Trải qua một màn đưa đẩy tới lui vừa rồi, Quý Duy Tri cũng ăn chậm hơn bình thường, quốc bộ đi làm chắc chắn sẽ đến muộn, vậy nên cậu chỉ đành mặt dày tiếp tục đi nhờ xe.

Dọc đường đi, hai người đều im lặng. Mặc dù bầu không khí trong xe vẫn ngượng ngùng nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với hai ngày trước.

Sau khi xe chạy đến nơi, Thịnh Tuy cố ý rẽ vào ngõ hẻm bên cạnh, tránh chỗ đậu xe của tòa nhà cục Quân Chính, dừng ở một chỗ cách đám đông rất xa.

"Còn một đoạn đường nữa, em đừng đội tuyết." Thịnh Tuy đưa cây dù cho cậu.

Quý Duy Tri không hiểu: "Sao anh không dừng xe ngay trước tòa nhà?"

Thịnh Tuy nghiêng đầu, anh nhìn phong cảnh ở hướng ngược lại, giọng điệu thờ ơ: "Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho em."

Một người là sĩ quan triển vọng vô biên, một người là thương nhân bị chỉ trích đàm tiếu sau lưng, cả hai đi cùng nhau sẽ không mấy ổn thoả.

Quý Duy Tri thầm thấy kỳ lạ, càng không nhìn vừa mắt dáng vẻ mặc kệ thế nào cũng được của anh.

"Có gì mà không tốt? Anh lái xe qua đó đi, em không muốn dính tuyết đâu." Quý Duy Tri vẫn bướng bỉnh.

Thịnh Tuy như đã đoán được từ trước, anh đưa cây dù cho cậu: "Vậy em nâng dù nhé, cẩn thận kẻo lạnh."

Quý Duy Tri không còn cách nào khác, chỉ đành xuống xe.

Thịnh Tuy chẳng dừng lại thêm một khắc nào, đợi cậu trai ra góc phố, anh lập tức giẫm chân ga.

Chiếc Buick màu đen vụt đi như một làn khói trong đám đông toàn mặc quân phục, tựa như chạy trốn thứ gì đó.

Quý Duy Tri mãi chẳng ngừng nhịp bước bỗng dừng lại. Cậu quay người, nhìn hai vệt bánh xe hằn trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Cậu biết, Thịnh Tuy đang sợ. Nhà họ Thịnh tiếng xấu vang xa, chuyện liên hợp thương hội gần đây cũng ảnh hưởng nhiều đến Thịnh Tuy. Người đàn ông ấy ngoài miệng thì nói không sao nhưng trên thực tế, anh rất sợ danh tiếng của mình sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ và vòng xã giao của Quý Duy Tri.

Một người đã từng kiêu ngạo và chói mắt đến thế, đã từng là ngôi sao mà Quý Duy Tri muốn hái song chẳng hái được, vậy mà có một ngày, anh sẽ sợ hãi vì tự ti.

Chẳng hiểu vì sao, Quý Duy Tri cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm cho vài nhát, đau âm ỉ.

Chiếc xe hơi quay đầu ở giao lộ Bắc Trì, rẽ vào bệnh viện trung tâm thành phố.

Vẻ mặt của Thịnh Tuy vẫn như thường, tựa như khúc nhạc đệm vừa nãy chưa từng xảy ra. Anh đi thẳng qua bãi cỏ, đi qua hành lang quanh co màu trắng, đến lầu ba.

Mùi nước khử trùng hơi nồng, đèn sợi đốt cũng loá mắt. Một người mặc áo blouse trắng ngồi trong phòng đang mải miết viết gì đó.

"Bác sĩ Lục." Thịnh Tuy đứng bên ngoài, anh gõ cửa.

"Nhị gia?" Lục Đồng nghe thấy tiếng nên thôi viết, vội vàng ra cửa nghênh đón: "Đến làm kiểm tra à?"

Thịnh Tuy gật đầu.

"Vào rồi nói." Hai mắt Lục Đồng nhìn quanh ra phía ngoài, sau khi chắc chắn không có ai mới dẫn Thịnh Tuy vào phòng, đóng cửa.

Thịnh Tuy nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, ngồi bên bục kiểm tra.

Tấm màn màu trắng buông xuống, ngăn cản ánh mặt trời chói sáng bên ngoài, chiếu lên bóng hai người.

Một lúc lâu sau, bác sĩ mới nhô đầu ra từ sau tấm màn, vừa cởi găng tay y tế vừa kéo mở màn che.

"Hồi phục khá tốt, hoạt động bình thường sẽ không có vấn đề. Kiên trì tập luyện thêm, kiểm tra thể lực hẳn có thể đạt tiêu chuẩn." Lục Đồng yên tâm vỗ vai trái của Thịnh Tuy.

Thịnh Tuy thở phào một hơi, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh."

"Ôi, cảm ơn gì chứ!" Lục Đồng vỗ anh: "Với giao tình của chúng ta ở nước X năm đó mà còn cần nói cảm ơn à?"

Thịnh Tuy lắc đầu: "Chuyện nào ra chuyện đó."

"Ra chuyện đó cái gì, sau này không được khách sáo với tôi như vậy nữa." Lục Đồng giả vờ giận dữ nói.

Nửa ống tay áo bên trái của Thịnh Tuy đã được xắn lên lúc kiểm tra, lúc này anh mới mặc áo một cách quy củ, trên Âu phục không hằn lấy một nếp nhăn.

"Nếu bây giờ nó đã có thể chịu lực, vậy có thể chịu được độ giật ngược của súng không?" Thịnh Tuy đè vai trái mà hỏi.

"Cậu..." Lục Đồng biết ẩn ý của câu hỏi này, muốn nói lại thôi. Anh siết chặt nắm tay nói: "Vẫn chưa từ bỏ à?"

Thịnh Tuy cúi đầu: "Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được."

Lục Đồng chỉ đành đáp: "Có thể thì có thể, dẫu sao công năng đã phục hồi hoàn toàn rồi. Nhưng trên chiến trường súng đạn không có mắt, nhỡ đâu lại đánh trúng vết thương cũ —" Anh vẫn quyết định nhắc lại vài câu để Thịnh Tuy hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc: "Nửa bên trái của cậu chắc chắn phế luôn!"

"Ừ." Thịnh Tuy gật đầu, xem như đã biết.

"Cậu đừng chỉ ừ, nghe lọt không hả? Vết thương vai của cậu không phải chuyện nhỏ, cho dù đã phục hồi cũng không thể làm một mẻ khoẻ suốt đời!" Lục Đồng sốt ruột.

"Nghe thấy rồi."

"Qua quýt." Gặp phải bệnh nhân có chủ kiến như thế này, Lục Đồng bất lực vô cùng: "Cậu muốn tăng cường tập luyện phục hồi để sớm ngày trở về đơn vị, tôi hiểu, nhưng tôi thật sự không khuyến khích."

Lúc Lục Đồng học y, anh đọc nhiều hiểu rộng, còn vì giao tình với Nhị gia nên anh hết sức quan tâm, do đó anh phân tích vanh vách:

"Trước hết không đề cập đến việc muốn trở về đơn vị phải thi sát hạch lần nữa, phân công bố trí, chỉ đơn giản nói đến việc cậu đã rời đi hai năm, trở về vẫn có thể thích ứng ư? Phải giải thích với người ta về vết thương đã chịu trước khi giải ngũ như thế nào đây?"

"Hơn nữa, bên phía Thịnh Quyền sẽ chịu để yên à? Anh trai của cậu mất trên chiến trường, nhà họ Thịnh chỉ còn một đứa con trai là cậu, sao ông ta có thể để cậu đi được?"

"Vả lại, nếu như cậu trở về đơn vị thật, công ty phà phải làm sao, nhà máy dầu trẩu phải làm sao? Đó đều là mạch máu thực nghiệp, ba cậu cùng thương hội nước X đang nhìn chằm chằm, cậu định chắp tay dâng cho người ta hả?'

Thịnh Tuy bị một chuỗi câu hỏi nện cho đau đầu: "Phạm vi công việc của anh rộng thật đấy."

"Chẳng phải vì tôi lo lắng sao!" Lục Đồng cao giọng.

Thịnh Tuy đứng lên, phủi bụi rơi trên khăn quàng: "Cảm ơn bác sĩ Lục. Tôi tự có tính toán trong lòng."

"Cậu... Haizz, bỏ đi." Lục Đồng chỉ đành dừng lại, tiễn cậu đến cửa: "Cuối tuần này cậu rảnh không? Bệnh viện phát cho tôi hai tấm vé xem kịch chỗ ông chủ Chu, cậu muốn đi chung không?"

"Không được, cảm ơn." Thịnh Tuy nói một cách ẩn ý: "Tôi sợ làm người ta hiểu lầm."

Lục Đồng tưởng anh đang lo lắng mấy tờ báo lá cải bắt gió bắt bóng, nói giúp anh như lẽ đương nhiên: "Ôi, chẳng phải chỉ là diễn viên nghiệp dư thôi sao! Có thể hiểu lầm gì cơ chứ?"

"Vẫn thôi vậy." Lúc Thịnh Tuy nói câu này, ánh mắt của anh cũng dịu dàng hơn: "Người trong nhà có thể sẽ giận."

Một bên khác, người trong nhà đã ra ngoài đi làm từ sớm, giờ đang vặn hỏi bạn cùng phòng về tờ đơn bỗng nhiên xuất hiện trên bàn làm việc.

"Thông báo về thời hạn sinh viên tốt nghiệp rời phòng ký túc xá?" Quý Duy Tri điều chỉnh ánh sáng, đọc lời giải thích trên tờ thông báo: "Mời tất cả sinh viên tốt nghiệp chuyển đi toàn bộ trước cuối tuần này..."

Ôn Thiệu Kỳ lười biếng ngáp: "Dạ, phát tối qua. Anh không ở đó nên em mang đến đơn vị cho anh — Em nói này, tối qua anh đi đâu thế?"

Quý Duy Tri không trả lời mà hỏi ngược lại cậu ta: "Ý là chúng ta không thể ở lại ký túc xá trường nữa hả?"

"Phải. Thực ra trường học đã tốt lắm rồi, đã hoãn một kỳ, còn không kiểm tra phòng chúng ta —" Ôn Thiệu Kỳ chưa bị đánh lạc hướng: "Vậy nên rốt cuộc tối qua anh đi đâu?"

"... Tăng ca, đúng lúc tuyết rơi nên ngủ lại." Quý Duy Tri nghĩ, cậu cũng không tính là nói dối, hộ tống doanh nhân quan trọng về nhà cũng miễn cưỡng xem như tăng ca nhỉ.

Mặt Ôn Thiệu Kỳ toàn là vẻ "Anh nhìn em giống tên ngốc à", chẳng muốn vặn hỏi nữa: "Ờ."

Mặc kệ cậu ta tin hay không, đằng nào Quý Duy Tri cũng đã thuyết phục bản thân. Cậu nhanh chóng bắt đầu cân nhắc một phiền phức nhỏ nhoi khác: "Haizz, năm nay tình hình đặc thù, trong cục đoán chừng sẽ không sắp xếp chỗ ở."

Ôn Thiệu Kỳ ngứa đòn nhắc nhở: "Vả lại gần đây người bên ngoài đổ xô đến nhiều vô cùng, trong thời gian ngắn khó mà tìm được chỗ ở đấy."

Quý Duy Tri đơ mặt, liếc xéo cậu ta.

Ôn Thiệu Kỳ cười tươi rói giang tay, vừa phóng khoáng vừa ngứa đòn nói: "Không sao, căn đơn lập nhà em rộng, em chia cho anh một phòng."

Đổi thành lúc bình thường, chắc chắn Quý Duy Tri sẽ không khách sáo mà đồng ý, còn có thể pha trò nói đùa với cậu chủ nhỏ Ôn mấy câu.

Nhưng lần này Ôn Thiệu Kỳ đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của Quý Duy Tri.

"Sao anh không nói gì?" Ôn Thiệu Kỳ đẩy cậu một cái: "Em không đùa đâu, nếu anh không có chỗ để đi thì có thể đến chỗ em thật mà! Quần áo chăn màn cái gì cũng không cần mang, chỗ em có sẵn hết."

Quý Duy Tri ngây ngẩn một hồi. Không hiểu vì sao, tay trái của cậu không chịu sự khống chế mà chạm vào trước ngực mình.

Ở đó có một cái túi áo không lớn không nhỏ, nó đang đựng chiếc chìa khóa màu đồng thiếc.

Ôn Thiệu Kỳ vẫn đang nói không ngừng: " Chủ yếu là em không muốn sống một mình, anh hiểu đúng không? Buồn chán lắm, căn nhà lớn đến thế mà chẳng có chút hơi người nào. Có anh ở đó, ba em sẽ không càm ràm mãi câu "Con học hỏi Tiểu Quý đi", em ra ngoài chơi cũng có người bao che cho em. À, sau này anh còn có thể gọi em dậy, tránh cho em đến trễ!"

Những âm thanh ấy rơi vào tai Quý Duy Tri đều giống như tiếng ồn trắng.

Chỉ duy nhất lời của một người quanh quẩn trong tâm trí cậu.

— Lần này, chỉ có cảnh anh nhìn em rời đi.

Nhưng hai năm trước cậu cũng vừa kiên quyết vừa nhẫn tâm nói với người ấy rằng: "Em không muốn bị cùng một người vứt bỏ đến hai lần."

Ánh mắt của Quý Duy Tri dần tập trung, tựa như vào khoảnh khắc này đã có quyết định.

Con người luôn sợ giẫm lên vết xe đỗ, Quý Duy Tri đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng". Ai mà ngờ, chỉ một câu nói do Thịnh Tuy tuỳ tiện nói ra, cậu vẫn buông bỏ phòng tuyến thêm một lần nữa.

"Này, này! Anh vui quá nên ngốc luôn hả? Buổi tối em bảo dì dọn dẹp phòng anh một chút nhé?" Ôn Thiệu Kỳ giơ tay lắc lắc trước mắt cậu.

"Cảm ơn em, nhưng không cần đâu." Tay trái của Quý Duy Tri dần siết chặt, nắm lấy chiếc chìa khoá cách lớp áo: "Anh có chỗ để đi rồi."

***

Pass chương 21:

1. Quý Duy Tri đã tặng gì cho Thịnh Tuy vào Tết Thanh Minh năm cậu mười lăm tuổi?

2. "Kỷ nhân sinh" là cách gọi bằng tiếng Việt của thuật ngữ nào?

Pass ghép từ đáp án của hai câu hỏi trên, không dấu, không cách, không viết hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play