Quý Duy Tri thầm chửi thề một câu.

"Không hổ là Nhị gia, biết co biết duỗi." Cậu giữ nguyên vẻ mặt lùi về sau một bước, đưa hai người quay lại khoảng cách xã giao bình thường.

Thịnh Tuy nhún vai: "Em thoả ý chưa?"

Quý Duy Tri ngước cằm: "Tiếc là giọng anh nhỏ quá, em không nghe rõ."

Thịnh Tuy chẳng phải kẻ ngốc, anh ngoảnh mặt đi trước.

Ở bên ngoài, chạng vạng đã phủ bóng muôn nơi. Quý Duy Tri thử tính toán khoảng cách, cậu còn chưa về đến nhà thì chắc đã đến giờ giới nghiêm ban đêm. Gần đây không có phương tiện giao thông nào ngồi được, chỉ có chiếc xe của Thịnh Tuy.

Phải đi nhờ xe ư? Quý Duy Tri chỉ tốn hai giây suy nghĩ đã đưa ra kết luận.

Cậu bước đến bên xe, làm bộ làm tịch nói: "Xét đến tình huống anh bị vây chặn, em cảm thấy anh lái xe một mình rất không an toàn."

Thịnh Tuy đang mải miết đặt thứ gì đó trong xe. Nghe thấy vậy, anh chui ra, tràn đầy hứng thú nghe cậu nói bừa.

Quý Duy Tri nói tiếp: " Nhỡ đâu trên đường anh về bị đánh thì đó là sơ sót trị an ở khu vực của em. Vậy nên em phải đi cùng anh..."

"Lên xe đi."

Quý Duy Tri chưa dứt lời thì đã nhìn thấy Thịnh Tuy kéo mở cửa xe chỗ ghế lái phụ. Bên trong đã được trải đệm xong xuôi từ lâu, cửa sổ xe được kéo đến độ cao thích hợp.

— Hoá ra trước khi cậu tìm ra cái cớ sứt sẹo, Thịnh Tuy đã sớm chuẩn bị xong chỗ ngồi cho cậu rồi.

Quý Duy Tri ngồi vào ghế xe, ôm gối vào trong ngực theo thói quen. Đây là thói quen cậu để lại từ lúc nhỏ. Bởi vì lúc vừa đến nhà họ Thịnh, do vẫn hơi hoảng sợ nên cậu luôn thích ôm gì đó trong tay, mới đầu là vải bông, gối, đệm, về sao trở thành cánh tay của Thịnh tuy.

"Em ở đâu? Anh đưa em về trước." Thịnh Tuy nói.

"Không cần, chúng ta đến phố Tứ trước." Quý Duy Tri cố chấp.

Thịnh Tuy nắm chặt tay bánh lái: "Anh cũng không ở phố Tứ, đến đó làm gì?"

"Anh không sống ở đó? Nhưng rõ ràng em nhìn thấy phố Tứ vẫn còn nhà ở của nhà họ Thịnh —" Quý Duy Tri sơ ý thốt ra, để lộ chuyện mình từng đến phố Tứ nên cậu vội vã đổi lời: "Xí, em chưa nhìn thấy."

Thịnh Tuy khẽ cười, vờ như chưa nghe thấy: "Ông cụ sống ở đó, anh chuyển ra ngoài rồi."

Mấy năm nay Thịnh Tuy luôn cố gắng phủi sạch quan hệ với gia đình, không chỉ vì anh ghét tiền bẩn từ tiệm thuốc phiện và sòng bài, mà còn vì Quý Duy Tri.

Hai năm trước, Thịnh Quyền được biết anh nuôi một người ở biệt viện của mình, ông ta giận đến độ thẳng tay san bằng biệt viện. Cha con hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, từ đó về sau, Thịnh Tuy không về phố Tứ sống nữa.

Quý Duy Tri nghe thấy Thịnh Tuy chuyển nhà cũng không ngạc nhiên, nhưng cậu lại thất vọng cúi đầu, vô duyên vô cớ hỏi rằng: "Chuyển ra ngoài... anh sắp kết hôn à?"

