Đêm đến tôi trằn trọc mãi cũng không ngủ được, cứ mở to mắt rồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Nhớ lại những chuyện suốt mấy ngày qua tôi thấy hơi mệt mỏi, dù là chuyện có liên quan đến Mục Gia Hòa hay là Giang Khâm.

Nói không thích Mục Gia Hòa là giả, nói không muốn gặp anh cũng là giả nhưng tôi còn có thể làm gì? Dây dưa với anh, chia rẽ bọn họ ư?

Tôi trở mình, nước mắt lăn dài thấm ướt gối.

Mục Gia Hòa, lần này em phải quên anh rồi.

Buổi sáng đi làm, có người đứng dưới tầng.

Tôi đi ngang qua cũng không chú ý đến Giang Khâm, vẫn là anh ta gọi tôi lại.

Giang Khâm đi tới, anh ta mỉm cười dịu dàng rồi nói: “An Tranh, chào em.”

“Sao anh lại ở đây?”

Anh ta im lặng một hồi rồi mới nói: “Anh tới đây tìm em, chúng mình quay lại nhé, được không em?”

“Đây không phải là vấn đề có quay lại hay không, tôi vốn không thích anh, anh hiểu không?” Tự dưng tôi lại thấy Giang Khâm rất cố chấp.

“Sao em lại không thích anh? Em làm nhiều việc vì anh như thế, sao lại không thích anh được chứ? Không lẽ mọi thứ đều là giả sao?” Giang Khâm cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi.

Sáng sớm mùa hè, gió thổi qua mát rượi nhưng lại không xua đi được nỗi phiền muộn trong lòng tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ thích Giang Khâm, chia tay cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói với anh ta: “Tôi tiếp cận anh chỉ vì anh có gương mặt giống anh ấy thôi.”

“Dù em có coi anh là anh ta cũng không sao.” Giang Khâm cầu xin.

Nhất thời tôi không biết nên nói gì, đây cũng là lần đầu tôi trông thấy Giang Khâm nhỏ giọng nói chuyện với người khác như thế.

“An Tranh, anh sẽ đối xử tốt với em.” Giang Khâm bước lên phía trước định kéo tôi lại.

Tôi lùi về sau nửa bước tránh đi, cũng không muốn nhiều lời với anh ta nữa: “Bỏ đi, tôi phải đi làm rồi.”

Nói rồi, tôi cũng không nhìn anh ta nữa mà vòng ra phía sau rồi nhanh chóng rời đi.

Cuộc sống bận rộn khiến tôi sống trong những ngày mệt mỏi, cũng không có thời gian nhớ tới bất cứ ai, có điều hàng đêm tôi sẽ cảm thấy mông lung và mịt mờ, tôi vẫn nhớ Mục Gia Hòa.

Ngày trước, cứ hễ nhớ tới anh tôi lại có thêm động lực, nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy đau lòng và xót xa.

Tôi rất ghét mình như thế này, cứ nhớ mãi một người đã quên mình.

13

Lúc Mục Doanh hẹn gặp riêng tôi, tôi khá bất ngờ, ngẫm lại chắc có lẽ là vì Mục Gia Hòa.

Tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị ấy, dù sao thì người nói Mục Gia Hòa không còn nữa cũng là chị ấy, mà người giấu giếm tôi cũng là chị ấy.

Không ngờ sau khi gặp nhau, câu đầu tiên chị ấy nói với tôi lại là: “Bây giờ Gia Hòa sống rất tốt? Chị mong em đừng tới làm phiền nó nữa.”

Tại sao hai người, ai cũng muốn tôi đừng tới làm phiền Mục Gia Hòa nữa?

Tôi gượng cười: “Chị, trước đây em và Gia Hòa thế nào chị là người hiểu rõ nhất mà.”

Mục Doanh ngắt lời tôi: “Đừng nhắc tới chuyện trước kia nữa. Lâm Y mới là người hợp với Gia Hòa nhất.”

Người hợp nhất ư?

Tôi nói ra thắc mắc giấu trong lòng bấy lâu nay: “Chị, tại sao chị lại ghét em như thế? Trước đây chị không như vậy.”

Lúc còn hẹn hò với Mục Gia Hòa, anh có dẫn tôi tới gặp Mục Doanh, Mục Doanh khi ấy trông thấy tôi thì cười híp mắt lại, dịu dàng và lương thiện. Mục Gia Hòa ở nước ngoài không thể thường xuyên bên cạnh tôi, thế nên chị ấy thường tìm tôi trò chuyện rồi quan tâm tôi.

Cho đến nửa năm trước, nụ cười hay nở trên môi Mục Doanh không còn nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, cũng chính vào lúc đó chị ấy đã nói cho tôi biết về cái ch.ết của Mục Gia Hòa.

“Chị không ghét em.” Im lặng mấy giây, Mục Doanh mới nói tiếp: “Em còn nhớ Giản Tồn không?”

“Nhớ ạ.”

Giản Tồn, ngoài là bạn trai cũ của Mục Doanh ra thì anh ấy còn là anh trai của tôi, bố tôi và mẹ anh đã kết hôn với nhau.

“Em có biết lý do chị và Giản Tồn chia tay là gì không?” Mục Doanh nhìn tôi rất lâu rồi mới lên tiếng: “Là vì em.”

Tôi ngạc nhiên.

Mục Doanh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chị ấy im lặng rất lâu, lâu đến nỗi tôi cứ ngỡ chị ấy sẽ không nói nữa.

“Anh ấy thích em.”

Giống như nghe được một câu chuyện cười, tôi bật cười: “Thích em ư? Anh ấy là anh trai em, có phải chị đã hiểu lầm gì rồi không?”

Lần này đến lượt Mục Doanh ngạc nhiên.

Cũng phải, lúc chị ấy và Giản Tồn yêu nhau tôi vẫn chưa biết chuyện của bố và mẹ anh ấy, về sau cũng không có cơ hội nói cho Mục Doanh biết.

Chỉ có thể nói là thế giới này thật sự rất kỳ diệu, giữa chúng tôi lại có một sợi dây liên kết vô hình nào đó.

“Anh trai ư?” Bàn tay đang cầm thìa của chị ấy run lên, có thể thấy chị ấy đang rất kích động: “Hôm ấy chị đã trông thấy Giản Tồn dìu em vào trong nhà của em… Ngày đó chị vốn định tìm em để nói cho em biết chuyện của Gia Hòa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng ấy…”

Chị ấy không nói tiếp nhưng tôi biết chị ấy định nói gì, cũng biết chị ấy đang nhắc tới ngày nào.

Bởi Mục Gia Hòa đề nghị chia tay, dù tôi có gọi điện hay nhắn tin thế nào anh cũng không trả lời. Tôi uống r.ượu say khướt, bố cũng không khuyên nổi tôi nên ông mới bảo Giản Tồn đưa tôi về nhà.

“Lúc chị giới thiệu Giản Tồn cho em và Gia Hòa làm quen em vẫn chưa biết chuyện anh ấy là con trai của mẹ kế, bố sợ em không chấp nhận nên vẫn luôn giấu em.”

Đôi môi Mục Doanh run lên cầm cập: “Tại sao… tại sao chị lại thấy được tin nhắn nói em không muốn chia tay trong điện thoại của Giản Tồn.”

Ngẫm lại thì đúng là có chuyện này thật, hôm đó do tôi say quá nên nhắn nhầm, tôi muốn gửi cho Mục Gia Hòa nhưng sau cùng lại gửi sang máy của Giản Tồn, sau đó tôi cũng đã giải thích với anh ấy rồi nhưng không ngờ lại bị Mục Doanh đọc được.

Tôi chợt hiểu ra, tại sao Mục Doanh và Giản Tồn chia tay, tại sao Mục Doanh lại muốn l.ừa tôi rằng Mục Gia Hòa gặp tai nạn rồi qua đời, là bởi lý do này.

Tôi cảm thấy rất bất lực.

Sự bình tĩnh tôi vẫn luôn cố gắng duy trì từ lúc gặp nhau đến giờ đã hoàn toàn sụp đổ vào giờ phút này, tôi lớn tiếng nói: “Chị, sao chị có thể? Sao chị lại l.ừa em lâu như thế? Nếu như Mục Gia Hòa nhớ lại thì sao?”

Mục Doanh ngoảnh đầu sang bên, chị ấy cụp mắt xuống để giấu đi cảm xúc trong lòng mình: “Hiện giờ nó sống rất tốt, nhớ lại những chuyện trước kia chỉ khiến nó đau khổ thôi. Cuộc sống hiện giờ của em cũng đâu có tệ, duy trì tình trạng hiện giờ là lựa chọn tốt nhất với tất cả mọi người.”

Gì mà những chuyện trước kia chỉ khiến nó đau khổ? Gì mà cuộc sống hiện giờ của em cũng đâu có tệ? Chị ấy có biết thời gian qua tôi đã sống như thế nào, đã đau khổ bao lâu chỉ vì một câu nói của chị ấy không?

Nếu như ngày ấy tôi ở bên Mục Gia Hòa, có phải mọi chuyện sẽ khác đi? Có phải chúng tôi sẽ không chia tay?

Tôi tức đến nỗi run lên bần bật, hai tay nắm chặt, hốc mắt đỏ ửng, giọng điệu tức giận: “Chị nói nghe nhẹ nhàng thật đấy.”

Tôi không tin chỉ vì những chuyện này mà Mục Doanh lại l.ừa tôi, chắc chắn chị ấy đang giấu tôi chuyện gì đó.

Tôi tức giận vì Mục Doanh đã nói dối và giấu giếm mình nhưng lại không biết làm sao.

“Chị ơi, Gia Hòa có thích Lâm Y không?” Đây là chuyện tôi canh cánh trong lòng nhất, tôi không tin Mục Gia Hòa lại dễ dàng thích một người khác như thế, dù anh có mất đi ký ức cũng không thể. Nếu như là thật, tôi sẽ buông bỏ hết hy vọng.

Mục Doanh né tránh không trả lời, ngược lại chị ấy còn khuyên nhủ tôi: “An Tranh, có những người một khi đã bỏ lỡ là không thể quay lại được nữa.”

Câu nói này nghe thì có vẻ như đang nói cho tôi nghe nhưng lại giống như nói cho chị ấy nghe hơn.

“Chị, không chỉ Giản Tồn thất vọng về chị, cả em cũng thế.”

“Xin lỗi, khi đó chuyện của Gia Hòa đã tiêu hao hết sức lực của chị, chị cũng không suy nghĩ được nhiều như thế, chuyện đã rồi, em cứ để cho nó qua đi.”

Hay lắm, chuyện đã rồi, tôi tức quá hóa cười nhưng ngoài như thế ra tôi còn có thể làm được gì khác?

Tôi cứ ngỡ sau hôm ấy Giang Khâm sẽ nghĩ thông suốt, sẽ không tới tìm tôi nữa.

14

Ngày ấy, sau khi tan làm tôi lại gặp được Giang Khâm trước cửa công ty.

Tôi vờ như không nhìn thấy, đi được vài bước tôi lại dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn Giang Khâm vẫn còn đứng im tại chỗ, dáng vẻ đau thương và cô đơn.

Thật sự, trông Giang Khâm của hiện tại rất giống dáng vẻ ban đầu khi tôi đeo bám anh ta: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?” Tôi nói với Giang Khâm, hy vọng lóe lên trong đôi mắt anh ta.

Đã qua giờ tan tầm cao điểm rồi, tôi tìm một quán ăn vắng khách, gọi vài món rồi gọi thêm một ly trà sữa nữa.

Giang Khâm nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa một nửa toàn là trân châu của tôi: “Thì ra em thích uống cái này, anh cứ tưởng mấy đồ anh tặng em…”

Tôi ngắt lời Giang Khâm: “Thật ra những đồ anh tặng tôi, không có thứ gì tôi thích cả.”

“Cũng phải, em đâu phải là cô ấy, anh cũng chưa từng thật sự hiểu em.” Giang Khâm ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi vì những chuyện anh đã làm với em trong quá khứ.”

Tôi uống trà sữa không lên tiếng, Giang Khâm nói tiếp: “Anh thích một cô gái rất lâu, cô ấy từng nói sẽ ở bên anh. Anh không tin trúc mã không thắng nổi ý trời, anh nghĩ chỉ cần mình luôn ở bên đối xử tốt với cô ấy là được, nhưng rồi bỗng nhiên cô ấy lại ở bên một người khác.”

Giang Khâm mỉm cười tự giễu, cũng không còn sự ngang bướng thường ngày nữa. Giang Khâm của bây giờ khác hẳn Giang Khâm ngày xưa từng gây khó dễ cho tôi.

“Đó là lúc anh tổn thương, đau lòng nhất. Trùng hợp là em lại xuất hiện, em và cô ấy rất giống nhau. Nhưng anh lại chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, cứ b.ắt n.ạt em suốt, làm khó em chỉ vì muốn tr.ả th.ù cô ấy, nhưng anh cũng hiểu em không phải là cô ấy.”

“Anh nói nhiều như thế, tôi đều hiểu, chẳng phải tôi cũng coi anh là Mục Gia Hòa đó sao?” Tôi nói: “Thế nên anh không cần xin lỗi đâu.”

Ánh sáng trong đôi mắt Giang Khâm vụt tắt theo những lời nói đó của tôi, anh ta nhìn tôi rất lâu: “An Tranh, nếu anh nói người anh thích là em, chắc em sẽ không tin đâu nhỉ?”

Tôi chau mày: “Giang Khâm, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh.”

“Anh biết.” Giang Khâm im lặng rồi hỏi: “Em còn thích Mục Gia Hòa không?”

Nghe thấy cái tên Mục Gia Hòa, tôi sững người không đáp lời.

Giang Khâm yếu đuối nói: “Anh có nghe bạn bè nhắc đến Mục Gia Hòa nhưng khi ấy anh vốn chẳng bận tâm, và rồi dần dần anh nhận ra mình đã thích em, anh cũng không bình tĩnh được nữa.”

Anh ta cụp mắt xuống, giọng hơi khàn: “Nếu hai người không thể bên nhau, em có thể suy nghĩ tới anh không?”

Tôi đang định lên tiếng, Giang Khâm lại nói tiếp: “Em đừng từ chối anh vội, anh bằng lòng chờ đợi.”

Tôi nói một tiếng xin lỗi.

Câu nói xin lỗi bao hàm quá nhiều thứ, “xin lỗi trước kia đã lợi dụng anh”, “xin lỗi, tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh”...

Tôi cũng mong Giang Khâm hiểu được một điều, tôi thích Mục Gia Hòa như thế thì sao tôi có thể ở bên anh ta được, hơn nữa Giang Khâm chưa từng khiến tôi rung động.

Bữa cơm này rất yên lặng, cho đến lúc ăn xong cũng không một ai lên tiếng.

Sau cùng, Giang Khâm muốn đưa tôi về nhà nhưng đã bị tôi từ chối.

Đứng trước cửa quán nói lời tạm biệt, không biết có phải do tôi nhìn nhầm hay không nhưng tôi đã thấy được đôi mắt ngấn lệ của Giang Khâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play