Quý Duy Tri cứ như bé cún giành ăn nhào lên lăn lộn trên giường Thịnh Tuy, lăn vào trong chăn một cách vừa quen thuộc vừa tự nhiên.

Cậu giống như nhận chủ mà ngửi tới ngửi lui chiếc chăn rồi vừa lòng thoả ý nằm xuống.

Nằm trên vị trí giống với lúc nhỏ, Quý Duy Tri thành thạo có thừa. Cậu không cảm thấy ngượng ngùng hay tức giận, cậu chỉ biết mình có thể thuận theo tự nhiên để đến gần Thịnh Tuy, chẳng tồn tại bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.

Cậu mò được cái gối đầu, thấy người đàn ông mặc áo ngủ phong phanh vẫn đứng im, cậu hỏi: "Anh không ngủ hả?"

Thịnh Tuy không biết phải trả lời thế nào, anh duy trì im lặng mà ngồi trên giường.

May sao hôm nay bé con mang theo chăn đến, bằng không anh thật sự chẳng dám chắc rằng mình sẽ không làm ra những chuyện thiếu chừng mực. Rõ ràng vừa nãy anh phải từ chối, nhưng mỗi khi nhớ đến bộ dạng ngoan ngoãn của Quý Duy Tri, anh lại không kiềm được mà gật đầu.

"Sao anh cách em xa thế?" Quý Duy Tri chẳng biết gì cả "đe doạ" người bên cạnh, hỏi với vẻ ngây thơ.

Thịnh Tuy thầm nói rằng anh nào dám đến gần em? Cả người anh từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào không cháy, may sao trời tối mới không nhìn ra vẻ bất thường dưới lớp quần ngủ.

"Em cao hơn rồi, giường hơi nhỏ, anh sợ đè trúng em." Thịnh Tuy giữ nguyên nét mặt mà vớt vát chút mặt mũi, nhưng anh lại cong eo, chỉ dám đưa nửa thân trên đến gần Quý Duy Tri: "Nhanh ngủ đi, đừng sợ."

Lối suy nghĩ của Thiếu tá trẻ và anh thương nhân không giống nhau là bao. Quý Duy Tri luôn cảm thấy Thịnh Tuy đang né tránh cậu, nhưng rõ ràng người có quỷ trong lòng là cậu, Thịnh Tuy không cần phải né tránh.

Cậu chủ động chui qua bên cạnh giống như lúc còn nhỏ. Thấy Thịnh Tuy không có động tĩnh gì, cậu to gan đưa tay ra, ôm lấy vai người đàn ông rồi thuận tay kéo vào trong ngực mình: "Như này sẽ không rơi xuống được đâu."

"..." Thịnh Tuy hít sâu một hơi, kiềm nén chất giọng đã khàn một nửa: "Tay, bỏ lại vào trong chăn."

"Ờ." Quý Duy Tri giận dỗi rụt cánh tay lại, hơi mất mát mà di chuyển sang bên còn lại, chừa ra hơn nửa chỗ trống.

Mặc dù lời nói của người đàn ông khá kỳ lạ, song anh vẫn dịu dàng vỗ gối dỗ cậu ngủ.

Quý Duy Tri được bao phủ bởi hơi thở ấm áp. Cậu nhắm mắt, chưa được bao lâu, tiếng hít thở an yên và bình thản vang lên.

Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, dường như cậu nghe thấy Thịnh Tuy gọi tên mình. Nhưng mấy ngày nay thực sự kiệt sức quá, cậu chẳng muốn mở mắt ra.

Một lúc sau, mưa ngừng, tiếng sấm cũng dần biến mất.

Nệm lò xò bên cạnh lõm xuống, là người đàn ông ngồi dậy rời đi. Tiếng bước chân quá nhẹ, nhẹ đến nỗi Quý Duy Tri không nghe rõ nó hướng về phía nào.

"Anh đi đâu thế?" Quý Duy Tri hé mắt hỏi.

Bước chân của người đàn ông thoáng ngừng, dịu dàng vô ngần hỏi: "Em vẫn chưa ngủ à?"

"Dạ..." Giọng Quý Duy Tri chứa âm mũi uể oải, nhưng cậu không biết rằng trạng thái hiện tại của mình càng khiến Thịnh Tuy khó giữ tự chủ hơn: "Anh muốn rời đi à?"

Từ này quá nhạy cảm, Thịnh Tuy vô thức phản bác: "Không đi. Anh đi hút thuốc thôi."

"Anh nói phải bỏ thuốc mà." Quý Duy Tri không mở mắt, cậu dụi mi: "Anh nói mà chẳng giữ lời!"

Thịnh Tuy thương lượng với cậu: "Anh sẽ không để em ngửi thấy mùi đâu."

Quý Duy Tri lắc đầu: "Không được."

Thịnh Tuy không nói nữa. Cơn nóng cháy bên dưới không có chỗ trút, anh muốn dựa vào hút thuốc để dằn nó xuống song vẫn bị ai kia phát hiện. Anh còn làm gì được nữa đây? Thuốc do anh giao nộp, tội nghiệt do anh tạo ra, chịu thôi.

Thịnh Tuy bước về bên giường, nửa thân dưới ngồi xổm: "Được, không hút. Vậy anh vào phòng tắm nhé."

"Anh tắm hả?"

"..." Làm sao Thịnh Tuy có thể không biết ngượng mà nói thật được.

"Hơn nửa đêm còn tắm." Quý Duy Tri lầm bầm trở mình, cậu buồn ngủ vô cùng: "Vậy anh về sớm chút, em lạnh."

Quý Duy Tri đang trong cơn mê ngủ hoàn toàn chẳng phòng bị, giọng nói mang theo âm mũi đặc dính, vừa hung dữ vừa dễ thương, bụng nhỏ phập phồng, ngay cả câu mệnh lệnh cũng giống như đang làm nũng.

Thịnh Tuy nhìn khuôn mặt kia chăm chú đến nỗi nó như sắp tan ra. Anh muốn chọt má cậu, nhưng sợ vượt qua ranh giới nên anh chỉ đành xoa tóc cậu: "Biết rồi."

Quý Duy Tri buồn ngủ cực kỳ, cậu vùi mặt vào trong gối đầu, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Một đêm chẳng còn sóng gió, mãi cho đến năm giờ rưỡi, thói quen mới gọi cậu tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Hôm nay không đi làm, vốn Quý Duy Tri không cần dậy sớm như thế, nhưng cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà quen thuộc nên hơi hoảng hốt, ngồi dậy như con cá chép bật nhảy. Cậu ngoảnh đầu, bên cạnh không có ai.

"Nhị gia ơi?" Quý Duy Tri nhấc chăn xuống giường.

Trong phòng trống không.

Ai kia đi rồi?

Nhịp tim của Quý Duy Tri bỗng tăng mạnh, cậu co cẳng chạy xuống lầu.

"Nhị gia!" Cậu hơi sợ, sợ cảnh tưởng kia tái hiện, sợ cảnh cậu gọi khàn cả giọng cũng không ai đáp lời.

Cậu gõ cửa phòng tắm, không một bóng người.

Cậu xông vào nhà bếp, không một bóng người.

Cậu rẽ vào nhà ăn, vẫn không một bóng người.

Quý Duy Tri hoảng rồi, chẳng hơi đâu để ý đến lòng bàn chân lạnh cóng, lảo đảo chạy vào phòng đọc sách. Cậu dồn hết sức lực của cả cơ thể vào trên vai rồi tông mở cửa phòng đọc sách.

"Nhị — Má nó!" Tiếng gọi kẹt trong cổ họng. Sau khi Quý Duy Tri nhìn rõ người bên trong thì cứng rắn nuốt lời trở về, bị sặc rồi ho một tràng: "Xin lỗi ông, tôi không ngờ... em ấy cũng ở đây."

Trong phòng đọc sách đốt hương.

Hai người ngồi ở hai phía đầu bàn gỗ lê đắt tiền, vẻ mặt của họ đều lạnh lùng tựa như người dưng.

Người lớn tuổi hơn có mái tóc ngắn gọn gàng, mày kiếm sắc bén, ngoại trừ vài sợi tóc điểm bạc, trông ông chẳng lộ rõ dấu vết của tuổi tác là bao. Ông mặc bộ Âu phục màu đay, cổ tay áo cài trang sức đẹp đẽ.

Đây là người Quý Duy Tri từng gặp mấy lần nhưng chẳng có chút thiện cảm nào, hiện tại là hội trưởng liên hội nước X, ba của Thịnh Tuy, Thịnh Quyền.

Câu "xin lỗi" kia là Thịnh Tuy nói. Quý Duy Tri chẳng bao giờ niềm nở với Thịnh Quyền. Nhưng dẫu sao ông ta cũng có quan hệ huyết thống với Thịnh Tuy, Quý Duy Tri không thể thất lễ. Cậu lạnh lùng đóng cửa lại rồi rời đi.

Trong phòng, Thịnh Tuy thôi nhìn cậu trai, khôi phục biểu cảm lạnh lùng.

Lúc nãy cậu trai đi chân trần mặc áo ngủ đẩy cửa bước vào đã làm cả hai người giật mình. Nhưng hai cha con người sau còn giả vờ bình tĩnh giỏi hơn cả người trước, nhìn từ bên ngoài sẽ chẳng thấy chút sóng gió nào.

Thịnh Quyền nghịch hai quả hạch đào, tay trái có một ngón bị cắt đứt.

"Anh đón nó về."

Câu trần thuật, ông đã có kết luận từ lâu, không cần câu trả lời.

Thịnh Tuy không muốn nói nhiều, anh im lặng.

"Vốn dĩ ba nghe nói hai người ầm ĩ rất lớn, nhưng nhìn từ hôm nay thì có vẻ quan hệ vẫn ổn." Cùng với âm thanh lạch cạch của quả hạch đào, bốn ngón tay dần chuyển động: "Nhưng anh cũng rõ, sẽ có một ngày nó biết sự thật. Đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ hận anh, dù rằng hiện tại vẫn tốt, song cũng không có khả năng nó tha thứ cho anh."

Nét cười rét lạnh lướt qua trên khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Tuy: "Chẳng phải những thứ đó đều do ông ban cho à?"

"Do ba ban cho?" Thịnh Quyền cau mày, những nếp nhăn của tháng năm khiến khuôn mặt của ông lạnh như băng tuyết: "Cánh của anh cứng cáp rồi, dám nói chuyện với ba như vậy."

Thịnh Tuy không đáp lời, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh nghĩ trong đầu rằng, tại sao lúc nãy Quý Duy Tri không mang giày, vì sợ anh rời đi nên cậu mới vội vàng như thế? Xem ra ngày ấy anh đi quả thực đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho đối phương.

Nhưng Quý Duy Tri thật dễ thương, nhất là dáng vẻ nũng nịu nói em sợ vào tối qua, trông giống bé sói con vừa mới ra đời vẫn chưa biết đi vậy.

Anh cứ để đầu óc trên mây như thế, dường như lời của Thịnh Quyền chẳng còn đáng ghét bao nhiêu.

"Có phải anh cảm thấy bây giờ thế lực của anh lớn mạnh rồi, anh có thể thoát khỏi sự khống chế của ba?" Thịnh Quyền dừng tiết tấu trên tay, ông ta đặt hạch đào lên bàn, nhổm nửa người áp sát Thịnh Tuy: "Do mấy năm nay ba cho anh nhiều quyền lực quá nên khiến anh quên luôn cả họ của mình hả?"

Thịnh Tuy mím chặt khóe miệng, nở nụ cười đầy mỉa mai: "Ông tưởng tôi muốn cái họ này lắm à?"

Sòng bạc, con rối, chó săn,... Sống dưới cái bóng của Thịnh Quyền, có lời bẩn thỉu, tàn nhẫn nào mà anh chưa từng nghe qua? Sau khi anh hiểu ra đã bạt mạng phân rõ quan hệ với những thứ này, quả quyết cắt đứt nguồn lực kinh tế của anh cũng không chịu bước chân vào vũng bùn. Nhưng Thịnh Quyền không chịu buông tay, ông ta vẫn muốn kéo cả anh vào, muốn anh cũng dính một thân bùn lầy.

"Ông muốn tôi học thương nghiệp, tôi học rồi; Ông muốn tôi tranh giành Hoa Đổng cho ông, tôi tranh rồi. Chủ tịch Thịnh, bây giờ ông là tâm phúc của người nước X, một tay nắm giữ tô giới Hoa Đổng, ông còn chưa thỏa ý việc gì nữa?" Thịnh Tuy gằn giọng, giận lắm nhưng anh không nhịn được: "Tôi chỉ muốn bảo vệ hai nhà máy nhỏ của mình, sống một đời yên ổn, ngay cả chuyện này mà ông cũng muốn nhúng tay ư?"

"Nhà máy của anh?" Thịnh Quyền nhoi nhói lòng vì câu nói như đang vạch rõ giới hạn của anh. Ông hung hãn đập bàn: "Nếu không có cái họ này bảo vệ, anh thật sự tưởng rằng anh có thể thành lập đế chế của riêng mình ư? Anh còn muốn rời khỏi nhà họ Thịnh nữa cơ đấy, mơ mộng hão huyền. Với thân phận hiện tại của anh, anh đã bị nước X nhìn chằm chằm từ lâu rồi, không có ba ở liên hội bảo vệ thì cái mạng nhỏ của anh cũng chẳng còn!"

Thịnh Tuy nghe thấy thế chỉ nở nụ cười bi thương, trong lời nói đong đầy nỗi thất vọng: "Hoá ra ông thân quen với nước X đến vậy."

Thịnh Quyền nghe con trai của mình châm chọc, ông cũng thấy hụt hẫng trong lòng: "Anh bớt ở đây giả vờ thanh cao đi. Anh tưởng tôi muốn bị chỉ trích đàm tiếu lắm hả? Chẳng phải tôi vì nhà họ Thịnh đấy ư!"

"Anh trai của anh mất rồi, mẹ anh cũng đi, cả cõi lòng tôi chỉ trông mong anh có thể cùng tôi làm ăn, đông sơn tái khởi, nhưng anh thì sao? Ngoại trừ tiêu tán tài sản cho người ngoài tránh hoạ, anh còn biết cái gì nữa?"

"Anh hao tốn bao nhiêu công sức để tiếp quản hội từ thiện, nhưng được mấy ai thật lòng cảm ơn cái hội đó? Rồi cả cục Quân Chính, ngoài sáng thì ngàn ân vạn tạ với anh, ai biết được ở sau lưng họ mắng chửi thế nào! Ba nói cho anh biết, cho dù anh mua cho họ Quan Thế Âm Bồ Tát, trong mắt họ anh cũng chỉ là tên đần có thể vung tiền mà thôi!"

Thịnh Tuy siết chặt nắm đấm bên dưới mặt bàn rồi dần buông lỏng tay.

Thịnh Quyền cười lạnh lùng: "Sớm biết vậy, năm đó ba không nên kéo anh về từ chiến trường. Con sói mắt trắng, chi bằng để anh chết ở đó cho rồi!"

Thịnh Tuy ngấm ngầm chịu đựng không bùng phát cơn giận, động tác ngước mắt có đôi phần lạnh lùng: "Chúng ta đừng tranh cãi nữa." Anh sớm đã không thể nghe tiếp được nữa: "Mới sáng sớm mà ông đã đến, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

"Anh đến thương hội cùng ba." Lúc này Thịnh quyền mới dịu giọng, nhưng ông vẫn đứng, nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Tuy bằng vẻ hùng hổ doạ nạt: "Người nước X muốn nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh."***

Quý Duy Tri cứ như bé cún giành ăn nhào lên lăn lộn trên giường Thịnh Tuy, lăn vào trong chăn một cách vừa quen thuộc vừa tự nhiên.

Cậu giống như nhận chủ mà ngửi tới ngửi lui chiếc chăn rồi vừa lòng thoả ý nằm xuống.

Nằm trên vị trí giống với lúc nhỏ, Quý Duy Tri thành thạo có thừa. Cậu không cảm thấy ngượng ngùng hay tức giận, cậu chỉ biết mình có thể thuận theo tự nhiên để đến gần Thịnh Tuy, chẳng tồn tại bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.

Cậu mò được cái gối đầu, thấy người đàn ông mặc áo ngủ phong phanh vẫn đứng im, cậu hỏi: "Anh không ngủ hả?"

Thịnh Tuy không biết phải trả lời thế nào, anh duy trì im lặng mà ngồi trên giường.

May sao hôm nay bé con mang theo chăn đến, bằng không anh thật sự chẳng dám chắc rằng mình sẽ không làm ra những chuyện thiếu chừng mực. Rõ ràng vừa nãy anh phải từ chối, nhưng mỗi khi nhớ đến bộ dạng ngoan ngoãn của Quý Duy Tri, anh lại không kiềm được mà gật đầu.

"Sao anh cách em xa thế?" Quý Duy Tri chẳng biết gì cả "đe doạ" người bên cạnh, hỏi với vẻ ngây thơ.

Thịnh Tuy thầm nói rằng anh nào dám đến gần em? Cả người anh từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào không cháy, may sao trời tối mới không nhìn ra vẻ bất thường dưới lớp quần ngủ.

"Em cao hơn rồi, giường hơi nhỏ, anh sợ đè trúng em." Thịnh Tuy giữ nguyên nét mặt mà vớt vát chút mặt mũi, nhưng anh lại cong eo, chỉ dám đưa nửa thân trên đến gần Quý Duy Tri: "Nhanh ngủ đi, đừng sợ."

Lối suy nghĩ của Thiếu tá trẻ và anh thương nhân không giống nhau là bao. Quý Duy Tri luôn cảm thấy Thịnh Tuy đang né tránh cậu, nhưng rõ ràng người có quỷ trong lòng là cậu, Thịnh Tuy không cần phải né tránh.

Cậu chủ động chui qua bên cạnh giống như lúc còn nhỏ. Thấy Thịnh Tuy không có động tĩnh gì, cậu to gan đưa tay ra, ôm lấy vai người đàn ông rồi thuận tay kéo vào trong ngực mình: "Như này sẽ không rơi xuống được đâu."

"..." Thịnh Tuy hít sâu một hơi, kiềm nén chất giọng đã khàn một nửa: "Tay, bỏ lại vào trong chăn."

"Ờ." Quý Duy Tri giận dỗi rụt cánh tay lại, hơi mất mát mà di chuyển sang bên còn lại, chừa ra hơn nửa chỗ trống.

Mặc dù lời nói của người đàn ông khá kỳ lạ, song anh vẫn dịu dàng vỗ gối dỗ cậu ngủ.

Quý Duy Tri được bao phủ bởi hơi thở ấm áp. Cậu nhắm mắt, chưa được bao lâu, tiếng hít thở an yên và bình thản vang lên.

Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, dường như cậu nghe thấy Thịnh Tuy gọi tên mình. Nhưng mấy ngày nay thực sự kiệt sức quá, cậu chẳng muốn mở mắt ra.

Một lúc sau, mưa ngừng, tiếng sấm cũng dần biến mất.

Nệm lò xò bên cạnh lõm xuống, là người đàn ông ngồi dậy rời đi. Tiếng bước chân quá nhẹ, nhẹ đến nỗi Quý Duy Tri không nghe rõ nó hướng về phía nào.

"Anh đi đâu thế?" Quý Duy Tri hé mắt hỏi.

Bước chân của người đàn ông thoáng ngừng, dịu dàng vô ngần hỏi: "Em vẫn chưa ngủ à?"

"Dạ..." Giọng Quý Duy Tri chứa âm mũi uể oải, nhưng cậu không biết rằng trạng thái hiện tại của mình càng khiến Thịnh Tuy khó giữ tự chủ hơn: "Anh muốn rời đi à?"

Từ này quá nhạy cảm, Thịnh Tuy vô thức phản bác: "Không đi. Anh đi hút thuốc thôi."

"Anh nói phải bỏ thuốc mà." Quý Duy Tri không mở mắt, cậu dụi mi: "Anh nói mà chẳng giữ lời!"

Thịnh Tuy thương lượng với cậu: "Anh sẽ không để em ngửi thấy mùi đâu."

Quý Duy Tri lắc đầu: "Không được."

Thịnh Tuy không nói nữa. Cơn nóng cháy bên dưới không có chỗ trút, anh muốn dựa vào hút thuốc để dằn nó xuống song vẫn bị ai kia phát hiện. Anh còn làm gì được nữa đây? Thuốc do anh giao nộp, tội nghiệt do anh tạo ra, chịu thôi.

Thịnh Tuy bước về bên giường, nửa thân dưới ngồi xổm: "Được, không hút. Vậy anh vào phòng tắm nhé."

"Anh tắm hả?"

"..." Làm sao Thịnh Tuy có thể không biết ngượng mà nói thật được.

"Hơn nửa đêm còn tắm." Quý Duy Tri lầm bầm trở mình, cậu buồn ngủ vô cùng: "Vậy anh về sớm chút, em lạnh."

Quý Duy Tri đang trong cơn mê ngủ hoàn toàn chẳng phòng bị, giọng nói mang theo âm mũi đặc dính, vừa hung dữ vừa dễ thương, bụng nhỏ phập phồng, ngay cả câu mệnh lệnh cũng giống như đang làm nũng.

Thịnh Tuy nhìn khuôn mặt kia chăm chú đến nỗi nó như sắp tan ra. Anh muốn chọt má cậu, nhưng sợ vượt qua ranh giới nên anh chỉ đành xoa tóc cậu: "Biết rồi."

Quý Duy Tri buồn ngủ cực kỳ, cậu vùi mặt vào trong gối đầu, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Một đêm chẳng còn sóng gió, mãi cho đến năm giờ rưỡi, thói quen mới gọi cậu tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Hôm nay không đi làm, vốn Quý Duy Tri không cần dậy sớm như thế, nhưng cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà quen thuộc nên hơi hoảng hốt, ngồi dậy như con cá chép bật nhảy. Cậu ngoảnh đầu, bên cạnh không có ai.

"Nhị gia ơi?" Quý Duy Tri nhấc chăn xuống giường.

Trong phòng trống không.

Ai kia đi rồi?

Nhịp tim của Quý Duy Tri bỗng tăng mạnh, cậu co cẳng chạy xuống lầu.

"Nhị gia!" Cậu hơi sợ, sợ cảnh tưởng kia tái hiện, sợ cảnh cậu gọi khàn cả giọng cũng không ai đáp lời.

Cậu gõ cửa phòng tắm, không một bóng người.

Cậu xông vào nhà bếp, không một bóng người.

Cậu rẽ vào nhà ăn, vẫn không một bóng người.

Quý Duy Tri hoảng rồi, chẳng hơi đâu để ý đến lòng bàn chân lạnh cóng, lảo đảo chạy vào phòng đọc sách. Cậu dồn hết sức lực của cả cơ thể vào trên vai rồi tông mở cửa phòng đọc sách.

"Nhị — Má nó!" Tiếng gọi kẹt trong cổ họng. Sau khi Quý Duy Tri nhìn rõ người bên trong thì cứng rắn nuốt lời trở về, bị sặc rồi ho một tràng: "Xin lỗi ông, tôi không ngờ... em ấy cũng ở đây."

Trong phòng đọc sách đốt hương.

Hai người ngồi ở hai phía đầu bàn gỗ lê đắt tiền, vẻ mặt của họ đều lạnh lùng tựa như người dưng.

Người lớn tuổi hơn có mái tóc ngắn gọn gàng, mày kiếm sắc bén, ngoại trừ vài sợi tóc điểm bạc, trông ông chẳng lộ rõ dấu vết của tuổi tác là bao. Ông mặc bộ Âu phục màu đay, cổ tay áo cài trang sức đẹp đẽ.

Đây là người Quý Duy Tri từng gặp mấy lần nhưng chẳng có chút thiện cảm nào, hiện tại là hội trưởng liên hội nước X, ba của Thịnh Tuy, Thịnh Quyền.

Câu "xin lỗi" kia là Thịnh Tuy nói. Quý Duy Tri chẳng bao giờ niềm nở với Thịnh Quyền. Nhưng dẫu sao ông ta cũng có quan hệ huyết thống với Thịnh Tuy, Quý Duy Tri không thể thất lễ. Cậu lạnh lùng đóng cửa lại rồi rời đi.

Trong phòng, Thịnh Tuy thôi nhìn cậu trai, khôi phục biểu cảm lạnh lùng.

Lúc nãy cậu trai đi chân trần mặc áo ngủ đẩy cửa bước vào đã làm cả hai người giật mình. Nhưng hai cha con người sau còn giả vờ bình tĩnh giỏi hơn cả người trước, nhìn từ bên ngoài sẽ chẳng thấy chút sóng gió nào.

Thịnh Quyền nghịch hai quả hạch đào, tay trái có một ngón bị cắt đứt.

"Anh đón nó về."

Câu trần thuật, ông đã có kết luận từ lâu, không cần câu trả lời.

Thịnh Tuy không muốn nói nhiều, anh im lặng.

"Vốn dĩ ba nghe nói hai người ầm ĩ rất lớn, nhưng nhìn từ hôm nay thì có vẻ quan hệ vẫn ổn." Cùng với âm thanh lạch cạch của quả hạch đào, bốn ngón tay dần chuyển động: "Nhưng anh cũng rõ, sẽ có một ngày nó biết sự thật. Đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ hận anh, dù rằng hiện tại vẫn tốt, song cũng không có khả năng nó tha thứ cho anh."

Nét cười rét lạnh lướt qua trên khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Tuy: "Chẳng phải những thứ đó đều do ông ban cho à?"

"Do ba ban cho?" Thịnh Quyền cau mày, những nếp nhăn của tháng năm khiến khuôn mặt của ông lạnh như băng tuyết: "Cánh của anh cứng cáp rồi, dám nói chuyện với ba như vậy."

Thịnh Tuy không đáp lời, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh nghĩ trong đầu rằng, tại sao lúc nãy Quý Duy Tri không mang giày, vì sợ anh rời đi nên cậu mới vội vàng như thế? Xem ra ngày ấy anh đi quả thực đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho đối phương.

Nhưng Quý Duy Tri thật dễ thương, nhất là dáng vẻ nũng nịu nói em sợ vào tối qua, trông giống bé sói con vừa mới ra đời vẫn chưa biết đi vậy.

Anh cứ để đầu óc trên mây như thế, dường như lời của Thịnh Quyền chẳng còn đáng ghét bao nhiêu.

"Có phải anh cảm thấy bây giờ thế lực của anh lớn mạnh rồi, anh có thể thoát khỏi sự khống chế của ba?" Thịnh Quyền dừng tiết tấu trên tay, ông ta đặt hạch đào lên bàn, nhổm nửa người áp sát Thịnh Tuy: "Do mấy năm nay ba cho anh nhiều quyền lực quá nên khiến anh quên luôn cả họ của mình hả?"

Thịnh Tuy mím chặt khóe miệng, nở nụ cười đầy mỉa mai: "Ông tưởng tôi muốn cái họ này lắm à?"

Sòng bạc, con rối, chó săn,... Sống dưới cái bóng của Thịnh Quyền, có lời bẩn thỉu, tàn nhẫn nào mà anh chưa từng nghe qua? Sau khi anh hiểu ra đã bạt mạng phân rõ quan hệ với những thứ này, quả quyết cắt đứt nguồn lực kinh tế của anh cũng không chịu bước chân vào vũng bùn. Nhưng Thịnh Quyền không chịu buông tay, ông ta vẫn muốn kéo cả anh vào, muốn anh cũng dính một thân bùn lầy.

"Ông muốn tôi học thương nghiệp, tôi học rồi; Ông muốn tôi tranh giành Hoa Đổng cho ông, tôi tranh rồi. Chủ tịch Thịnh, bây giờ ông là tâm phúc của người nước X, một tay nắm giữ tô giới Hoa Đổng, ông còn chưa thỏa ý việc gì nữa?" Thịnh Tuy gằn giọng, giận lắm nhưng anh không nhịn được: "Tôi chỉ muốn bảo vệ hai nhà máy nhỏ của mình, sống một đời yên ổn, ngay cả chuyện này mà ông cũng muốn nhúng tay ư?"

"Nhà máy của anh?" Thịnh Quyền nhoi nhói lòng vì câu nói như đang vạch rõ giới hạn của anh. Ông hung hãn đập bàn: "Nếu không có cái họ này bảo vệ, anh thật sự tưởng rằng anh có thể thành lập đế chế của riêng mình ư? Anh còn muốn rời khỏi nhà họ Thịnh nữa cơ đấy, mơ mộng hão huyền. Với thân phận hiện tại của anh, anh đã bị nước X nhìn chằm chằm từ lâu rồi, không có ba ở liên hội bảo vệ thì cái mạng nhỏ của anh cũng chẳng còn!"

Thịnh Tuy nghe thấy thế chỉ nở nụ cười bi thương, trong lời nói đong đầy nỗi thất vọng: "Hoá ra ông thân quen với nước X đến vậy."

Thịnh Quyền nghe con trai của mình châm chọc, ông cũng thấy hụt hẫng trong lòng: "Anh bớt ở đây giả vờ thanh cao đi. Anh tưởng tôi muốn bị chỉ trích đàm tiếu lắm hả? Chẳng phải tôi vì nhà họ Thịnh đấy ư!"

"Anh trai của anh mất rồi, mẹ anh cũng đi, cả cõi lòng tôi chỉ trông mong anh có thể cùng tôi làm ăn, đông sơn tái khởi, nhưng anh thì sao? Ngoại trừ tiêu tán tài sản cho người ngoài tránh hoạ, anh còn biết cái gì nữa?"

"Anh hao tốn bao nhiêu công sức để tiếp quản hội từ thiện, nhưng được mấy ai thật lòng cảm ơn cái hội đó? Rồi cả cục Quân Chính, ngoài sáng thì ngàn ân vạn tạ với anh, ai biết được ở sau lưng họ mắng chửi thế nào! Ba nói cho anh biết, cho dù anh mua cho họ Quan Thế Âm Bồ Tát, trong mắt họ anh cũng chỉ là tên đần có thể vung tiền mà thôi!"

Thịnh Tuy siết chặt nắm đấm bên dưới mặt bàn rồi dần buông lỏng tay.

Thịnh Quyền cười lạnh lùng: "Sớm biết vậy, năm đó ba không nên kéo anh về từ chiến trường. Con sói mắt trắng, chi bằng để anh chết ở đó cho rồi!"

Thịnh Tuy ngấm ngầm chịu đựng không bùng phát cơn giận, động tác ngước mắt có đôi phần lạnh lùng: "Chúng ta đừng tranh cãi nữa." Anh sớm đã không thể nghe tiếp được nữa: "Mới sáng sớm mà ông đã đến, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

"Anh đến thương hội cùng ba." Lúc này Thịnh quyền mới dịu giọng, nhưng ông vẫn đứng, nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Tuy bằng vẻ hùng hổ doạ nạt: "Người nước X muốn nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play