Ngay phút giây Trác Ny chạm mặt cô gái ấy, sự sợ hãi thật sự đã bao trùm lấy cô. Annie Trịnh giống hệt với Trần Ngọc Châu, giống một cách kinh khủng!
Nếu cô ta nói mình là Trần Ngọc Châu, người khác chắc chắn sẽ tin ngay mà không có bất cứ nghi ngờ gì.
"Tôi không biết cô là ai cả." Trần Ngọc Châu cao giọng phũ phàng.
"Tôi là ảnh hậu Trác Ny, cô dám nói là cô không biết tôi?" Cô ta cao giọng giới thiệu, thái độ vẫn còn rất khoe khoang và nghênh ngang.
Trần Ngọc Châu cười nhạt, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn cô ta thong thả đáp:"Ồ, gần đây tai tiếng của cô lớn lắm nên tôi cũng có nghe qua vài chuyện. Mà tôi bận lịch chạy show dữ lắm không có thời gian tìm hiểu đâu."
"Cô..." Trác Ny tức đến đỏ mặt, rõ ràng là cô đang nói móc mỉa cô ta.
"Đàn chị, phiền ra ngoài nha. Tôi phải thay đồ rồi, đừng cản trở công việc của tôi. Tôi không có rảnh rỗi như đàn chị đâu!"
"Cô... Cô chỉ là diễn viên quèn mà dám lên mặt với tôi hả?"
"Cô Trác, mời ra ngoài cho. Nếu không tôi buộc phải báo với tổng công ty là có người quấy rầy nghệ sĩ của chúng tôi. Tới lúc đó cô đừng nói chúng tôi quá đáng nhé, Cao tổng có dặn dò tôi bảo vệ em Annie thật tốt." Chị Jane cũng không để cô chịu thiệt thòi, lên tiếng đòi "quyền lợi" ngay.
"Các người... Chờ đó!"
Trác Ny giậm chân bỏ đi, liên quan tới Cao Minh Khải dĩ nhiên cô ta không dám dây vào.
"Á đau... Các người là ai... Đau... Đừng đánh nữa..."
Thanh âm lộn xộn ở dưới bãi đậu xe, tiếng đấm đá, tiếng kêu la của người phụ nữ nghe thảm thiết vô cùng. Nhưng ở dưới chỗ này vắng hoe người, không có ai đi ngang qua để kịp giúp đỡ.
Sau một hồi, Trác Ny nằm xụi lơ dưới mặt đất, trên mặt là máu me túa ra trông rất đáng sợ. Người phụ nữ trung niên đẩy kính râm, nhếch môi khinh bỉ thậm chí bà ta còn dùng giày cao gót đá vào bụng cô thêm một cú, rồi nói:
"Cho mày bỏ cái thói đi giật chồng người khác nha con **."
*
Tan làm Trần Ngọc Châu tranh thủ về nhà, cô thích ở nhà cùng Cao Minh Khải. Không biết như thế nào nữa, cô có cảm giác trên đời này chỉ còn mỗi mình hắn lưu luyến về cô thôi.
Cho nên nếu có thể dùng thân phận Annie Trịnh để đường đường chính chính ở bên hắn, vậy cũng tốt...
Khi cô vào nhà, hôm nay không chỉ có một mình hắn mà có cả Cao phu nhân nữa. Đối diện với bà ấy vô thức tim cô đập nhanh hơn, ngón chân cũng bất giác co rúm lại.
Bà ấy ngồi sofa, thấy cô chỉ lãnh đạm giương mắt nhìn.
"Em về rồi..." Cô cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh mà nói.
Thật sự thành thật mà nói, người cô nghi ngờ đầu tiên gây ra vụ hoả hoạn là Cao Huệ. Vì ngoài bà ấy ra, cô thật sự không biết ai thù hằn cô tới mức phóng hoả đốt nhà. Nhưng hiện tại chưa có bằng chứng cụ thể, trong lòng cô vẫn canh cánh.
"Ừ, tắm rửa đi."
Trần Ngọc Châu nghe lời đi vào nhà, lướt qua mặt hai người họ.
Đột nhiên Cao phu nhân lên tiếng:"Con vì thương nhớ con nhỏ đó mà bảo dưỡng một đứa con gái giống hệt nó. Minh Khải mẹ nghĩ con nên rõ ràng một chút, nếu đã không phải là hàng thật cho dù có nhái giống cỡ nào cũng là đồ giả mà thôi."
"Giờ đến việc con giữ ai ở lại bên cạnh mẹ cũng muốn quản?" Hắn lạnh nhạt hỏi lại.
"Mẹ không quản, nhưng con làm như vậy có từng nghĩ tới Bối Kiều không?"
Tay cô vừa cầm tay vặn cửa đã phải ngừng động, cô gắng vểnh lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.
"Ngày đó nó bị hạ thuốc ở một đêm với con. Cao Minh Khải là đàn ông Cao gia dám làm phải dám chịu."
Tay của Trần Ngọc Châu bất giác run rẩy, tim đập liên hồi. Hắn và Bối Kiều, hai người họ?
"Tôi nói em đi tắm, nghe không thấy hả?" Tông giọng của hắn xuống tới lạnh nhạt cực điểm, chứng tỏ hắn đang tức giận.
"Em biết rồi."
Cô vội đi vào phòng, đáng tiếc cửa phòng cách âm quá tốt cô không nghe được bất cứ điều gì nữa.
Trần Ngọc Châu ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc cô miên man trong suy nghĩ. Nếu nói hắn và Bối Kiều đã xảy ra quan hệ, vậy... Tại sao cô ta lại muốn cô quay lại trả thù?
Với lại lúc trước rõ ràng Bối Kiều đã từng đến gặp cô, khuyên cô hãy nghĩ thoáng và thành thật với hắn mà?
Chuyện này bắt đầu có rắc rối rồi...
Cô quấn khăn tắm đi ra, thấy Cao Minh Khải đang ngồi trên giường xem điện thoại môi cô mím lại. Động tác mở tủ lấy quần áo cố gắng làm tự nhiên nhất có thể, cô không muốn để hắn biết cô là Trần Ngọc Châu.
"Mặc bộ màu hồng." Hắn ra lệnh.
"Dạ."
Trần Ngọc Châu cầm áo ngủ màu hồng đi vào phòng tắm thay ra, lúc cô trở lại hắn đã kéo cô ngồi trong lòng hắn. Tiếng hít thở của hắn thật sâu và đều, như cố tình ngửi hết mùi hương trên cơ thể cô vậy.
Tay hắn đan vào tay cô, bàn tay của hắn vốn to lớn nên nhìn nó như bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé, thon gọn của cô.
"Chuyện của Trác Ny là do em làm?"
Nghe hắn nói xong đầu óc cô bắt đầu hệ thống lại và cố gắng hiểu.
Cô giả vờ nũng nịu, cố xua đi sự hỗn loạn của mình đáp:"Em vô tình thấy được nên mới quay clip, cơ hội tốt như vậy em phải nắm bắt chứ?"
"Mấy chuyện phiền phức như vậy sau này đừng làm. Chỉ cần em an toàn ở bên cạnh tôi, thứ mà em muốn tôi đều có thể cho."
"Anh sợ em gặp nguy hiểm?" Cô ngờ ngợ hỏi lại.
Cao Minh Khải ôm cô, hắn nhẹ nhàng đáp:"Em mà có chuyện gì, bảo tôi đi đâu lại tìm một người giống cô ấy như em chứ?"
"Anh thương cô ấy đến vậy sao? Cao tổng anh có thể tìm người tốt hơn mà... Giống như Bối tiểu thư?"
Câu này chính xác là một câu dò hỏi, cô biết mình không nên hỏi hắn vấn đề này. Nhưng cô không thể quên được chuyện vừa rồi Cao Huệ nhắc đến.
Hắn và Bối Kiều có hay không có xảy ra quan hệ?
Tay hắn bỗng siết chặt đến nổi bàn tay cô có cảm giác như sắp gãy ra tới nơi rồi. Cô nhăn mặt muốn rụt tay lại, nhưng không có cách.
"Cao tổng... Đau em." Cô kháng nghị.
"Tôi không thích lời vừa rồi của em, không muốn chọc giận tôi thì sau này đừng nói nữa."
"Em sai rồi, Cao tổng."
Hắn nghe vậy mới nơi lỏng tay, cô nhíu mày nhìn xuống đất. Hắn chắc chắn là có bệnh, lúc trước hắn không như vậy. Đợi có dịp cô sẽ tìm Triệu Tâm để hỏi chuyện thử xem...
"Làm em đau sao? Đừng quậy, để tôi thương."
Rõ ràng là hắn giận dữ, sau đó lại dịu dàng an ủi.
Rốt cuộc là như thế nào chứ?
Hắn bỏ qua ánh mắt dò xét của cô nhìn hắn, chỉ chăm chú thổi vết đỏ trên tay cô mà thôi.
Trong đầu của Trần Ngọc Châu lúc này chỉ có một suy nghĩ. Hắn bị bệnh đa nhân cách ư?
*
Tin tức chấn động được lên vào lúc nửa đêm với nội dung như sau:"Ảnh hậu Trác Ny bị đánh ghen, lộ giấy xét nghiệm HIV của nữ minh tinh."
Cả giới giải trí vì tin này mà náo loạn một phen, ngay cả Trần Ngọc Châu còn bất ngờ với kết cục của cô ta.
Đọc xong tin tức, cô mím môi tắt điện thoại đi nhưng trong lòng có chút căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô trả thù những kẻ đã hại cô, cảm giác có chút bồn chồn.
...Cạch...
Cao Minh Khải từ trong phòng khách đi vào, hắn nhìn thấy sắc mặt cô biến đổi kì lạ thì lo lắng sờ lên trán cô:"Phát sốt hửm?"
"Không... Không có ạ." Cô máy móc nói.
"Vậy có chuyện gì?"
"Anh có xem tin tức của cô Trác chưa?"
Cao Minh Khải nghe vậy không trực tiếp trả lời mà lên giường kéo chăn, hắn hỏi:"Em đây là không chấp nhận nổi kết quả sao?"
"Có phải tại em không?"
"Em bảo cô ta đi cặp người đàn ông có vợ à?"
"Không có."
"Vậy em làm cho cô bị HIV à?"
"Cũng không."
"Vậy thì em có liên quan gì? Gan nhỏ như vậy còn bày đặt đi tính kế người khác, ngốc!"
Hắn xoa đầu cô, Cao Minh Khải đặc biệt thấy điểm này ở Annie Trịnh rất giống với Trần Ngọc Châu của hắn. Vì cô gái nhỏ của hắn chẳng thà mình chịu tổn thương chứ không muốn thương tổn bất cứ ai, ngốc hết chỗ nói!
Hắn lại nhớ cô rồi, mỗi lần nhớ tới cô trái tim của hắn giống như bị ai đó bóp nghẹn vậy, cực kì đau đớn. Hắn cũng muốn đoàn tụ cùng gia đình nhỏ của mình, nhưng hắn cũng phải sống để hiến gan cho cha Cao. Nếu hắn chết, ông cũng không sống nổi. Cao Minh Khải đã có dự định cả rồi, đợi sau khi hiến gan xong hắn sẽ xuống dưới đó gặp Trần Ngọc Châu.
Annie Trịnh chỉ là cái bóng mà hắn muốn giữ lại để an ủi linh hồn cô đơn của hắn mà thôi, hắn biết cô ta không phải là "bảo bối" của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT