Bạch An Hiền cứ ngồi yên như vậy mà nghe cho hết, cuối cùng anh dứt khoát không nói câu nào.

Thấy bạn chí cốt quả thực đang hết sức băn khoăn, anh mới thở dài một hơi, đẩy trà đến trước mặt Thịnh Tuy: "Rất mới mẻ đấy, Nhị gia nhà họ Thịnh lại vì một cậu bạn nhỏ mà xoắn xuýt lăn tăn thành thế này."

"Đừng trêu tôi." Thịnh Tuy đang buồn phiền.

Bạch An Hiền thở dài: "Lúc khuyên tôi, cậu thoải mái rạng rỡ hơn bất kì ai, sao đến lượt mình thì cậu lại bắt đầu hồ đồ thế?"

Thịnh Tuy nhìn anh với vẻ tìm tòi.

"Những việc cậu nói đều phải ở bên nhau rồi mới biết có xảy ra hay không, chỉ ngồi đây lo lắng thì có ích gì." Bạch An Hiền không tìm được phép loại suy nào tốt hơn, chỉ có thể lấy bản thân ra mà đùa: "Ví dụ thế này, nếu bệnh phổi của tôi đã không chữa khỏi được nữa, nhưng tôi chẳng nói với ai hết, một mình cắt đứt liên lạc với mấy cậu rồi chạy ra ngoài chờ chết —— Sau khi cậu biết chuyện sẽ cảm thấy thế nào?"

"Nói lung tung gì đó!" Dẫu sao Thịnh Tuy cũng lớn lên trong một dòng họ xưa cũ, vẫn kiêng kị rất nhiều điều. Anh học theo tập tục của thế hệ đi trước, giữ lấy Bạch An Hiền "phù" sạch mấy lời nọ.

"Sao cậu giống "ông cụ cổ hủ" thế này?" Bạch An Hiền khịa anh: "Tôi nói vậy không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cậu biết rằng, con người ấy à, đừng quá coi trọng bản thân. Cậu cũng đâu phải Bồ Tát, sau này chăm lo cho gia đình phải làm sao? Thời nay, chớp mắt một cái là trời tàn, ai biết được ngày mai mình sống hay chết? Vậy mà cậu vẫn không nắm lấy cho chắc, đợi ai đây, đợi Diêm Vương à?"

Nhiều khi cứ nhìn trước ngó sau như vậy, tưởng mình im lặng và buông tay sẽ là lựa chọn tốt nhất cho người bên cạnh, nhưng thứ mà người ta một mực muốn chỉ là một tấm lòng thành mà thôi.

Thịnh Tuy cười cay đắng: "Cậu đang mắng tôi hả?"

"Mắng cậu chứ gì nữa?" Bạch An Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể nương theo đó mà cho anh hai đấm đau nhất: "Hai năm trước nhóc con bị cậu tổn thương thành thế kia mà bây giờ vẫn có thể can đảm dây dưa với cậu. Mấy ngày trước hai người còn thân thiết vô cùng, cậu nhóc đang đợi cậu tăng tốc tu thành chính quả kìa, cậu thì hay rồi, thẳng thắn giẫm phanh một cái cho mối quan hệ này dừng lại luôn."

Ví dụ được dùng ngày càng vô lý. Thịnh Tuy phản bác: "Tôi chưa phanh..."

"Là chưa phanh, nhưng cậu lạnh nhạt người ta rồi." Bạch An Hiền "hừ": "Trái tim phải nhiệt thành bao nhiêu mới có thể chịu những lần dày vò liên tiếp của cậu? Nếu cậu thật sự đau lòng vì cậu nhóc, hoặc là cứ dứt khoát đừng bắt đầu. Nhưng nếu đã bắt đầu, đừng đòi dừng lại dễ dàng."

Dường như Thịnh Tuy nghe thấy tiếng dây thần kinh căng chặt trong não lần lượt đứt lìa, một lúc sau, toàn bộ những cuộn dây vô hình, không thể nắm bắt được đều thẳng tắp rõ ràng.

Đôi khi con người ta tự mâu thuẫn với chính mình, thường chỉ cần dùng một câu để chọc thủng, bản thân có thể tự nghĩ thông suốt phần còn lại.

Thịnh Tuy đứng lên, nói cảm ơn với Bạch An Hiền: "Được đấy cụ Bạch, chẳng phải triết lý suông."

Bạch An Hiền cho anh một ánh mắt như dao: "Cậu cút đi. Theo đuổi cho đàng hoàng, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa. Không đến mức chỉ mỗi một tầng giấy mỏng mà cũng không chọc thủng đâu nhỉ, tôi thấy ngày sinh nhật của cậu khá ổn đấy, nên kết hôn, có muốn tôi đến uống rượu mừng không?"

Thịnh Tuy vội vàng lắc đầu, vung tay rời tay, bằng không anh sợ bây giờ Bạch An Hiền sẽ dán hai chữ hỷ lên nhà hàng Vạn Quốc.

Ra khỏi cửa rồi đi trên con phố dài, ngẩng đầu có thể nhìn thấy tuyết bay.

Hoa tuyết rơi trên đầu ngón tay, lạnh thấu tim, song cũng khiến Thịnh Tuy tỉnh táo hơn nhiều.

Vô tư hay tham lam đều là anh. Hai thứ ấy đều rất dễ chiếm giữ, đây chính là nhân tính, nhưng từ trước đến nay Thịnh Tuy vẫn một mực không tin tà, bản thân anh cũng không sống minh bạch, vậy mà còn muốn làm Bồ Tát giúp người ta. Chuyện này sao có thể chứ? Càng không thể, anh càng muốn chui đầu vào, chui vào ngõ cụt nhiều lại không dễ thoát ra.

Quả thực phải cảm ơn Bạch An Hiền vì đã mắng anh một trận. Thịnh Tuy thanh thản mà lựa chọn ích kỷ, tham lam, đắm chìm trong việc yêu và được yêu. Liên luỵ cũng được, trì hoãn cũng xong, anh muốn giao quyền chọn lựa cho Quý Duy Tri.

Nhớ lại sự bất thường của mình mấy ngày nay, Thịnh Tuy thấy hơi tự trách. Đoán chừng bé con vẫn tưởng anh đang xa lánh cậu, chắc trong lòng cậu rất khó chịu. Vẫn chưa học hết học phần của "Lớp học thực tiễn", anh còn trốn học giữa đường, như vậy có phần thiếu chân thành quá mức.

Nghĩ thế nên Thịnh Tuy khép chặt áo khoác, tăng nhịp bước đi vào gió tuyết.

Chiếc xe Buick màu đen rẽ vào con hẻm thăm thẳm, để lại hai vệt bánh xe trên nền tuyết. Thắng xe, dừng xe cẩn thận rồi Thịnh Tuy cặp túi văn kiện giấy dai, nhanh chân bước vào trong gió tuyết.

Cuối cơn gió tuyết là tòa kiến trúc màu xám, bên bên viết bảy chữ lớn "Cục quản lý hành chính Công Thương", trên đình tiếp khách bên cạnh có viết: [Khu vực đăng ký thay đổi kinh doanh].

Thịnh Tuy khép áo khoác, đưa túi văn kiện vào trong cửa sổ bằng hai tay như đang tặng quà.

Tuyết uốn lượn mấy vòng rồi trượt vào bệ cửa sổ.

Quý Duy Tri lạnh đến nỗi rụt phắt cổ, tay cũng nứt nẻ, nhưng cậu vẫn không dám đeo găng tay mà để ngón tay trần cầm dao, vừa run cầm cập vừa mân mê khối ngọc trong tay.

Ôn Thiệu Kỳ thấy cậu nghiêm túc như vậy thì không nhịn nổi sự tò mò: "Anh làm gì thế?"

Nửa đêm canh ba, Quý Duy Tri giải quyết xong việc công không về nhà mà ngồi trong hành lang lầu bên cạnh nghịch ngọc, đổi thành ai cũng phải thấy tò mò.

"Xuỵt, đừng quấy rầy anh làm thủ công." Quý Duy Tri bảo cậu ta né ra: "Tránh ra, em chắn ánh sáng rồi."

Ôn Thiệu Kỳ càng khó hiểu hơn: "Thủ công gì cơ, anh tặng cho cô gái ấy hả?"

Quý Duy Tri không đáp, vẫn ngâm nga điệu hát dân gian.

Ôn Thiệu Kỳ "chao ôi" một tiếng: "Như này là ở bên nhau rồi à?"

"Ừ, sắp rồi." Quý Duy Tri rất tự tin.

Thực ra từ khi Thịnh Tuy bị thương, Quý Duy Tri đã cảm thấy bất thường. Hai người có vẻ cách nhau rất xa, dường như Thịnh Tuy cũng không thích trêu cậu như lúc đầu nữa, khó khăn lắm quan hệ mới thân thiết hơn thì bây giờ lại như bị đóng băng.

Cậu trai bồn chồn vội vã, bị cái kiểu như gần như xa ấy làm cho rối loạn tim gan. Mỗi lần cậu thấy bờ vai rướm máu của Thịnh Tuy, dường như cậu cảm thấy vết rách đó nằm trên người mình vậy.

Vậy nên Quý Duy Tri không muốn đợi nữa, cũng chẳng muốn bướng bỉnh chuyện lúc đó ai bị ai bỏ lại, đều cút hết con mẹ nó đi! Chẳng phải là một lớp cửa sổ giấy thôi sao? Cậu muốn chọc thủng nó thì phải chủ động, phải cho Nhị gia một món quà sinh nhật hạnh phúc.

Cậu trai tốt ở điểm ấy, chẳng đắn đo gì cả, cho dù có thì cậu cũng có vốn để liều lĩnh, táo bạo.

Ôn Thiệu Kỳ sờ mũi: "Chẳng phải lần trước anh nói cô ấy muốn tặng hoa cho anh sao? Thế nào, thất bại rồi?"

"Không thất bại. Người ấy mua hoa rồi, nhưng giữa đường xảy ra chút chuyện." Quý Duy Tri mặt dày nói: "Nhưng anh cảm thấy em nói rất đúng, anh không thể cứ đợi người ta đến theo đuổi anh mãi được, anh phải chủ động một chút."

Ôn Thiệu Kỳ nhìn dáng vẻ mặt đỏ tay đỏ của anh, cảm thấy đau lòng thật: "Được rồi anh về nhà làm đi, ở đây lạnh lắm."

"Không được." Bất ngờ dành cho ai kia mà bị phát hiện trước thì còn gì là bất ngờ.

Ôn Thiệu Kỳ không khuyên được, cậu để lại cho anh đôi găng tay: "Vậy anh lạnh cóng một mình đi, em phải đi rồi."

Đợi Quý Duy Tri về đến nhà, Thịnh Tuy vẫn chưa ngủ, anh đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sô pha.

Quý Duy Tri muốn kiểm tra xem vết thương của anh khôi phục thế nào, vậy nên cậu rón ra rón rén đến gần phía trước, liếc trái liếc phải thôi chưa đủ, thấy ai kia chưa tỉnh, cậu chống cằm, cách má Thịnh Tuy rất gần.

Mí mắt của người đàn ông khẽ run, làn da ửng lên dưới ánh đèn rực rỡ, sống mũi cao thẳng, cho dù đang nghỉ ngơi cũng không che đậy được hơi thở cao quý.

"Nhìn đủ chưa em?" Thịnh Tuy bất ngờ nói chuyện, dọa Quý Duy Tri nhảy dựng.

"Trời, anh tỉnh rồi hả?" Quý Duy Tri lùi lại quá đột ngột, cả người loạng choạng về phía sau.

Thịnh Tuy nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại: "Cẩn thận một chút."

Quý Duy Tri vội vàng nói "không sao", hất cằm về phía vai phải của anh: "Hôm nay anh thay thuốc chưa?"

"Vẫn chưa, một mình không thuận tiện lắm."

Quý Duy Tri nhìn về phía anh với vẻ bất ngờ, không dám tin Nhị gia sẽ thừa nhận chuyện này: "À, thế, thế em giúp anh nhé?"

"Ừ."

Thấy Thịnh Tuy bất ngờ đổi tính, nhất thời Quý Duy Tri không biết phải vui hay phải buồn, thậm chí cậu còn thoáng nghi ngờ có phải bệnh tình của anh trở nặng hay không, vậy nên cậu thăm dò: "Đau ở đây à?"

Thịnh Tuy cười: "Vẫn ổn."

Quý Duy Tri thở phào một hơi.

Không ngờ rằng người đàn ông lại bổ sung thêm: "Lúc tay em đặt ở đó thì vẫn ổn."

Quý Duy Tri:?

Anh ấy bị cái gì vậy, hai ngày trước còn làm mình làm mẩy, sao hôm nay lại thân thiết thế này. Chẳng nhẽ... hai ngày trước không phải anh làm mình làm mẩy ư?

Vậy là cái gì đây?

Một động từ lướt qua trong đầu quý Duy Tri, sau đó cậu nhanh chóng lắc đầu, ném suy nghĩ hoang đường ra ngoài.

Nhưng nhìn lại trạng thái của Thịnh Tuy hiện tại, Quý Duy Tri vẫn cảm thấy phỏng đoán này rất hợp lý: Không lẽ anh ấy thấy đau, nên đang... làm nũng với cậu ư?

Yếu hầu của Quý Duy Tri nhấp nhô.

"Khụ, Nhị gia ơi." Quý Duy Tri thay thuốc cho Thịnh Tuy xong thì khẽ nói: "Thay thuốc xong rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ, cảm ơn em." Thịnh Tuy nói xong nhưng chẳng về phòng ngày mà hỏi: "Hôm nay em mệt không?"

"Em? Vẫn ổn ạ." Quý Duy Tri ngẩn ngơ.

"Vậy em có thể giúp anh một chuyện không, xoa bóp cánh tay giúp anh nhé?" Thịnh Tuy dang tay, bày ra nụ cười lấy lòng: "Giơ lên mãi nên nó hơi mỏi."

Quý Duy Tri không thể từ chối đề nghị này được, cậu liên tục đồng ý.

Nhiệt độ cánh tay của người đàn ông rất cao, vừa hay còn có thể sưởi ấm ngón tay lạnh cóng của cậu.

Nhưng càng xoa bóp, Quý Duy Tri càng cảm thấy kỳ lạ.

Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trìu mến của Thịnh Tuy, rồi bị nóng đến độ thoáng run rẩy trong lòng.

Nhị gia, thật sự, đang, làm nũng... với cậu ư?!

***

Thuận Tụng Thương Kỳ

Cho nhóc Quý choáng váng luôn hhhh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play