Trước viện tử của Tô Diêu, khoát lên người bộ trang phục ưu nhã, bộ xiêm y màu hồng nhạt, tóc làm kiểu đơn giản gắn vài chiếc kẹp bướm nhỏ. Hôm nay, ngày diện kiến đầu tiên của các quý nữ, kiêng kị trang điểm đậm, ăn mặc nổi bật. Biết rõ thế, Tô Diêu nàng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng không làm mất đi nét tự nhiên của thiếu nữ. Và khi bị tỳ nữ hỏi về chiếc trâm hôm trước được ban tặng, sao nàng không dùng. Người thông minh sẽ không làm điều thiệt mình, mới ngày đầu diện kiến lại cài chiếc trâm quý như vậy, khác nào đi gây thù với các quý nữ khác. Nàng dửng dưng đáp lại, nói rằng chiếc trâm ấy không hợp với nàng. Đi được một đoạn, chạm mặt với hai vị tiểu thư, cũng là tông thất tới tham gia yến hội. Nữ tử xiêm y màu tím nhạt là Vạn Vương đích nữ Thanh Bình quận chúa, người đứng bên cạnh là Bình Vương đích nữ An Bình quận chúa.
- " Minh Châu quận chúa tới, các người còn không mau tránh ra!" - Tiếng hét của tên nô bộc, đi cạnh Kiệu của Minh Châu quận chúa. [ quận chúa Minh Châu là biểu muội của Mộc Nghi Hoa, Là đích nữ duy nhất của Trang Vương, tự thân thái hậu phong cho nàng làm quận chúa...., Quận chúa này, cái vị thế cũng không nhỏ a. Hống hách và kiêu căng như vậy]. Tên thì vệ đi cạnh kiểu dẹp đường, thuận tay đẩy An Bình một cái, Tô Diêu nàng nhanh tay đỡ được. Không thì thảm rồi. Một tên thị vệ mà dám đẩy quý nữ như vậy, người ngồi kiệu kia quá hống hách đi.
- "Các người ở cung nào vậy hả, sao đều thấy lạ mặt?. Lẽ nào không biết hôm nay hoàng thượng mở yến tiệc, trong cung không cho phép hạ nhân tùy tiện đi lại?" Âm thanh của nữ tử, kênh kiệu phát ra sau tấm rèm mỏng. Thân là đích nữ của các phủ, lại bị nói thành hạ nhân nhưng cũng không dám cất tiếng phản bác, Tô Diêu cũng bị xuyên tạc vậy, nàng không để bản thân bị dè biểu đâu.
- " Bái kiến vị nương nương này!" - Tô Diêu hành lễ trước nữ tử phách lối ngồi trong kiệu kia! - "Chúng ta mới vào cung nên không biết tôn giá là ai. Xin nương nương đừng trách!" {he he, là quận chúa nhưng bị nữ chủ nhà ta gọi là Nương Nương, xuống tay nặng thật!( ^▽^)}
Nàng ta tức tối hét lớn:" Ngươi nói cái gì vậy hả?" 'Lại dám gọi ta là nương nương'.
- "Nương nương, sao lại tức giận vậy ạ"- tỏ vẻ lúng túng hỏi lại (Diêu).
Có tiếng cười khẽ từ hai vị đích nữ kia:"Đây là Minh Châu quận chúa, không phải là nương nương trong cung".
- "Hả? Hóa ra là biểu muội à. Ấy chết, nhìn khí thế này của ngươi, ta lại tưởng là vị nương nương nào đó. Biểu muội hiện giờ đã phong quận chúa rồi, kẻ làm biểu tỷ như ta còn chưa kịp chúc mừng, ngày sau nhấy định sẽ mang lễ vật tới. Hưm, sớm nghe nói muội muội được thái hậu sủng ái, hiện giờ quả nhiên là như vậy. Trong các tử đệ vào cung, có thể ngồi kiệu như này, chỉ có một mình muội muội rồi!" Diêu luyên thuyên tình thâm tỷ muội.
Tâm Minh Châu lúc này:' Đáng hận! Mồm cứ gọi là biểu muội, cho là ta không nghe ra ngươi đang nói đểu ta sao?Còn muốn hủy hoại thanh danh của ta. Hừ! Còn lâu ta mới để ngươi được toại nguyện! Cứ chờ mà xem!' -Minh Châu cười, nói "Hôm nay ta không được khỏe trong người, nên sợ chậm trễ thời gian, đành phải ngồi kiệu". Sắc mặt vô cùng gượng ghịu nhưng vẫn phải cười, không thể làm mất thể diện, hình mẫu hiền lương thục đức được, nên mặt nàng ta vô cùng buồn cười.
Tô Diêu châm thêm mấy câu:" Muội muội đã không được thoải mái, thì nên đi mau đi, không thì thời tiết lạnh, gió lớn, lại nhiễm phong hàn thì khổ".
Minh Châu quận chúa buông rèm, tức giận bỏ đi.Đi xa rồi, hai vị quận chúa cảm ơn Tô Diêu không ngớt, mới gặp như thân, họ nói chuyện với nhau suốt cả đoạn đường.
Đứng trước mái hiên, nhìn tấm biển tên, mắt chữ o miệng chữ a nhìn chằm chằm dòng chữ viết trên đó, nét chữ thanh mảnh nhưng lại sắc, dứt khoát. Làm Tô Diêu há hốc, từ khi đến đây, đây là lần đầu nàng thấy chữ đẹp như vậy, nên bị ngơ ngác một chút.
- "Chữ này là của Sở tướng gia?" - Tô Diêu-" Thiết họa ngân câu, hỗn nhiên thiên thành, quả thực là chữ đẹp khó cầu".
- "Đúng a, không biết hôm nay Sở tướng có xuất hiện ở yến tiệc không?" - Thanh Bình tiếp lời.
Sở tướng gia, cái tên này được nhắc trước nành hơi nhiều rồi, danh tiếng của Sở Phi Diễn quả đúng là Băng hỏa lưỡng trọng thiên mà!. Có người nói hắn tựa như thanh phong tề nguyệt, kỳ tài trăm năm hiếm có. Cũng có người nói, hắn tâm địa ngoan độc, họa loạn triều chính, một thiên cổ tội nhân tàn hại triều thần....Thật không biết là người như nào, lại bị thế nhân nói tới mức cực đoan như vậy.
Bước vào đại điển, Nữ chủ gặp đệ đệ ngồi phía đối diện. Mới hai ngày không gặp trông Mộc Khanh Thần tiều tụy hẳn ra, hốc hác trông vô cùng đáng thương, nàng tự nghĩ không biết đệ ấy đã gặp chuyện gì?
- " Hoàng thượng giá đáo"- Công công đứng cạnh cửa hô lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT