Vương Giai Kỳ miễn cưỡng đi vào trong khoang thuyền. Bên trong được trang trí theo phong cách cổ điển, toát lên vẻ trang nhã với cửa sổ gỗ chạm trổ, bình hoa Lạp Mai đặt trên vài cái bàn vuông, giữa phòng đặt một cái bàn lớn đủ cho mười người ngồi, ngăn giữa là bức bình phong sếu cổ của Trương Tùng.
Vương Giai Kỳ vừa nhìn đã biết đây chính là Thuyền Thái mà cô đã từng tiếp xúc qua trong khi huấn luyện không gian. Sau khi mua món ốc xào hẹ, Vương Giai Kỳ được hệ thống đưa tới một chiếc thuyền để học làm món ăn. Lúc ấy Vương Giai Kỳ mới biết hóa ra là còn có hình thức như này.
"Chú Tạ." Lý Tấn lên tiếng chào.
Nghe thấy tiếng Lý Tấn, một người đàn ông trung niên mặc yếm bước ra từ cabin trên tàu.
"Là Tiểu Lý và Tiểu Trác đấy à?"
Lão Tạ là chủ của một nhà hàng nổi tiếng ở Lương Khê tên là "Hương Mãn Viên". Lý Tấn thường xuyên ra ngoài tìm đồ ăn ngon nên hai người vô tình quen biết nhau.
"Lần trước chú nói muốn tìm một nơi để đậu thuyền mở nhà hàng. Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Cách đây không lâu, Lão Tạ nhờ Lý Tấn tìm người khôi phục lại du thuyền để làm Thuyền Thái. Lý Tấn vừa nhìn qua đã nhận ra đây là du thuyền của Lão Tạ.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, ông chủ Tạ." Trác Dĩ Mặc khách khí nói.
"Không cần khách khí, đều là người quen cả."
Trác Dĩ Mặc có vẻ còn quen với Lão Tạ lâu hơn cả Lý Tấn. Chiếc du thuyền này cũng là do Trác Dĩ Mặc giới thiệu người tới thiết kế.
"Đây là?" Lão Tạ nhìn Vương Giai Kỳ hỏi.
"Đây là bạn của cháu, Vương Giai Kỳ. Cô ấy hiện đang là đầu bếp." Lý Tấn giới thiệu.
"Vương Giai Kỳ à? Sao nghe quen thế nhỉ?"
Lão Tạ nghe thấy tên Vương Giai Kỳ thấy quen, ngẫm nghĩ một chút mới nhớ ra.
"À! Cháu là học trò của thầy Cổ đúng không?"
"Ông chủ Tạ biết thầy của cháu ạ?"
Vương Giai Kỳ cảm thấy rất kỳ diệu. Chủ thuyền vậy mà lại biết Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc, hơn nữa lại còn biết cả tên cô. Vương Giai Kỳ cứ tưởng mình chỉ là bà chủ của một tiệm Ma Lạt Thang không ai biết.
"Đương nhiên rồi. Thầy Cổ là vị đầu bếp nổi tiếng ở phía Nam. Chỉ cần là người trong ngành thì đều biết, thầy Cổ vừa mới nhận một học trò mới." Lão Tạ giải thích nói.
"Đều là người quen cả, cứ gọi ta là chú Tạ."
Tạ Đồng Ân không muốn mọi người gọi mình là ông chủ. Ông ấy chỉ muốn mọi người gọi mình là chú Tạ hoặc là đầu bếp Tạ.
"Vâng, chú Tạ."
Vương Giai Kỳ không biết nên khóc hay nên cười. Cô ấy không ở ngoài hoạt động nhưng bên ngoài vẫn biết cô. Chỉ cần bước chân vào con đường này, kể cả không phải là học trò của Cổ Danh Tuyền, hệ thống cũng sẽ biến cô ấy từ một người vô danh thành một đầu bếp nổi danh. Huống chi Cổ Danh Tuyền cũng không có ý định giấu việc Vương Giai Kỳ là học trò của mình. Mặc dù chưa từng khen trước mặt Vương Giai Kỳ nhưng Cổ Danh Tuyền vẫn luôn khen ngợi cô với bạn bè của mình. Người trong giới ai cũng nghe về cuộc thi của Vương Giai Kỳ và Vương Miểu. Nếu không có gì thay đổi, trong tương lai gần có lẽ sẽ có vài người muốn tới thi đấu với cô. Nhưng Vương Giai Kỳ không quan tâm, cái cô quan tâm nhất lúc này là món ăn của Tạ Đồng Ân.
"Mục đích đến đây chắc không phải để chào hỏi thôi, đúng không Tiểu Lý?" Lão Tạ nhìn Lý Tấn hỏi.
"Haha. Đúng lúc cháu đang đói bụng, đi ngang qua đây nhìn thấy thuyền của chú, định vào đây xin một bữa cơm." Lý Tấn thẳng thắn nói.
Nghe đến đây, Tạ Đồng Ân cũng hào phóng nói.
"Mũi cháu đúng là thính. Đúng lúc ta vừa nấu xong, mọi người ở lại ăn cơm đi."
"Chú Tạ thật tốt."
Nói xong, Lý Tấn ngồi xuống cái bàn lớn giữa phòng.
"Làm phiền rồi, chú Tạ." Trác Dĩ Mặc nói.
"Cảm ơn chú Tạ." Vương Giai Kỳ nói cảm ơn.
"Không cần khách khí. Vừa hay ta vừa làm vài món mới, mấy đứa giúp ta ăn thử đi. Ba người là nhóm khách đầu tiên vào nhà hàng của ta đấy."
Nói xong, Lão Tạ phất phất tay, biểu thị mình phải vào bếp xem đồ ăn, không thể cùng ba người nói chuyện. Vương Giai Kỳ cũng đi theo Lý Tấn ngồi xuống bàn đợi thức ăn.
Sau một lúc, Lão Tạ mang đồ ăn lên. Trên đĩa có nguyên một con cá bơn Đại Tây Dương đã được hấp chín. Những món ăn trong Thuyền Thái thường được phục vụ nguyên con chứ không giữ từng phần để làm thành nhiều món ăn như những nhà hàng thông thường.
Ba người đói bụng vừa nhìn thấy thức ăn đã vội nhấc đũa. Lý Tấn là người đầu tiên gắp được miếng cá, tự hào nhìn hai người còn lại. Vương Giai Kỳ cũng không thèm để ý đến thái độ của Lý Tấn. Không ăn được miếng đầu tiên, cô ấy vẫn có thể ăn miếng thứ hai.
Trác Dĩ Mặc nhìn Vương Giai Kỳ, sau khi thấy cô ấy động đũa, anh ấy mới bắt đầu ăn.
Món cá bơn Đại Tây Dương bát bảo cũng giống như cháo bát bảo, được chế biến từ tám loại nguyên liệu. Cháo bát bảo sử dụng hồ đào, hạt thông, hạt dẻ với một số loại hoa quả khô. Cá bơn Đại Tây Dương bát bảo thì sử dụng đậu hà lan, tôm nõn, nấm hương và một số thành phần khác.
Mùi vị của cá rất ngon, trong bụng có tám nguyên liệu. Sau khi Vương Giai Kỳ nếm thử, cô cảm thấy tay nghề nấu nướng của Lão Tạ rất tốt, món ăn này thậm chí còn không có trong hệ thống. Đúng là ông chủ của "Hương Mãn Viên".
Có lẽ là được chuẩn bị trước, sau khi món cá được mang lên, những món ăn sau được mang lên rất nhanh. Măng nướng đỏ, thịt kho chao, gà sốt, canh dưa chua tôm nõn đều đạt từ hạng ba trở lên.
Sau khi mang hết thức ăn lên, Lão Tạ đi tới bên cạnh Lý Tấn.
"Hương vị thế nào, Tiểu Lý?"
Để xây dựng được danh tiếng như ngày hôm nay, Lão Tạ nhờ vào việc thường xuyên tiếp thu ý kiến của thực khách. Mặc dù là con nhà nòi, nhưng bố của Lão Tạ đã mất từ sớm nên danh tiếng của "Hương Mãn Viên" đều do một mình Tạ Đồng Ân gây dựng.
"Ngon không chỗ nào chê. Mấy món này tôi chưa từng ăn ở" Hương Mãn Viên ". Đặc biệt là món cá bát bảo này, vừa ngon vừa mới lạ."
Lý Tấn ai hỏi gì cũng sẽ trả lời, hơn nữa lại còn nói chuyện kiểu tâng bốc. Mặc dù những món ăn trên bàn đều rất ngon nhưng Trác Dĩ Mặc vẫn cảm thấy thiếu gì đó nhưng lại không thể nói ra được là thiếu gì.
"Có phải món nào chú cũng cho bột ngọt không?" Vương Giai Kỳ đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Lão Tạ nghe Vương Giai Kỳ hỏi, ngừng lại suy nghĩ rồi trả lời.
"Mấy món khác thì không nói. Món cá này tại sao lại bỏ bột ngọt vào? Khi ăn toàn vị bột ngọt."
Vương Giai Kỳ vốn mẫn cảm với đồ ăn, sau khi ăn liền có thể nếm ra được vị bột ngọt. Trong khi huấn luyện không gian, cô ấy đã được thưởng thức những món ăn trên Thuyền Thái. Mặc dù đồ ăn của Lão Tạ rất ngon nhưng so với món ăn mà cô ấy được thưởng thức trong huấn luyện không gian hoàn toàn khác nhau.
"Bột ngọt, đồ ăn trên du thuyền à? Đúng rồi. Chính là vị tươi của nguyên liệu." Vương Giai Kỳ ngẫm nghĩ nói.
Thuyền Thái là hình thức ăn uống có từ thời Xuân Thu. Mãi cho tới năm1925, vị ngọt của các món ăn này đều từ nguyên liệu tiết ra. Điểm khác biệt của phong cách nấu ăn này là giữ lại hương vị nguyên bản và làm nổi bật độ tươi ngon của nguyên liệu.
Vốn dĩ theo truyền thống, Thuyền Thái sẽ không bỏ thêm bột ngọt. Nhưng vì bố của Lão Tạ mất quá sớm nên ông ấy không được dặn về điều này.
"Thật sự rất cảm ơn cháu, Giai Kỳ. Đến hôm nay ta mới biết hóa ra Thuyền Thái lại có nguyên tắc này. Nếu không nhờ cháu nói, có lẽ ta sẽ mãi không biết vị tươi lại quan trọng trong ẩm thực Thuyền Thái đến vậy." Lão Tạ cảm kích nói.
Lão Tạ trước đó đã mời một số khách hàng thân thiết của "Hương Mãn Viên" tới ăn thử một vài món ăn Thuyền Thái của mình. Tất cả bọn họ đều nói món ăn của Lão Tạ không bằng món của bố ông ấy. Khi Lão Tạ hỏi chi tiết, mấy thực khách không thể nói ra được nguyên nhân. Cũng may lần này Vương Giai Kỳ đã khai sáng được Lão Tạ, khiến cho ông ấy có thể tìm lại được hương vị chân chính của Thuyền Thái mà ngày xưa bố ông đã gây dựng nên thương hiệu.
"Cháu chỉ nói ra cảm nhận của bản thân thôi."
Vương Giai Kỳ chỉ buộc miệng nói ra, không ngờ lại nói ra điểm tối của món ăn của Lão Tạ. Trác Dĩ Mặc cảm thấy nể phục Vương Giai Kỳ. Trước đó Trác Dĩ Mặc đã được nếm qua Thuyền Thái nhưng không thể nói ra được. Vậy mà Vương Giai Kỳ lại có thể nói ra, không phải ngẫu nhiên cô được Cổ Danh Tuyền nhận làm học trò.
"Có gì khác nhau sao?" Lý Tấn nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên là khác rồi. Lần tới ta lại làm vài món Thuyền Thái, cháu cũng tới nếm thử xem."
Thật ra chính Lão Tạ cũng không chắc nó có khác nhau hay không. Chỉ đành mời Lý Tấn lần tới đến ăn thử xem sao. Nghe thấy có người mời ăn, Lý Tấn cũng không thèm quan tâm đến bột ngọt gì đó nữa.
Vương Giai Kỳ đứng dậy tính tiền thì bị Lão Tạ ngăn lại, trực tiếp miễn phí đồ ăn cho ba người bọn họ.
"Không phải ngay từ đầu đã nói là tới ăn thử sao? Bữa cơm này không mất tiền."
"Chuyện này.."
Vương Giai Kỳ nhìn mấy món ăn trên bàn. Tất cả đều là nguyên liệu đắt tiền, có lẽ cũng phải tốn mấy trăm tệ, cô cũng không có ý định ăn chực.
"Không nói nhiều nữa. Ta bảo miễn phí là miễn phí. Nếu không coi ta là bằng hữu thì có thể trả tiền."
Lão Tạ là một người thẳng thắn. Vương Giai Kỳ đã giúp ông ấy giải quyết được vấn đề, thẻ VIP của "Hương Mãn Viên" có thể đưa cho cô sử dụng vô điều kiện.
Lão Tạ kiến quyết không cho Vương giai Kỳ trả tiền, cô ấy đành phải chấp nhận, không kiên quyết trả tiền nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT