1.

Tôi thức trắng đêm làm việc ngoài giờ ở công ty dẫn tới đột tử.

Tôi tỉnh dậy một lần nữa, tôi đã là con gái của phú hào bậc nhất.

Tôi vẫn đang tự hỏi liệu công ty có bồi thường tiền phí cho những giây cuối cùng của tôi hay không, và tôi thoáng cái đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu tôi trở thành con gái của người giàu nhất thì tôi còn muốn gì nữa chứ?

Ngay cả mua đứt công ty đó, đó cũng chỉ là giọt nước mưa mà thôi.

Rất nhanh tôi không vui nổi.

Bởi vì, sau khi có ký ức của cô thiên kim nhà giàu này, tôi cảm thấy bộ não của cô nàng này chứa toàn là yêu với chả đương.

Thậm chí, để được ở bên bạn trai xuất thân từ gia đình nghèo khó, cô ấy không ngần ngại mà cắt đứt quan hệ với gia đình.

Tôi thương tiếc cho sự bất hạnh của cô ấy, và tức giận cho sự sự bất công: đây không phải là nửa đêm còn phải trở mình thức giấc – một vòng lẩn quẩn không thoát ra được hay sao?

2.

Tôi cẩn thận nhớ lại những việc làm ‘vẻ vang’ của cô nàng đệ nhất thiên kim Trần Hy Ninh.

Tôi phát hiện ra rằng đây không phải là một bộ não đơn giản chỉ có tình yêu nữa, mà chính là một tình yêu b3nh hoạn chết tiệt.

Trần Hy Ninh, ồ, bây giờ cô ấy chính là tôi.

Hứa Ích và tôi là bạn học thời cấp ba, chúng tôi không sống cùng một thành phố sau khi tốt nghiệp cấp ba xong.

Vào ngày sinh nhật của tôi cách đây không lâu, Hứa Ích đã gửi cho tôi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật vui vẻ mà không tặng tôi bất kỳ món quà nào.

Tôi không chỉ vui mừng như nhặt được bảo bối mà còn vung tay một phát, chuyển roẹt roẹt 1314 tệ cho hắn ta.

Lúc đầu Hứa Ích không chịu nhận nó, tôi cứ nghĩ hắn hơi xấu hổ.

Kết quả là hắn bảo tôi phải ghi thêm dòng chữ "món quà tự nguyện" cơ.

Sau khi tôi thêm bốn chữ này, tôi đã chuyển tiền cho hắn thêm một lần nữa, và lần này hắn đã nhận nó chỉ sau vài giây.

Một thời gian trước, Hứa Ích không biết nghĩ kiểu gì và hắn nói rằng đang bắt đầu làm kinh doanh.

Tôi không ngần ngại gì mà ủng hộ hắn, đồng thời đưa thêm một trăm vạn trợ giúp cho hắn.

Tôi còn rất hãnh diện khi khoe khả năng của bạn trai mình với người khác.

Không bao lâu sau, công ty hắn gặp vấn đề dẫn đến mắc một khoản nợ khổng lồ.

Mỗi lần gọi video với hắn, tôi thấy hắn mặt mày ủ rũ, trái tim tôi đau nhói, tôi đau lòng đến chết đi được.

Tôi cũng muốn giúp hắn, nhưng gia đình tôi đã phát hiện ra 100 vạn trước đó đã đưa cho hắn mượn.

Kể từ đó, bố tôi đã hạn chế thẻ ngân hàng của tôi, trong tay tôi không có nhiều tiền.

Tuy nhiên, tôi nghĩ ra cách sau khi tôi được nhận vào đại học.

Bố tôi đã mua cho tôi một căn hộ rất lớn.

Nếu lấy nó đem đi thế chấp, bèo lắm cũng có thể giải vấn đề cần thiết của Hứa Ích.

Vì vậy, tôi đã đánh cắp sổ hộ khẩu của gia đình vào nửa đêm.

Chưa kịp sờ đến thì chuông báo động của két sắt vang lên inh ỏi.

Thế là tôi đã có một cuộc cãi vã gay gắt với gia đình về vấn đề này.

Bố tôi nói rằng nếu còn chấp mê bất ngộ mãi không chịu tỉnh, ông ấy sẽ cắt đứt quan hệ với tôi.

Tôi không kìm được nước mắt, tức giận nói: "Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt."

