Mười giờ sáng, "Hảo Vị Đạo" treo biển hiệu tạm đóng cừa.
Một người đàn ông trung niên đặt tay sau lưng, nhìn quanh dò xét "Hảo Vị Đạo".
"Giám đốc Hà. Đây chính là giấy phép của chúng tôi." Vương Giai Kỳ mang giấy phép kinh doanh và giấy khám sức khỏe của nhân viên ra cho giám đốc Hà xem.
Giám đốc Hà xem xét từng giấy tờ, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Vương Giai Kỳ đứng sang một bên. Cô ấy đã làm đủ những giấy tờ cần thiết, mỗi tháng đều nộp đủ tiền thuế. Nhưng người này lại đúng lúc Tiền Như Hải muốn thu mua quán của cô tới kiểm tra, xem ra là không có ý tốt.
Giám đốc Hà không ngờ một quán ăn nhỏ như "Hảo Vị Đạo" lại có đầy đủ giấy tờ, ông không có cách nào phản bác.
"Mấy nguyên liệu này sao không có nhãn mác?" Giám đốc Hà nhìn thấy nguyên liệu trên bàn đều được đựng trong âu sắt, chỉ có thể bắt lỗi chỗ này.
"Đây đều là do quán tự tay làm, không mua ở ngoài." Mặc dù giám đốc Hà cố tình bắt bẻ nhưng Vương Giai Kỳ không thể nổi giận.
"Đây đều là đồ tự nấu, không có qua kiểm tra, nếu khách hàng ăn phải gặp vấn đề gì thì sao?" Giám đốc Hà được nước lấn tới, dùng sức nói chuyện mặc dù ông ta không hề quan tâm đến vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm.
Vương Giai Kỳ thấy người này cố tình gây sự cũng không biết làm thế nào, chỉ đành giải thích nguyên liệu của quán không có vấn đề gì.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Văn phòng nội bộ của tập đoàn Như Hải.
"Anh Tiền. Giám đốc Hà đã tới kiểm tra" Hảo Vị Đạo "." Lý Vũ báo cáo với Tiền Như Hải.
"Hắn ta bình thường ăn sung mặc sướng, đã tới lúc phải trả lại rồi." Tiền Như Hải vuốt vuốt quả óc chó trong tay.
"Anh Tiền thật lợi hại. Có thể nghĩ ra mỗi ngày mời một người tới" Hảo Vị Đạo "kiểm tra, hôm nay là bộ Công Thương, mai là Trật tự Đô thị, e là nhà hàng đó không thể buôn bán bình thường được." Lý Vũ nịnh nọt tán thưởng Tiền Như Hải.
"Cậu xem mà học tập, đôi khi luật pháp còn không bằng dùng thủ đoạn." Tiền Như Hải nghe thấy mấy lời nịnh nọt của Lý Vũ thì tâm trí lên mây.
"Đúng vậy. So với anh Tiền thì Lý Vũ em còn phải học tập nhiều." Lý Vũ có thể đi theo Tiền Như Hải lâu như vậy là do hắn biết khua môi múa mép, có thể nịnh nọt làm cho Tiền Như Hải vui sướng.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Bên này, giám đốc Hà hết chê nguồn gốc nguyên liệu có vấn đề thì lại chê bếp của Vương Giai Kỳ sắp xếp không hợp lý, dễ xảy ra hỏa hoạn.
Vương Giai Kỳ chắc chắn tên này do Tiền Như Hải phái tới phá việc kinh doanh của cô nhưng không có biện pháp nào đối phó.
"Giai Kỳ. Trước cửa hàng có một người tự xưng là phó giám đốc Lý tới kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm." Phó Hiểu Mai tiến tới nói thầm vào tai Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ tê dại đầu óc, không ngờ tên Tiền Như Hải này không từ thủ đoạn nào. Cô ấy định ra ngoài đón tiếp thì phó giám đốc Lý tự mình bước vào.
"Giám đốc Hà." Phó giám đốc Lý thấy giám đốc Hà liền lên tiếng chào hỏi.
"Ông cũng tới kiểm tra à?" Giám đốc Hà dò hỏi.
"Đúng vậy. Thành phố gần đây đang kiểm tra ngẫu nhiên một số quán ăn. Không ngờ có thể gặp giám đốc Hà tại đây."
Giám đốc Hà cứ nghĩ lão Lý là do Tiền Như Hải gọi tới, không ngờ lời nói của lão Lý làm giám đốc Hà nghĩ cảm thấy khó xử.
"Kiểm tra nhiều nhà hàng rồi nhưng chỉ có ở đây là khiến tôi hài lòng. Bếp không bị tràn dầu, dụng cụ sạch sẽ, vị trí hợp lý, đồ ăn thừa cũng được đặt ở cửa sau. Cô gái vừa lập nghiệp mà giữ được chất lượng vệ sinh như này đúng là không dễ dàng.
" Đúng vậy. Vệ sinh an toàn thực phẩm rất quan trọng. "Vương Giai Kỳ không đoán được nguồn gốc của người này đành thuận theo mà nói.
Lúc này, Phó Hiểu Mai lại tiếp tục đi vào phòng bếp, vẻ mặt quái dị.
" À Giai Kì. Lại có một nhóm người nữa tới, hình như là người của đài truyền hình. "
Vương Giai Kỳ mặc kệ hai người kia ở trong bếp với nhau, lập tức chạy ra ngoài. Một đám lãnh đạo bị vây bởi một đám phóng viên. Một người trong số họ thấy Vương Giai Kỳ lập tức chạy ra bắt tay.
" Cô Vương. Cảm ơn cô đã giúp xã hội chúng ta giải quyết vấn đề việc làm. Tôi đại diện cho hội tư xã cảm kích một người chủ như cô. "
Ra là người của bộ phận an sinh xã hội lần trước muốn trao cờ" Đơn vị gương mẫu giải quyết vấn đề việc làm "cho cô.
Vương Giai Kỳ chẳng hiểu mô tê gì thì bị kéo lên nhận cờ, sau đó bị một đám phóng viên vây vào hỏi cảm nghĩ.
" Ờ.. Tôi cũng không ngờ mình lại có vinh dự này. Thời điểm tuyển dụng cũng không nghĩ tới có ngày này. "
Vương Giai Kỳ không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên có nhiều camera chĩa về phía cô như vậy.
Phóng viên nhanh mắt nhìn thấy giám đốc Hà và phó giám đốc Lý bên trong" Hảo Vị Đạo "lập tức chạy lại trước mặt hai người họ.
" Xin hỏi hai ông tới đây vì sự kiện trao cờ đơn vị gương mẫu hay sao ạ? "
" Theo lệnh của thành phố, tôi tới một số đơn vị để kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm, "Phó giám đốc Lý lên tiếng.
" Kết quả như nào vậy ạ? "
" Tiêu chuẩn vệ sinh đều rất tốt. "Phó giám đốc Lý mỉm cười nói.
" Vậy giám đốc Hà cũng tới để kiểm tra sao ạ? "
" Đúng, đúng. Giấy tờ đầy đủ, thủ tục cũng làm rất tốt. "Giám đốc Hà lúc này không thể bắt lỗi nguyên liệu của quán được, lão Lý cũng đã xác nhận vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm rồi. Nếu ông ấy còn muốn ở đây so đo thì khẳng định sẽ dính vào phiền phức.
Cứ thế, rắc rối đã được giải quyết.
Sau khi phóng viên và các lãnh đạo rời đi, Vương Giai Kỳ bảo Phương Minh Lượng treo cờ khen thưởng lên tường, còn mình thì ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
" Xin chào anh Lâm, tôi là Vương Giai Kỳ. Tôi không nhận được thông báo nhưng hôm nay lại có người tới trao cờ khen. "Vương Giai Kỳ dò hỏi chuyện từ chỗ Lâm Khải.
" Vốn dĩ quán của cô không nhận được cờ nhưng có một nơi khai gian về việc tuyển người nên nhà hàng của cô được đưa vào thay thế. "Lâm Khải giải thích.
" Thế còn phó giám đốc Lý tới kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm thì sao? "Vương Giai Kỳ biết người của an sinh xã hội là do Lâm Khải gọi đến. Nhưng còn lão Lý, ông ấy thậm chí còn nói tốt cho nhà hàng, cô thật sự không hiểu.
" Người của cục vệ sinh an toàn thực phẩm? Tôi không biết. "Lâm Khải cũng không biết tại sao lại có người tới kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Vương Giai Kỳ vừa cúp máy thì Lý Tấn gọi điện tới.
" Đã thấy sự bất ngờ của tôi chưa? "Lý Tấn không thể chờ đợi hỏi.
" Bất ngờ nào? Chắc không phải? "Vương Giai Kỳ nghe thấy giọng điệu của Lý Tấn thì nhớ lại tên này từng nói nhà hàng của cô sẽ không có vấn đề gì.
" Lão Lý là do cậu mời tới à? "
" Đúng vậy. Cô nợ tôi một lần nhé! "
" Vậy cậu muốn tôi trả nợ như nào? "Mặc dù không có Lý Tấn cô cũng sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này. Nhưng cơ hội mà Lý Tấn mang đến lại giúp Vương Giai Kỳ đánh một đòn thật mạnh vào những người kia.
" Thật ra tôi không yêu cầu cô trả nợ, lời là do cô tự nói ra nhé! "Lý Tấn đắc ý nói.
" Có yêu cầu gì mau nói. "Vương Giai Ký không muốn nghe Lý Tấn lải nhải, lập tức nói thẳng vào chủ đề chính.
" Ở chỗ tôi có món hàng tốt muốn cô giúp tôi giải quyết. "Lý Tấn thần bí nói.
" Cái gì? "Hàng tốt là cái khỉ gì? Lại còn muốn cô xử lý, xử lý thế nào?
" Cô tới chỗ tôi đi. "
Vương Giai Kỳ cúp máy, dặn dò nhân viên hôm nay nghỉ một hôm, sau đó đi tới chỗ Lý Tấn.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
" Hàng tốt mà cậu nói đây à? "Vương Giai Kỳ trên tay cầm một cái nồi đá hỏi.
" Ôi, nhẹ tay thôi, cái nồi này tôi mang về từ Lỗ Lãng đấy, ở đây không mua được đâu. "Lý Tấn thấy Vương Giai Kỳ nhẹ nhàng cầm chiếc bát đá trên tay, lòng đau như cắt.
" Rồi cái này có gì đặc biệt? "Vương Giai Kỳ không trêu Lý Tấn nữa, đem chiếc bát đá đặt lại lên bếp.
" Đây là bát đá Mặc Thoát, nấu đồ ăn trong này có thể đem lại lợi ích cho sức khỏe lại còn ngon hơn khi nấu bằng nồi thường. Lần trước tôi cùng bạn đến thị trấn Lỗ Lãng, Tây Tạng. Ở đó người ta dùng cái bát đá này nấu gà, hương vị khó quên. Món gà đá này phải nhờ cô rồi, tôi cũng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi. "Lý Tấn mắt sáng như sao quay sang nhìn Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ nhìn ánh mắt của Lý Tấn liền thấy buồn nôn.
" Thần kỳ vậy sao? Nếu tôi nấu dở thì cậu cũng đừng càu nhàu đấy. "Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn tâng bốc cái bát này như vậy thì cũng nóng lòng muốn thử nhưng vẫn sợ bản thân không thể nấu ra được món ăn đó.
" Không sao. Cô cứ làm đi, tôi đợi đồ ăn của cô. "Lý Tấn tín nhiệm nói với Vương Giai Kỳ.
" Vậy còn nguyên liệu thì sao? Chỉ nghe tên món ăn tôi không thể làm được. "Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ thỏa hiệp.
" Đều chuẩn bị xong rồi. "Nói xong, Lý Tấn đưa một chiếc túi cho Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ mở túi ra, bên trong có một số loại thuốc bắc như hà thủ ô đỏ, đẳng sâm, nhân sâm, đương quy, thiên ma, lan cẩm nha, chi bối mẫu Tây Tạng, khoai mỡ, hoài sơn, ý dĩ.
" Đây đều là thuốc bắc tôi mang từ Lỗ Lãng về. "Lý Tấn tự hào nói.
" Bảo sao cậu lại nói là hàng tốt. Nhiều gia vị tốt như vậy đem đi hầm gà, không tốt mới lạ. "Món gà đá này chưa biết hương vị ra sao nhưng giá trị dinh dưỡng không hề nhỏ.
" Nhưng tôi không thể mang gà Tây Tạng về được. "Lý Tấn nuối tiếc nói.
Vương Giai Kỳ không thèm để ý tới Lý Tấn, đăng nhập vào cửa hàng của hệ thống tìm món gà đá. Món này cô chưa được nếm qua, nếu không có sự giúp đỡ của hệ thống sợ là không thể nấu nổi.
Món ăn này có hai mức độ, loại bình thường cần 28 điểm, loại cao cấp hơn cần 210 điểm.
Có vẻ như loại 210 điểm mới là gà đá ở Lỗ Lãng, điểm tích lũy chắc chắn cũng cao hơn.
Lần trước Vương Giai Kỳ cố gắng hoàn thành món da cá chiên giòn nhưng đều không đạt tới hạng ba như món cô ăn trong nhà hàng. Món gà đá này có lẽ chỉ có thể hoàn thành phù hợp với trình độ hiện tại của cô ấy.
Hít một hơi thật sâu, Vương Giai Kỳ đem hết tim gan vào việc nấu món này, đây chính là thực đơn giá trị cao nhất mà cô từng làm.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Ký mở nắp, bỏ hành băm và rau mùi vào rồi lại đóng nắp.
" Tới ăn đi. "Vương Giai Ký gọi Lý Tấn đang chơi máy tính.
" Cuối cùng cũng được ăn rồi. "Lý Tấn nghe Vương Giai Kỳ gọi vội vã chạy vào phòng bếp.
Ròng rã cả một buổi chiều cuối cùng Vương Giai Kỳ cũng nấu xong món này. Bốn tiếng ngâm thuốc bắc, nửa tiếng hầm gà rồi đem các nguyên liệu hầm tiếp trong một tiếng. Toàn bộ quá trình có thể so sánh với hành trình dài 25 nghìn dặm, vô cùng tẻ nhạt. Đây là lần gần nhất Vương Giai Kỳ chuyên tâm nấu nướng đến vậy, trán đổ đầy mồ hôi, hy vọng món ăn có thể thành công.
" Chính là hương vị này rồi. Vị thuốc bắc nhẹ, thịt gà mềm nhưng đàn hồi, nước súp cũng giống hương vị lần trước tôi ăn."Lý Tấn uống xong một bát cảm thấy không đủ liền múc thêm một bát nữa.
Vương Giai Kỳ nếm thử, hương vị tuy đặc biệt nhưng chắc chắn không thể đạt tới hạng ba. Hệ thống giám định món ăn, quả nhiên chỉ đạt tới hạng sáu.
Vương Giai Kỳ có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kĩ lại thì có thể dễ dàng làm ra món ăn hạng ba đúng là chỉ có trong mơ. Cô ấy hiện tại là đầu bếp sơ cấp, muốn làm ra món ăn đạt hạng ba có lẽ phải trở thành đầu bếp cao cấp.
Vương Giai Kỳ vốn không nhận ra tâm tình của mình đã thay đổi. Ban đầu là do hệ thống ép cô ấy nấu ăn nhưng hiện tại cô lại có khát vọng trở thành đầu bếp cao cấp, làm ra những món ăn cao cấp, trái tim càng yêu quý công việc này hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT