Mặt cô bé đỏ lên, trực tiếp đứng dậy, lớn tiếng nói: "Bác, lúc bác đọc sách, cha con có nói cái gì bác không? Bác không phải cũng -biết chữ sao? Nhà chúng ta cũng không thể cứ càng ngày càng kém cỏi đi được!”Giang Hiểu Nguyệt nghe vậy, giân đữ: "Này, nàyBà ta đã quen to mồm sai bảo, từ trước đến nay Ninh Diệu Hương đều phải nể mặt bà ta, nào ngờ cháu gái lại có thể cãi lạimình.
Cho nên bà ta nhất thời còn không kịp phản ứng.
Ô Đào: "Dù thế nào con cũng đọc sách, con muốn đọc sách!”Giang Hiểu Nguyệt: "Cậu nhìn xem, cậu nhìn con nhóc chết tiệt kia đi, còn ra cái thể thống gì nữa!” Bên cạnh Giang Diên Sơnthấy vậy, lập tức cầm lấy tẩu hút thuốc ngăn cô bé lại: "Chị, có chuyện gì từ từ nói, không thể tức giận với trẻ con!”Giang Hiểu Nguyệt: "Trẻ con cũng không thể nói như vậy!”Nhưng Giang Diên Sơn lại nói: "Ngày hôm nay tới là để nói chuyện đứng đắn, làm ầm ï làm gì!” Giang Diên Sơn nói xong, |Giang Hiểu Nguyệt cũng nhớ ra, trừng Ô Đào một cái, cuối cùng cũng nhịn |được.
|Ô Đào vốn tưởng là việc sẽ dừng tại đây, cô bé đã nghĩ kỹ, làm loạn thủ làm loạn, dù sao cô bé cũng còn nhỏ, không sợ mất mặt,Cô bé cứ khóc, khóc cho cả đại viện nhìn, để họ xen vào nói giúp cô bé, để cho cô bé đi học! |Nhưng mà nghe bọn họ nói, còn có chuyện khác nữa sao? |Lúc này, liền nghe Giang Diên Sơn nói: "Anh nói này em dâu, anh phải nói chuyện nghiêm túc với em, chúng ta cần thương |lượng một chút.
Đều là người một nhà cả, có chuyện gì, ta đều thương lượng được.
Ninh Diệu Hương nghe xong, trên mặt nhàn nhạt: "Bác nó, bác có chuyện gì thì cứ nói.
Giang Diên Sơn đập tắt điếu thuốc lá ở trên cái bàn, lúc này mới chậm rã nói: "Em biết đấy, thằng hai nhà anh đang có ngườiyêu, nhà gái người ta nói là muốn tới nhà ta nhìn một chút, nhìn xem nhà chúng ta thế nào.
Em nói xem, nhà bọn anh có hai đứa con đã ở hai gian phòng rồi, thằng cả kết hôn được một gian, hiện tại thằng hai còn ở cùng.
bọn anh, cơn gái nhà người ta nhìn chắc chắn là sẽ ghét bỏ, cho nên anh nghĩ— — “Nói đến đây, trên mặt ông ta hiếm khi nào tỏ ra vẻ thân thiết: "Đến lúc đó để nhà gái tới nhà các em, như vậy ngoài mặt anhcũng đẹp mắt, chuyện vợ của thằng hai cũng được giải quyết.
”Trái tim Ô Đào bỗng nhiên trầm xuống.
Cô bé lập tức hiểu rõ.
Đây là tới đoạt nhà!Rất nhiều tin tức bên trong bộ phim phóng sự kia đối với Ô Đào mà nói, vượt xa khả năng lý giải của cô bé, nhưng mà cô bé vẫncố gắng nhớ kỹ nội dung bên trong đó.
Cô bé nhớ chuyện này đã từng được nhắc đến, nói là vốn trong nhà có hai gian, kết quả sau này chỉ có một gian, cho nên sau khilớn lên anh trai kết hôn, nhưng mà phòng ở không đủ dùng nên cô bé đã chủ động ra ngoài thuê phòng ở, rồi sau đó liền bắtđầu cuộc sống lang bạt kỳ hồ.
Lúc ấy cô bé cũng không hiểu rõ, rð ràng trong nhà có phòng ở, có thể phân hai, tại sao lại thành một gian, hiện tại cô bé đã hiểurốtHóa ra bác đã chọn phòng nhà cô bé, hiện tại ngoài miệng nói là cho nhà gái tạm thời sử dụng, nhưng kỳ thật là đến lúc người tagã tới thì sẽ cho gả vào căn phòng này.
Nhà mình nếu như không đồng ý, người ta sẽ nói mình phá hủy hôn sự của bọn họ, nói nhà mình không có lương tâm.
Về phần về sau, người ta kết hôn và sinh con, sinh con còn phải nuôi con, tóm lại chính là thinh thần dễ đưa thần khó, phòngnày đừng mong trở về nữa!Ô Đào chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dâng lên, cô bé ngồi ở chỗ đó, cứng đờ nắm chặt nắm đấm, nhìn bác trai và bác gái.
Không được, nhất định không được, dù thế nào cũng không thể cho mượn gian phòng kia, cho mượn xong, khẳng định làkhông trở lại được!Ninh Diệu Hương nghe thấy, hiển nhiên là không quá vui lòng, chỉ nói là: "Em nói này, bác nó à, gian phòng kia nhà em cũngđặt nhiều đồ, bác xem đồ trong nhà đều chất đống hết ở bên kia, nhà gái người ta đến đây nhìn thấy, lỡ như ghét bỏ, làm hủyhoại mối hôn sự này thì chúng em cũng không đảm đương nổi trách nhiệm!”Giang Diên Sơn nghe xong, lập tức nói: "Em dâu, chuyện này em khỏi phải quan tâm, em cứ yên tâm đi, đến lúc đó bọn em sẽ tựđọn đẹp rồi sẽ chuyển ít đồ tới, thu dọn phòng này cho em.
Đến lúc đó, chắc chắn là nhìn sạch hơn so với hiện tại!”Giang Hiểu Nguyệt cũng nói: "Đúng, đều là người trong nhà, phòng ở của mình kiểu gì cũng phải đọn đẹp.
Tuệ Vân, em cũng đừng để ý quá.
Nhưng mà Ô Đào nghe lời này, trong lòng lập tức bùng lửa giận.
Nếu như trước kia, cô bé chỉ là trẻ con, đương nhiên sẽ không quan tâm những thứ này, cô bé nào biết được sự tình bên trongđótNhưng khi cô bé nghĩ đến việc phòng này mất, nghĩ đến bị người ta lấy đi, lại quay đầu lại nhìn, cho dù là có không hiểuchuyện thì cũng hiểu rõ.
Chuyện này rõ ràng là bọn họ muốn chiếm luôn căn phòng này mà?Ô Đào gấp đến độ yết hầu phát khô, cô bé siết chặt nắm đấm, không nhịn được lớn tiếng nói: "Nhà kia con cần đùng, con muốn.
đi ngủ, không thể cho người khác ở”.