[Tô Diêu]-"Chưa gì mà đã tới tết nguyên tiêu rồi!"."Tô Diêu, hôm nay là ngày giỗ của một nhà bốn người các ngươi. Ta đã nói là sẽ báo thù cho các người! Hiện giờ ta đã vào cung rồi, đã cho Vinh Vương phủ một 'đại lễ'. Xin ngươi yên tâm, Vinh Vương phủ nợ các ngươi cáu gì, thì ta sẽ dần dần đòi lại bằng hết!"
Sau khi bày tỏ lời trong lòng, Tô Diêu bày bốn chum rượu dưới sân, tay nâng một ly khác, một hơi uống cạn. Theo phong tục xưa cần phải đốt giấy vàng, cung cấm không cho phép điều này, nên nàng đành dùng rượu nhạt kính họ. Nàng không sợ say rượu nên uống vài ly, nhưng rượu này khác với rượu hiện đại mà Tô Diêu hay uống ở tiệc rượu. Bây giờ chưa say nhưng không chắc một lát cũng không say.
Hehe. Một nét hương sau.
- "Ợ..ta là ai, ta đang ở đâu.... trên trời vì sao lại có hai mặt trăng..." Nàng leo lên trên thành tường, tường này không cao lắm, cao tới eo thôi. Lên đó ngồi vừa êm, vừa hóng gió lại trông được cảnh đẹp nữa. Tuyệt vời! Rượu vào người làm mặt thiếu nữ ửng đỏ, hành động chậm chạp hơn, mang theo chút ngốc nghếch đến đáng yêu. Trời đẹp như vậy, tâm tình lại tốt, liền ngâm một bài thơ, chân đung đưa theo nhịp gió.
- "Minh nguyệt lúc nào có, dùng rượu hỏi trời cao, Không biết thiên thượng cung lan, kim tịch là lúc nào."
Không ngồi nữa, trăng kia nàng muốn chạm rồi, liền đứng lên trên thành tường. Vừa ngâm vừa đi qua đi lại. Như thể múa vậy.
- "Mong đời người đủ dài, thiên lý cung thiền quyên...!"
- "Lời thì hay đấy, nhưng thiên hạ nào có chuyện dài lâu!" Sở tướng từ đâu bước ra, đáp lời bài thơ của Tô Diêu. Còn nàng, nàng say rồi, đứng trên thành tường mà lắc lư, suýt thì té. Nhưng
[Tô Diêu]-"Haha...Bay lên nào! là lá la!".
||||| Truyện đề cử:
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Tô Diêu say hết biết trời trăng mây gió gì luôn. Thế mà nhảy khỏi tường thành, ngã người ra sau. Trời ạ, nhìn cảnh này mà tỉnh cả ngủ. Sở Phi Diễn chạy lại đỡ nàng, mà lòng vẫn còn bàng hoàng thật không biết nếu không có hắn, chắc hẳn nàng thành xác không hồn rồi. Mà cũng lạ, hắn ngại nhất là tiếp xúc với người khác, thế mà theo phản ứng tự nhiên chạy tới đỡ nàng. Tô diêu cứ thế mà được vòng tay của thừa tướng ôm trọn.
Tô Diêu cười ngốc nhìn Sở Phi Diễn.
- "Oa...Hồ ly thành tinh rồi a!"
[Sở Phi Diễn]-"...!". "Mộc tiểu thư trong cung có cấm luật."
[Tô Diêu]-"Oa...hồ ly tinh, đừng đi!"
Tô Diêu thuận tay nắm lấy, không khống chế lực mà kéo ngã luôn Thừa tướng đương triều ra nền đất. Hắn đang gượng ngồi dậy thì Tô Diêu nhanh chóng bay đến, ngồi lên người Sở Phi Diễn. Cả người cứ uốn éo, bám chặt vào Sở Phi Diễn ngăn hắn thoát ra.
[Sở Phi Diễn]-"Ngươi... đang làm gì vậy hả..."
[Tô Diêu]-"Ta là lần đầu tiến thấy hồ ly thật đó...cái tai đâu, mau biến ra cho ta xem nào! Còn cái đuôi nữa, chúng đâu cả rồi?"
Hai mắt long lanh, lấp lánh nhìn hắn, tay không ngừng sờ soạn mặt Sở Phi Diễn để tìm kiếm 'tai hồ ly'. Sờ tóc, sờ mặt, còn định sờ... tìm đuôi. Không biết là vì tức giận hay là cái gì khác mà mặt thừa tướng ửng đỏ. Hung hăng gạt đôi tay đang sờ loạn kia ra.
- "Mộc tiểu thư, ngươi...phạm thượng!"
[Tô Diêu]-"Ngươi hung dữ thế làm gì chứ?" Ngưòi ta chỉ muốn xem một chút thôi mà!" Sao lại keo kiệt thế chứ! Hứ!" Hai má phồng lên, giận dỗi, nhìn không khác gì tiểu hài tử bướng bỉnh cả. Tự nhiên nàng quay ngoắt 180 độ, làm người khác hết cả hồn. Chuyển từ tần số dễ thương đáng yêu sang tần số tra nữ, nói lời thoại cấm trẻ nhỏ.
- "Hay là.... ngươi mong chờ ta làm gì ngươi hả?" Vừa nói, tay đưa lên sờ cầm tên nam nhân trước mặt.
Mặt thừa tướng đen hơn than, ánh mắt hung tợn, mang theo ý niệm chết chóc. Đời này bị cảnh như vậy là đầu tiên thấy, không ngờ lời ấy lại đến một nữ tử hương dã. Chưa ai to gan tới mức nói lời này với hắn. Mà nếu có nói, chắc thành ma cả rồi.
- "Phạm thượng, nhìn cho kĩ xem ta là ai hả!". Sở Phi Diễn, gằng giọng hỏi. Lật ngược tình thế, sẵn tiện lật người lại luôn, ấn Tô Diêu xuống nằm dưới. Ai ngờ chưa gì mà nàng đã ngủ rồi. Để lại Sở tướng bị trêu chọc ngồi nhìn nàng, thế là nàng an toàn qua một kiếp nạn của Sở tướng. Hắn đành nhờ Danh Thần tìm thị nữ của nàng đến, đưa nàng về.