhị gia nhà cậu đang đứng trong gió tuyết, xung quanh là dấu chân lộn xộn, không có một phương hướng nào là đường trở về quê hương.
“Nhị gia ơi…” Cậu khó lòng chịu nổi phải mở miệng, nhận được một luồng hơi thở ngay sau đó, cuối cùng cậu cũng hoàn hồn.
Thịnh Tuy cách cậu chỉ nửa li, chóp mũi hai người dán vào nhau, ngay cả khí nóng mà đôi môi thở ra cũng đang giao hoà.
Thịnh Tuy tiếp tục lời mà cậu chưa nói ra, cắn nhẹ trên môi dưới của cậu, hơi thở gần như cám dỗ: “Chuyện này ấy à, anh đã khao khát hai năm rồi.”
Quý Duy Tri bị một câu nện cho đơ người, mặc dù cậu đã biết đáp án này từ lâu, nhưng nghe nguyên chủ nói ra cậu vẫn khó mà đỡ nổi.
Thịnh Tuy tiếp tục để lại một nụ hôn trên mắt của cậu, trượt thẳng một đường xuống chỗ gần cằm, vừa kề sát vừa nói: “Anh thừa nhận, từ năm em được mười tám tuổi, anh đã không muốn xem em là em trai hay bạn bè nữa. Mỗi một ngày ở nước X anh đều có thể mơ thấy em, nhớ Tri Tri ở Bạc Thành, không ai chăm sóc thì phải làm sao. Thấy em sống kiên cường như vậy trái tim anh cũng vỡ thành mấy mảnh, anh luôn cảm thấy là anh để vật báu trong lòng bàn tay mình phải miễn cưỡng, tan vỡ, bay đi.”
“Anh nghĩ rằng, anh phải bồi thường, anh phải tốt với em. Nhưng anh không dám em à, anh tiêu tốn nhiều sức lực như vậy cũng chỉ dám đến gần em thêm một chút, gần hơn nữa chính là vùng cấm, nếu anh tiến vào sợ rằng sẽ liên lụy đến em, không tiến vào thì lại không nỡ thấy em khó chịu. Vậy nên, Tri Tri ơi, bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ quyền lựa chọn đều nằm trong tay em.”
Thịnh Tuy quyết tâm đến cùng mà nói: “Lợi hại được mất anh nói rõ hết với em. Có lẽ sẽ có một ngày mãi sau này em sẽ phát hiện ra rằng, cái người Nhị gia này ấy à, thực ra không tốt như em nói đâu, nhưng nếu như em …Nếu hôm nay em gật đầu, sợ là những năm tháng còn lại từ nay về sau đều chỉ có thể trói buộc chung một chỗ với anh…”
“Em theo!” Chưa đợi Thịnh Tuy nói xong, Quý Duy Tri đã liên tục gật đầu mấy cái y như gà con mổ thóc, thậm chí chưa hỏi rõ ràng lời phía sau đã đáp: “Làm cái gì em cũng theo!”
Thịnh Tuy hoãn lại, anh khẽ hít thở sâu, buông cậu ra, môi cọ xát nhè nhẹ trên trán cậu: “Một câu, anh để em phải đợi lâu như vậy. Anh thực sự rất xin lỗi, đứa học trò như anh ăn nói vụng về quá, trách anh đã khiến em nhọc lòng.”
Quý Duy Tri chẳng giận chút nào, trái lại còn mở miệng cười toe toét, dù rằng trong mắt vẫn còn nước mắt: “Chẳng lâu chút nào cả! Trước đó em nghĩ kỹ rồi, nếu không đợi được anh mở lời trước thì em tự nói…”
Quý Duy Tri thẹn thùng muộn màng, cúi đầu: “Nói em thích anh.”
“Tri Tri, sao em lại tốt như vậy.” Thịnh Tuy cay đắng mà kéo khoé môi, lấy ra một hòn đá lửa từ trong túi áo, ánh trăng sáng trong tôn lên sự hiu quạnh nơi anh: “Em tốt như vậy…”
Cậu tốt như vậy, dựa vào đâu mà anh lại nỡ buông tay.
Bấy giờ Quý Duy Tri mới chậm chạp hoàn hồn, ngẩng đầu kéo góc áo của Thịnh Tuy: “Thế, anh có thể hôn em thêm một cái nữa được không?”
Tay trái của Thịnh Tuy thoáng siết chặt, lại một lần nữa kéo cậu vào trong ngực mình, nụ hôn che trời rợp đất lại dịu dàng tột cùng, rơi trên trán cậu, sau tai, sau gáy, cuối cùng đến bên môi cậu.