Trác Dĩ Mặc mặc áo khoác dài màu ghi đậm tiến về hướng Vương Giai Kỳ.

"Trác Dĩ Mặc?" Vương Giai Kỳ đáp lại.

"Có vẻ như cô đang gặp rắc rối nhỉ?" Trác Dĩ Mặc nhướng mày nói.

Thông qua nhân viên, Trác Dĩ Mặc biết nhóm của Vương Giai Kỳ đến nhưng chưa đặt bàn. Vì để giữ thể diện cho Tiêu Mi, Vương Giai Kỳ lén lút kéo Trác Dĩ Mặc ra một góc cách xa các bạn học để nói chuyện.

"Cũng không hẳn là rắc rối."

Vương Giai Kỳ tưởng Trác Dĩ Mặc nói đến chuyện Tiêu Mi gây khó dễ cô. Dù sao Vương Giai Kỷ cảm thấy chuyện sạp bán Ma Lạt Thang cũng chẳng có gì mất mặt. Cũng chính nhờ nó mà có cô của ngày hôm nay. Hơn nữa cô ấy cũng đã ngừng sạp bán Ma Lạt Thang một thời gian. Nếu Tiêu Mi biết cô là chủ của "Hảo Vị Đạo" nhất định sẽ tức chết.

Vương Giai Kỳ và Trác Dĩ Mặc là tình bạn giữa những quân tử nên Vương Giai Kỳ cảm thấy để Trác Dĩ Mặc đứng ra giúp mình có vẻ không hợp lý. Nhưng Vương Giai Kỳ không biết, mặc dù Trác Dĩ Mặc có đứng ngoài quan sát nhưng cũng chỉ biết việc nhóm Vương Giai Kỳ không có chỗ, hoàn toàn không nắm được cuộc nói chuyện giữa Tiêu Mi cùng Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam.

"Mọi người không đặt chỗ trước đúng chứ? Để tôi báo quản lý sắp xếp cho mọi người, chút nữa chỉ việc đi theo anh ấy là được."

"Như vậy không ổn đâu."

Vương Giai Kỳ toát mồ hôi. Hóa ra ý Trác Dĩ Mặc là chuyện này. Cũng may cô chưa nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Không sao. Dù sao chỗ này cũng chưa có ai đặt. Tôi có việc phải đi trước. Nếu muốn yêu cầu gì cô cứ nói với quản lý là được."

Trác Dĩ Mặc gọi một người đàn ông mặc âu phục tới dặn dò. Sau khi nghe xong, người quản lý lập tức đi giải quyết.

"Cảm ơn." Vương Giai Kỳ ngượng ngùng nói.

Trác Dĩ Mặc xua tay tỏ ý không cần thiết rồi rời đi.



Sau khi Trác Dĩ Mặc rời đi, Tô Lam Lam lập tức tiến đến tra hỏi Vương Giai Kỳ.

"Thành thật chút. Trai đẹp vừa đi ra là ai? Hai người có phải là quan hệ đó không?" Tô Lam Lam chọc vào người Vương Giai Kỳ, cười nói.

"Bà nghĩ gì trong đầu thế. Tôi và Trác Dĩ Mặc chỉ là bạn bè."

"Đúng vậy. Chỉ là mối quan hệ bạn nam bạn nữ trong sáng thôi!" Tô Lam Lam kéo dài giọng.

"Thế mà lại nói tôi.. Lát nữa tôi sẽ nói với Vệ Hà Minh bà từng thầm thương trộm nhớ cậu ta. Bà còn từng nói cậu ấy là thiên sứ của mình nữa." Vương Giai Kỳ cười đểu nói.

"Tuyệt đối không được. Bỏ qua chuyện này, nếu Tiêu Mi biết bà là người giải quyết vấn đề này thì sẽ như nào?"

"Tôi chẳng thèm quan tâm."

Khi nãy Tiêu Mi gây sự với Vương Giai Kỳ làm cô ấy cảm thấy rất buồn cười. Nếu cô ta còn tiếp tục gây sự, Vương Giai Kỳ nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt người bạn cũ này.

"Tiếc thật đấy! Tiêu Mi vừa mới đi vệ sinh. Thật muốn nhìn thấy sắc mặt của cô ta!" Tô Lam Lam nói.

"Được rồi, có người tới."

Vương Giai Kỳ nhìn thấy người quản lý đã quay trở lại.

"Xin lỗi đã làm phiền hai người nói chuyện. Tôi đã sắp xếp xong hết, mời mọi người đi theo tôi." Quản lý nói với Vương Giai Kỳ và Tô Lam Lam.

Vương Giai Kỳ nhìn bản tên của người quản lý. Hồ Lạc Kiếm sử dụng cách thức thông thường đối xử với Vương Giai Kỳ làm cô cảm thấy rất thoải mái.

"Vâng, quản lý Hồ."

Hồ Lạc Kiếm nhìn Vương Giai Kỳ sau đó tiến tới chỗ nhóm người đang đứng chờ trong sảnh.

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi đã để các vị khách phải chờ đợi. Sau khi sắp xếp, chúng tôi đã để dành một phòng để mọi người có thể dùng bữa."

Lời nói của quản lý Hồ đã làm dịu đi một số người thiếu kiên nhẫn. Khi nghe thấy quản lý Hồ phải sắp xếp mới có chỗ, một số người còn muốn nổi giận. Nhưng nhìn thấy thái độ của quản lý Hồ, những người kia vẫn là không nói được lời nào.

"Có phải quản lý Lý đã giúp chúng ta đặt chỗ không Tiêu Mi?" Vệ Minh Hà hỏi.

"Ừ." Tiêu Mi tùy ý đáp lại.

Tâm trạng của Tiêu Mi giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ đắc ý cho tới sợ hãi rồi cuối cùng lại mừng như điên. Cô ấy cảm thấy nhất định là quản lý Lý thật sự có việc bận nên mới không nghe điện. Sau khi thấy tình hình, Tiêu Mi khôi phục trạng thái đắc ý.

"Lần họp lớp này suôn sẻ đều nhờ vào Tiêu Mi."

Vệ Minh Hà quyết định sẽ làm thân với Tiêu Mi. Lần trước khi họ nói chuyện, Tiêu Mi nói cô ấy có quan hệ tốt với ban lãnh đạo của tập đoàn Cao Tằng. Nếu như có thể tạo quan hệ với Tiêu Mi, hợp đồng bảo hiểm không sợ không thể bán.

"Đột nhiên tôi hoài niệm về những tháng ngày còn đi học nên mới muốn mở ra buổi họp lớp này." Lời nịnh hót của Vệ Hà Minh khiến cho Tiêu Mi cảm thấy vui mừng nói thêm vài câu.

Quản lý Hồ dẫn mọi người lên tầng cao nhất của khách sạn. Tầng trên cùng này chỉ có hai phòng, một lớn một nhỡ.

Nhóm của Vương Giai Kỳ đi tổng cộng ba mươi người nên được sắp xếp và phòng nhỡ. Mặc dù là phòng nhỡ nhưng nhìn qua cũng biết nơi này được thiết kế riêng. Căn phòng mang phong cách Địa Trung Hải với màu sắc tổng thể là màu xanh dương, màu be và màu trắng. Trên bức tường màu be treo một chiếc la bàn lớn, bàn ghế đều theo phong cách mộc mạc, trong phòng còn có một cánh buồm trắng.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một phòng ăn như này." Vệ Minh Hà thở dài nói.

Tiêu Mi cảm thấy sảng khoái. Nhìn mọi người đang trầm trồ về căn phòng, Tiêu Mi cảm thấy đẳng cấp của mình cao hơn so với những người khác.

"Không phải cũng chỉ là một căn phòng thôi sao?" Tiêu Mi giả bộ bình tĩnh nói.

Không đợi Tiêu Mi đắc ý được quá lâu, hành động tiếp theo của quản lý Hồ khiến Tiêu Mi cảm thấy khó hiểu.

"Đây là thực đơn của chúng tôi." Quản lý Hồ đưa thực đơn cho Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ định cầm thực đơn thảo luận với mọi người thì bị Tiêu Mi ngăn cản.

"Thực đơn này không phải đưa nhầm người sao?"

Tiêu Mi nhìn quản lý Hồ. Người này chắc có vấn đề mới đưa thực đơn cho Vương Giai Kỳ. Sau hôm nay, cô ấy nhất định khiến quản lý Hồ bị sa thải.

"Cô Vương là khách VIP của khách sạn chúng tôi."

Quản lý Hồ không biết tại sao Tiêu Mi lại muốn cầm thực đơn. Anh chỉ biết rằng Vương Giai Kỳ chính là khách của Trác Dĩ Mặc.

Vương Giai Kỳ cũng không ngờ tới quản lý Hồ lại nhắc tên cô. Hơn nữa từ khi nào mà cô lại có thẻ VIP của khách sạn Vận Thành?

"Tôi thật sự nghi ngờ trình độ làm việc của anh. Quản lý Lý không dặn dò anh sao? Tôi mới là người anh cần chăm sóc."

Tiêu Mi nghĩ quản lý Hồ nhận nhầm người nên vô cùng tức giân. Cô ấy với người như Vương Giai Kỳ sao có thể cùng đẳng cấp được?

"Thật ngại quá! Trình độ của nhân viên trong khách sạn chúng tôi đều do cấp trên đánh giá. Hơn nữa trong khách sạn chúng tôi cũng không có người quản lý nào họ Lý." Quản lý Hồ vội vàng đáp lại. Anh ấy làm trong ngành này rất lâu rồi nhưng chưa từng gặp ai như thế này.

"Gọi giám đốc của mấy người tới đây."

Quản lý Hồ này thấp kém như nhân viên ở tầng dưới. Tiêu Mi cảm thấy mình bị xúc phạm, hận không thể sa thải Quản lý Hồ ngu dốt này ngay lập tức.

Tô Lam Lam nhìn biểu cảm của Tiêu Mi không nhịn được cười.

"Phụt. Hahaha."

Nghe thấy tiếng cười của Tô Lam Lam, Tiêu Mi sắp nổ tung. Không chỉ có quản lý Hồ, Tô Lam Lam cũng cười nhạo cô ấy.

"Cười cái gì mà cười?" Tiêu Mi trợn mắt mắng Tô Lam Lam.

"Quản lý Hồ không làm gì sai. Phòng này chính là do chúng tôi đặt. Còn người quản lý kia của cậu không biết đang ở nơi nào rồi."

"Cậu thì biết gì? Vương Giai Kỷ chỉ là chủ sạp bán Ma Lạt Thang, không thể đặt được nơi này." Tiêu Mi không tin nói.

"Cô Vương là khách của ông chủ chúng tôi. Căn phòng này cũng vốn là phòng tiếp khách riêng của ông chủ." Quản lý Hồ bổ sung nói.

Tiêu Mi cứng họng, há miệng rồi lại ngậm lại.



Từ khi biết Vương Giai Kỳ là người đặt phòng, bạn bè đã giao lại việc gọi món cho Vương Giai Kỳ. Sau khi đồ ăn được mang lên, mọi người bắt đầu nâng ly chúc mừng nhau, bầu không khí cũng trở nên ấm áp hơn. Rất nhiều người bắt đầu kể những câu chuyện xấu hổ trong quá khứ. Chi có Tiêu Mi ngồi một bên không vui. Cho dù bạn bè có qua chúc rượu cô cũng không thèm đáp lại nên không một ai muốn đến gần cô.

"Không khí này dành cho bọn họ chứ không phải tôi." Tô Lam Lam kỳ quái nói.

"Lại giở trò gì đấy?" Vương Giai Kỳ không hiểu Tô Lam Lam đang nói gì.

"Tôi đang lồng tiếng cho Tiêu Mi. Bà không thấy câu nói này rất hợp với tình trạng hiện tại của cô ta sao?" Tô Lam Lam liếc nhìn Tiêu Mi nói.

Lần này Tiêu Mi thật sự bị mất mặt. Có lẽ cô ấy đã bị người họ Lý kia lừa. Vương Giai Kỳ cảm thấy xót thương cho Tiêu Mi. Cô ấy cũng không định gây hấn với Tiêu Mi thêm nữa.

"Cậu với Tiêu Mi đúng là thù cũ không dứt." Vương Giai Kỳ than thở.

Một lúc sau, phục vụ lại mang thêm đồ ăn.

Vương Giai Kỳ cảm thấy lạ. Rõ ràng đồ cô gọi đã mang lên đủ, vậy thứ này là sao? Vương Giai Kỳ quyết định đi tìm quản lý Hồ để hỏi rõ việc này.

Quản lý Hồ xác nhận với Vương Giai Kỳ là không hề có sai sót. Món ăn vừa mang vào cho bọn họ là do bên phòng bếp đặc biệt dặn dò.

Vương Giai Kỳ nhìn qua liền biết đó là món gì. Cô quyết định nếm thử trước rồi tính sau.

Nguyên liệu chính của món ăn này là thịt bò và hành tây kết hợp với rượu vang đỏ. Ngoài ra còn dùng thêm kỹ thuật nấu ăn Trung Hoa khiến cho miếng thịt bò vừa mềm vừa đậm đà.

Sốt cho món bò ngoài rượu vang đỏ hẳn là có thêm nước dùng ninh từ xương bò làm cho món ăn vừa có mùi thơm của rượu vừa có vị đậm đà của thịt.

Cà rốt và khoai tây bào sợi là nguyên liệu ăn kèm, bên trên còn được trang trí vài cọng mùi. Những nguyên liệu này không hề khiến cho thịt bò bị át vị mà ngược lại còn tô điểm vị ngon của thịt. Khoai tây bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm mại, cà rốt và rau mùi tô điểm màu sắc khiến cho món ăn trở nên bắt mắt.

Sau khi dùng hệ thống đánh giá, Vương Giai Kỳ cảm thấy có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng đã có thể dung hòa nền ẩm thực Trung Hoa với nền ẩm thực phương Tây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play