Cũng may, mấy lời phàn nàn này nói xong thì sẽ thôi, Ninh Diệu Hương oán giận một phen, rồi lại nằm trong chăn, không lên tiếng nữa.
Thanh Đồng cũng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng mà Ô Đào lại không ngủ được, cô bé nghe tiếng gió phía ngoài, không ngừng nghĩ đến lõi than của mình, nghĩ đến hai đồng bảy mà mình còn thiếu.
Mà ngay trong lúc mấu chốt, nếu không thể ra ngoài nhặt lõi than kiếm tiền thì cô bé biết lấy tiền ở đâu?Kỳ thật hai ngày kiếm hai đồng bảy đã không dễ dàng, đã rất khó khăn, gần như phải đánh bạc cả cái mạng nhỏ, còn phải dựa vào anh trai và anh Huân Tử giúp một tay, nhưng mà chí ít là vẫn còn có hi vọng, còn có thể thành công.
Nhưng nếu như không đi ra ngoài, thì cô bé không phải sẽ thất bại luôn sao?Cô bé lăn qua lộn lại, không ngừng suy nghĩ, đến mức ngủ rồi mà trong mộng cũng toàn là gió tuyết, gió tuyết biến thành quỷ Nhật Bản, nguyên một đám khiêng súng, đá chân đi lên phía trước.
Bước đi, đi tới ngoài cửa nhà cô bé, đi tới cửa rồi còn muốn tiếp tục đi lên phía trước, mắt thấy giống như muốn vào nhà! Ngày hôm sau, gió vẫn không ngừng, tuyết cũng không ngừng, không ai dám đi ra ngoài.
Ô Đào đeo giỏ trúc trên lưng thử đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền bị gió thổi lảo đảo, cô bé sợ tới mức phải mau chóng trở về.
Như thế này thì thật sự không có cách nào nhặt được, cho dù cô bé không sợ gió thì tro bếp cũng sợ gió, tro bếp bị gió thổi qua thì còn nhặt thế nào nữa.
Hơn nữa với loại khí trời này, những đơn vị kia chưa hẳn đã vội chạy ra đổ tro bếp, không chừng còn tích lũy lại.
Ô Đào gấp đến độ cắn ngón tay, cô bé không biết phải làm sao bây giờ, cô bé chỉ có con đường kiếm tiền này, nếu không thì còn có thể làm gì được.
Ninh Diệu Hương đeo mũ bông vải lên, lại khoác khăn quàng cổ chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn lườm Ô Đào một cái: "Cứ ở nhà mà đợi, con mà dám chạy loạn thì mẹ sẽ cầm cái kìm vặn miệng của con!”Nói xong bà rời đi.
Ô Đào nhìn thấy gió thổi khăn quàng cổ của bà lên, tóc của bà cũng bị thổi lên, bà đành phải đỡ tường mà đi.
Huân Tử đến đây, khuyên cô bé, nói thời tiết này tuyệt đối đừng đi ra ngoài, chờ ngày mai đi, ngày mai cố gắng hơn là được.
Ô Đào biết, mình không thể làm được, chắc chắn không được, một ngày chắc chắn không đủ!Huân Tử không có cách nào khác, lại khuyên: "Chờ khi nào gió nhỏ một chút, anh sẽ mang em ra ngoài.
”Ô Đào gật đầu: "Ừm.
” Cứ chịu đựng như vậy, vẫn luôn chịu đựng, chịu đến tận lúc chạng vạng tối, cuối cùng gió cũng nhỏ đi, nhưng mà tuyết lại tăng thêm.
Ô Đào đi ra ngoài, một cước đạp xuống, tuyết đã qua cả mắt cá chân.
Huân Tử: "Thôi đừng đi.
” Có đi cũng không nhặt được lõi than!Ô Đào: "Ừm, không đi.
” Huân Tử về nhà trước, Ô Đào khẽ cắn môi, tự mình cõng giỏ trúc lên, len lén đi ra ngoài.
Cô bé không muốn Huân Tử vì chăm sóc mình mà chịu giày vò, sao cô bé có thể để Huân Tử bán mạng vì mình chứ, nhưng mà đối với cô bé mà nói, nếu cứ ở trong nhà chịu đựng như thế thì cũng không khác gì để cô bé đi chết.
Dù không làm đủ, dù cuối cùng sẽ là công dã tràng, nhưng mà cô bé không thể ngồi như vậy được, cô bé nhất định phải liều mạng.
Cô bé bị lạnh đến mức run rẩy, nhưng cô bé lại cảm thấy, cũng không có gì cả, trong lòng cô bé giống như đang có một đám lửa, đám lửa kia đốt nóng tâm hồn cô bé, khiến cô bé cảm thấy mình thậm chí có thể dùng đám lửa đó để đốt cháy băng tuyết cả thành phố Bắc Kinh này!Cô bé chậm rãi từng bước đi ra ngoài, đến chỗ bình thường cô bé hay nhặt lõi than, cẩn thận quan sát vết tích trên tuyết.
Sau khi cào tuyết ra, cô bé sẽ tìm xem dưới đáy tuyết có lõi than hay không.
Thế nhưng không có cái gì cả, điều này khiến cô bé rất thất vọng.
Cô bé cảm thấy mình giống như một con chó hoang, mặc dù lúc trước khi cô bé sinh ra ở Bắc Kinh thì không có chó, nhưng mà cô bé cũng biết cái gì gọi là chó hoang, cô bé chính là một con chó hoang đang đi kiếm ăn.
Cô bé bới xong một đống tuyết nhưng không thu hoạch được gì, đang định đứng dậy, vừa quay đầu lại, cô bé lại nhìn thấy một đứa bé trai đứng ở bên cạnh, đang nghiêng đầu đánh giá cô bé.
Đó là anh Cửu.
Trái tim cô bé trùng xuống.
Sao lại gặp phải cậu ta.
.