Kể từ giây phút ấy, căn hộ riêng cũng không thể đem đi thế chấp được nữa.

Sau đó, Hứa Ích không còn nồng nhiệt với tôi như trước nữa.

Mỗi lần tôi gửi tin nhắn cho anh ta, năm hoặc sáu giờ trôi qua mà hắn vẫn không hồi âm.

Tôi dần nhận ra vấn đề.

Tôi nghĩ Hứa Ích cảm thấy ở nơi đất khách quê người, xa quê hương quá khổ rồi.

Vì vậy, tôi đã gọi điện cho hắn và nói rằng: "Hứa Ích, yêu xa có mệt không? Có phải đi xa quê hương rất mệt mỏi không?”

Hứa Ích không trả lời.

Tôi lập tức nói: "Hứa Ích, hay là… anh tìm người ở trường Đại học bên đó của anh đi, em không ngại đâu, miễn là anh vẫn có quan hệ tốt với em là được."

Tôi: "..."

Hứa Ích đã cho Trần Hy Ninh uống bùa mê thuốc lú gì mà cô ấy quyết tâm như vậy.

Bây giờ vấn đề đó không còn quan trọng nữa, tên khốn ấy là hạng người gì cũng chẳng care, nhưng mà hắn cũng sẽ không thể cản đường tôi nữa.

Tôi phải đến gặp hắn, xử lý sạch sẽ mớ rắc rối mà hắn mang đến.

3.

Tôi đã bay cả đêm để đến trường đại học của Hứa Ích.

Gọi điện thoại cho hắn.

Hắn không kiên nhẫn trả lời điện thoại nói: "Gì thế?"

Nghe thấy giọng điệu của hắn ta, tôi không khỏi tức giận mà thốt lên: "Ra ngoài đi, tôi đang đợi ở cổng trường của anh."

"Tại sao em lại đến trường của anh?" Hắn không một lời hỏi thăm tôi đi cả đêm có mệt mỏi không, câu đầu tiên đã hỏi tại sao tôi lại đến, vừa lên tiếng đã chất vấn tôi, thật tốt vì hắn đã hỏi câu ngớ ngẩn này.

"Đừng nói nhảm nữa, mau ra đây đi, tôi cho anh 10 phút."

Có lẽ nhận ra tôi nói chuyện khác như trước nên Hứa Ích chỉ "Hừm" một tiếng rồi cúp điện thoại.

Buổi sáng mùa thu vẫn còn se se lạnh, nếu biết trước tôi đã mặc quần áo ấm hơn rồi.

Đợi gần 10 phút, cuối cùng tôi cũng thấy bóng dáng một người cao gầy bước ra.

Hắn đi đến trước mặt tôi và đứng im, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Em muốn tìm anh có chuyện gì?"

Hứa Ích chỉ được cái vóc dáng cao ráo, cũng không tính là đẹp trai, tôi phải dằn lòng nhìn lại hắn lần thứ hai, thật không biết tại sao Trần Hy Ninh vừa ý thằng khốn này ở điểm nào, còn vì hắn trả giá nhiều đến thế.

Tôi vén tóc mái bị gió thổi ra sau tai, bình tĩnh trơn tru nói:

"Không có gì, chỉ muốn cho anh biết tình yêu giữa tôi và anh chấm dứt, chúng ta chia tay đi, và hãy trả lại 100 vạn mà tôi giúp đỡ anh làm ăn, số tài khoản ngân hàng đã gửi đến di động của anh, đến lúc đó chuyển lại tiền cho tôi là được."

Hứa Ích lúc nghe tôi nói chia tay không thay đổi sắc mặt chút nào, cho đến khi nghe tôi nói phải trả lại tiền, cuối cùng cũng bày ra vẻ mặt thả lỏng.

Tôi quay người định bỏ đi, lại bị Hứa Ích ngăn lại.

"Trần Hy Ninh, lúc trước em đưa anh 100 vạn, cũng chẳng phải anh van xin em. Cho dù chúng ta chia tay, 100 vạn đó anh cũng không thể trả lại."

Tôi nhìn Hứa Ích đang tức giận trước mặt: "Ồ, vậy gọi cảnh sát đi."

Thấy tôi không có vẻ gì là đang đùa giỡn, hắn bắt đầu dùng tình cảm nói lý nói sự với tôi: "Hy Ninh, tại sao em tự nhiên lại thay đổi, trước đây không phải chúng ta vẫn rất tốt sao? Không phải em nói chờ sau khi tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn sao? Hay là gia đình em không đồng ý chúng ta ở bên nhau? Nhưng chúng ta là tình yêu đích thực mà, tình yêu đích thực không thể bị cản trở bởi thế gian được, Hy Ninh, em không thể từ bỏ dễ dàng như vậy."

Cái thằng khốn này, nói chuyện giống y như cái chậu đất nào vừa mới chui từ lò ra vậy đó, một bộ rồi lại một bộ á, nhìn ra bao nhiêu quyển [PUA bí kíp bách khoa toàn thư] luôn.

Tôi hất cánh tay hắn đang nắm lấy tay tôi ra: "Tôi cảm thấy chuyện của hai chúng ta thật nhàm chán. Nếu anh muốn chúng ta ở bên nhau rồi chia tay, thì tôi sẽ cho anh thư thả thêm vài ngày, còn nếu như anh vẫn quấy rầy tôi thì tôi sẽ đưa anh ra toà đấy."

Thấy tôi cứng rắn như vậy, hắn bày đặt tỏ vẻ buồn bã: "Trần Hy Ninh, coi như mối quan hệ của chúng ta bao nhiêu năm qua vứt cho chó gặm đi."

Ai yo, đây không phải là câu đầu tiên của cái thể loại ác nhân cáo trạng trước sao?

Vậy thì thế nào? Hắn nghĩ tôi vẫn còn muốn quan tâm hắn chắc?

4.

"Hứa Ích, sao anh lại ở đây thế?." Một giọng nói õng ẹo từ phía sau truyền tới.

Tôi nhìn lại.

Cô gái này là người tướng mạo thanh thuần giống nữ sinh, nhưng ——

Đoán chắc cỡ size 36D đi.

Lúc này đây cô ta đang ôm cánh tay của Hứa Ích rất thân mật.

Thấy tôi nhìn sang, Hứa Ích lộ ra vẻ xấu hổ, muốn rút cánh tay ra.

Bó tay thôi, cô ta trông có vẻ yếu đuối nhưng sức lực rất mạnh mẽ, Hứa Ích còn không rút ra được.

"Cô ấy là ai vậy?" Cô ta giả vờ như vừa thấy tôi rồi quay sang hỏi Hứa Ích.

Hứa Ích ấp úng không trả lời được.

Tôi nhận ra điều ấy, đúng là thằng này tìm một người ở cùng trường hắn thật nha.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt cảnh giác, như thể sợ tôi cướp mất Hứa Ích của cô ta không bằng.

Nhưng tôi không biết liệu cô ta có biết mình là người thứ ba không nhỉ?

Cô ta đang cầm chiếc túi LV trên tay, tôi nhìn thoáng qua trông rất quen quen.

Ký ức của Trần Hy Ninh đột nhiên xuất hiện.

Khi tôi còn hẹn hò với Hứa Ích, tôi đã đeo chiếc túi này rồi.

Tôi nhớ rằng Hứa Ích đã không hài lòng với nó, nói rằng nó quá phô trương.

Tôi cảm thấy có lỗi, nhưng chiếc túi này rẻ nhất và kín đáo nhất mà tôi có ở trong tủ quần áo rồi đấy.

Hứa Ích ngay lập tức giật chiếc túi của tôi, quay lại và mua một chiếc túi vải với giá 19 tệ 9 ở một cửa hàng ven đường.

Hắn nói như vậy mới phù hợp với lứa tuổi sinh viên chúng tôi.

Tôi hơi bất ngờ những cũng cầm túi vải, nói với Hứa Ích: "Vẫn là anh chú đáo nhất ấy."

Sau khi đi mua sắm xung quanh, tôi đã ném chiếc túi LV này ra sau đầu luôn.

Ai ngờ rằng, Hứa Ích lại lấy chiếc túi LV này đi tán tỉnh những đứa con gái khác.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi của cô ta, cô ta hung dữ mắng tôi: "Này, cô nhìn đi đâu vậy?"

Thay vì tức giận, tôi chỉ cười và nói: "Cái túi đẹp đấy."

Cô ta hất cằm đắc ý: "Đương nhiên rồi, là bạn trai tôi mua cho đấy."

Sau đó, tôi nhìn thấy Hứa Ích bị đóng băng luôn.

Hắn vội vàng giải thích với tôi: "Hy Ninh, em hãy nghe anh giải thích…"

Tôi giơ tay ngắt lời anh ta: "Nếu anh có thời gian nghĩ đến chuyện đó sao không mau trả lại tôi 100 vạn đi."

Tôi không muốn đôi co với hắn nữa, tôi quay lưng bỏ đi.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng điệu chất vấn của cô ta vang lên sau lưng tôi.

5.

Đi qua trường kế bên, tôi bước lên một chiếc SUV.

“Xuống xe.” Bên tai tôi truyền tới một giọng nam lạnh lùng.

“Đừng đuổi tôi xuống xe, tôi sẽ cho anh xem một vở kịch lớn, anh cứ xem như là tôi trả tiền xe đi, hãy đưa tôi đến sân bay nhé.” Mặc dù người đàn ông này vẫn còn một chút miễn cưỡng nhưng tài xế vẫn khởi động xe.

Đoạn Cảnh Từ - Trần Hy Ninh lúc nhỏ là bạn thân từ thời cái tã còn mặc chung.

Mặc dù cả hai từ nhỏ hay đánh nhau xì xèo và cãi nhau ầm ĩ, nhưng chưa bao giờ họ giận nhau.

Cho đến khi Trần Hy Ninh và Hứa Ích ở bên nhau.

Đoạn Cảnh Từ và Hứa Ích học chung một trường.

Mỗi lần Trần Hy Ninh đến gặp Hứa Ích thì sẽ vô tình chạm mặt với Đoạn Cảnh Từ.

Nhưng Đoạn Cảnh Từ mắng cô ấy là ngu ngốc yêu đương não tàn, nhưng cũng không mắng cho cô ấy tỉnh ra được.

Trần Hy Ninh đã chế giễu anh là chó độc thân không có ai yêu, đồng thời anh ghen tị với tình yêu của cô ấy và Hứa Ích.

Sau đó, hai người ầm ĩ một trận rồi tách ra.

Im lặng hồi lâu.

“Mấy người có ý định chia tay sao?”

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Không, không phải là có ý định, mà đã chia tay tên đó rồi.”

Anh ấy cười.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy: “Anh cười cái gì?”

“Cười vì cuối cùng cô cũng tỉnh táo rồi.”

“Dừng.” Rồi tôi lại nhắm mắt lại: “Lúc nào đến thì hãy gọi tôi.”

Tôi không biết mình nhắm mắt trong bao lâu, tôi từ từ tỉnh dậy.

Nhưng lại thấy chiếc xe đậu ở cổng biệt thự lớn.

Chỉ muốn quay lại và hỏi Đoạn Cảnh Từ chuyện gì đã xảy ra.

Tôi thấy anh ấy dựa người vào đầu chiếc xe hút thuốc.

Có lẽ cảm nhận ánh mắt của tôi, anh ấy nhìn vào trong xe.

Quay người lại và đi đến bên cửa sổ xe nơi tôi ngồi.

Tôi kéo cửa kính xuống và hỏi anh ấy: “Anh không phải đến sân bay sao? Sao lại đến đây? Nơi này là đâu chứ?”

“Nhà của tôi.” Anh ấy vừa mở cửa xe vừa nói: “Xuống xe đi.”

Tôi giật mạnh dây an toàn: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi có thể làm gì được? Tôi có ăn thịt cô à?”

“Điều đó đúng rồi chứ còn gì. Dù sao thì tôi cũng rất xinh đẹp.”

Đoạn Cảnh Từ cười lạnh: “Yên tâm đi, nhìn cô rất an toàn đó.”

Đây đích thực là chê tôi xấu theo một cách vòng vo đi.

“Là ba của cô gọi điện cho tôi, nhờ tôi chăm sóc cô, giờ thì xuống xe đi.”

Tôi lấy điện thoại ra và nhìn, chắc mẩm là có vài cuộc gọi của bố tôi, vì tôi không nghe thấy tiếng điện thoại reo trong lúc off chuông.

Ngoài cha tôi, Hứa Ích cũng gọi điện cho tôi rất nhiều, thậm chí còn điên cuồng gửi tin nhắn Wechat cho tôi nữa.

Nhìn thấy tên của hắn là tôi đã cảm thấy xui xẻo nên đã tắt máy.

Đi theo Đoạn Cảnh Từ đến biệt thự của anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play