Sau khi đàn ông lập gia đình thì chuyển ra ngoài cũng không phải chuyện gì lạ, hơn nữa Thịnh Tuy đã sớm đến tuổi, không có khả năng anh không kết hôn.

Song cậu liên kết hai vấn đề này với nhau cũng làm anh rất bất ngờ. Thịnh Tuy bỗng dưng bật cười: "Em nghĩ gì đó?"

"Em hỏi thôi." Quý Duy Tri vẫn không vui.

Thịnh Tuy chọc cậu: "Lúc đầu chẳng phải em không cho anh kết hôn à, sao hôm nay em còn chủ động nhắc đến?"

"Đó là lời nói nhảm lúc nhỏ, sao giống nhau được?" Quý Duy Tri buồn rầu ủ rũ: "Vả lại em cũng chẳng là gì của anh, dựa vào đâu mà quản anh."

Thịnh Tuy bất lực vô cùng. Anh vòng về vấn đề cũ: "Rốt cuộc em ở chỗ nào?"

"Đến nhà anh trước đi." Chẳng biết sự cố chấp của Quý Duy Tri đến từ đâu. Cậu rất muốn xem thử hoàn cảnh sống hiện tại của Thịnh Tuy nhưng lại ngại nói thẳng: "Không có em hộ tống, có khả năng anh sẽ bị người ta..."

"..." Thịnh Tuy không rõ rốt cuộc ấn tượng sai lầm của Quý Duy Tri về việc "cần phải hộ tống" từ đâu mà ra, có lẽ phải trách Bạch An Hiền đã phóng đại tình trạng vết thương của anh: "Xe ở chỗ anh, anh về nhà rồi còn chở em kiểu gì?"

Quý Duy Tri mặt dày nói: "Không sao, tự em lái xe của anh về."

"?" Tạm thời Thịnh Tuy không biết phải phản bác thế nào. Anh thầm oán trong lòng rằng không chỉ tính nết của cậu trai lớn hơn thấy rõ, mà ngay cả da mặt cũng dày lên thấy rõ.

Thịnh Tuy không thuyết phục được cậu, chỉ đành đến chỗ mình trước. Nhà mới của anh ở giao lộ Bắc Trì, căn nhà tĩnh lặng giữa những ồn ào vội vã, xung quanh có mảng xanh hoá rất lớn.

Thịnh Tuy dừng xe trong sân rồi rút chìa khoá xe, vội vàng giao nó vào tay Quý Duy Tri: "Nhanh đi đi em, sắp giới nghiêm rồi."

Vốn Quý Duy Tri định nhận chìa khoá rồi lái xe về, nhưng thấy Thịnh Tuy vội vã đưa nó cho cậu thế này, cậu lại nhận ra có gì đó sai sai. Đã gần đến cửa nhà, với quan hệ đã từng của họ mà nói, Thịnh Tuy phải dẫn cậu đi xem thử nhà mới mới đúng.

Quý Duy Tri hoài nghi: "Anh không mời em vào nhà ngồi à?"

Thịnh Tuy từ chối: "Lần sau nhé, anh sợ em trễ mất."

Quý Duy Tri lấy đồng hồ quả quýt ra: "Lái xe chẳng mất bao lâu cả."

"Hôm nay thì thôi nhé em. Trong nhà đã lâu không dọn dẹp rồi, hơi lộn xộn." Thịnh Tuy vẫn từ chối, dáng vẻ né tránh.

Quý Duy Tri cau mày, ngày càng nghi ngờ hơn rồi dứt khoát dùng con át chủ bài. Cậu dựa vào ghế ngồi, khẽ nắm chặt cái đệm trong tay, học theo giọng điệu lúc nhỏ mà ăn vạ: "Hồi trước em muốn sao muốn trăng anh đều đồng ý cho em. Bây giờ anh ra nước ngoài một chuyến, không chỉ có nhiều bí mật hơn mà ngay cả cửa nhà cũng không cho em vào. Quả nhiên, em là bé cải thìa được tặng cho người ta..."

Thịnh Tuy đỡ trán, chẳng có chút biện pháp nào với cậu: "Được rồi ông trời con, xuống xe với anh."

Quý Duy Tri đạt được ý đồ, vui vẻ như một đứa trẻ đi theo Thịnh Tuy vào sân.

"Anh sợ gì chứ, kim ốc tàng kiều à?" Quý Duy Tri đợi anh mở khoá, cái miệng vẫn không bỏ qua cho ai kia.

"Đợi lát nữa cho dù em nhìn thấy gì cũng không được giận." Mặc dù đưa ra mệnh lệnh nhưng giọng điệu của Thịnh Tuy vẫn hết sức dịu dàng, trái lại nghe như anh đang cầu xin.

Quý Duy Tri không hiểu: "Em vào nhà anh, sao em phải giận?"

Thịnh Tuy muốn nói lại thôi: "Lát nữa rồi nói."

Một lúc lâu sau, Thịnh Tuy vẫn đang tìm chìa khóa. Tay anh cũng chẳng vững, không ngắm trúng lỗ khoá tận mấy lần.

Quý Duy Tri đang muốn cười có phải anh lớn tuổi rồi không thì cậu bỗng nghe thấy tiếng cạch, lõi khoá mở ra.

Nhưng Thịnh Tuy không mở cửa ra ngay mà hít sâu một hơi trước, nói với vẻ hơi căng thẳng: "Thực ra, anh vốn muốn đợi mọi chuyện được giải quyết rồi mới gọi em đến."

Ai biết được cậu lại nghịch ngợm thế này, vẫn cứ theo anh đến đây vào lúc mọi thứ đều chưa chuẩn bị xong.

Quý Duy Tri càng mù mờ hơn, đợi anh đẩy cửa trong nghi ngờ nhưng không đợi được ai kia hành động. Cậu dứt khoát tự mình xoay tay nắm mở cửa ra.

Chỉ nghe thấy tiếng cót két, mùi hương quen thuộc phả về phía cậu.

Ánh đèn màu vàng chiếu sáng căn nhà. Hai mắt Thiếu tá mở lớn, bước vào nhà với vẻ không thể tin được.

Đây là căn Bungalow nhỏ song lập. Chỗ lối vào đặt đủ kiểu mô hình và chạm khắc gỗ, đi vào trong có thể nhìn thấy bức thư pháp nền trắng viết tám chữ lớn theo kiểu chữ lệ: "Thường đắc chánh niệm, chí hạnh đại thiên". Căn phòng nhỏ trong góc chếch khoá chặt cửa, cầu thang xoắn ốc bằng gỗ dẫn đến tầng hai, đó là phòng của Thịnh Tuy.

Quý Duy Tri giống như bị xét đánh, thậm chí cậu còn không dám đặt chân xuống, sợ rằng mình sẽ quấy nhiễu phần hồi ức dưới chân.

Mỗi một kiểu dáng, mỗi một bức tranh ở đây đều giống y hệt căn nhà trong kí ức của cậu, dù là vị trí sắp đặt bàn ghế cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.

"Anh..." Quý Duy Tri sững sờ, ngắc ngứ hỏi: "Đây là..."

Đây là biệt viện mà Quý Duy Tri từng sống.

Sau khi cậu đi, Thịnh Tuy đã tái hiện lại một cách trọn vẹn nhất nơi đã bị phá huỷ, từng ngọn cỏ từng cái cây, từng thứ dù là bé xíu.

Mà lúc đó, một người chẳng nói câu nào đã rời đi như Thịnh Tuy, mang theo nỗi nhớ nhung và ân hận rất lâu, thận trọng như đi trên lớp băng mỏng, dựa vào hồi ức vụn vặt trong căn nhà để níu giữ một hơi tàn. Thậm chí anh còn không dám nhìn vào mắt của cậu trai.

"Mặc dù bây giờ có thể không thích hợp để nói những lời này, hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời điểm ổn thoả để nhắc đến chuyện này." Thịnh Tuy mò mẫm ở chỗ lối vào một lúc lâu, tìm thấy chìa khóa mà anh đã sớm làm xong: "Nhưng nếu em đã kiên trì muốn vào, vậy..."

Thịnh Tuy trịnh trọng đặt chìa khoá vào trong túi áo của Quý Duy Tri.

"Thanh An, mừng em về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play