Địa Ngục Trần Gian
Địa Ngục Trần Gian
Đang ra 1 năm
131 chương
36 224
12345
Đánh giá: 5/5 từ 2 nhận xét
Đêm Buồn
Khac.Bot • Đang ra
Thể loại: Linh dị, đô thị, huyền huyễn, nam sinh, thần tiên yêu quái, OE
Tác giả: Chích hát AD cái nãi (Uống sữa AD)
Editor: @Khoai lang sùng @dh139 Hiền Nguyễn
Tình trạng bản gốc: Hoàn 500 chương

Văn án

Có ai ngờ làm phù dâu lại gặp phải chuyện này…

Một cái thôn kinh khủng, lưu manh, lại còn náo loạn động phòng bằng cách lột đồ phù dâu, dâm loạn, ghê tởm, hoang đường….

Tự cổ chí kim, mặt ngoài càng lộng lẫy rực rỡ, đều là che giấu bên trong thối nát, hắc ám không muốn ai biết.

Tương Tây cản thi, nuôi dưỡng tiểu quỷ, vu thuật hàng đầu, người sống dưỡng thi...... Tôi gọi mặt trái đen tối của cuộc sống này là địa ngục trần gian.

———————

Trích một đoạn

Nghĩ như vậy tôi liền đi về phía nhà thờ.

Khi vừa đến nơi, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ từ bên trong nhà thờ phát ra.

Tôi ngớ người, là tiếng của chị dâu.

"Các người còn nói tại tôi sao? Tôi nói cho mấy người biết, lần này Giang Lưu có đưa mấy người rất lợi hại về đây, nếu như mọi nguyện bại lộ thì tất cả chúng ta cũng đừng hòng thoát, phải biết rằng mấy người đều có phần trong chuyện này, giờ lại muốn đẩy tôi ra để lấy lòng Giang Lưu, tôi nói trước cho mấy người biết, không có cửa đâu!"

Tôi sững người, chuyện gì vậy? Sao lại có tôi trong đói?

Rất nhanh, giọng của trưởng thôn vang lên: "Nếu như cô không nói Giang Lưu biết đường ra ngoài nên đã bỏ chạy một mình không đưa chúng tôi theo thì chúng tôi có làm như vậy không?"

Cái gì thế, tôi nghe một lúc cũng không hiểu gì hết, định bước vào hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng không biết tại sao hai chân lại không nhấc lên nổi, bởi vì trong lòng tôi hiểu chuyện này không hề nhỏ, mặc dù không biết là gì nhưng nhất định có liên quan đến tôi, từ giọng điệu của bọn họ có thể đoán được bọn họ đã làm gì đó ảnh hưởng đến tôi và giờ mong muốn được tôi thông cảm.

" Còn không để lại một lời nhắn thì ai mà biết được cậu ta ra ngoài để tìm cách cứu chúng ta, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì cũng chỉ có thể trách cậu ta, dù sao lời của tôi cũng đã nói ra rồi, các người đừng hòng đưa tôi ra làm khiên đỡ đạn, tôi chết cũng phải kéo theo các người cùng chết!" Giọng của chị dâu lại lần nữa vang lên.

"Cô không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mẹ chồng cô chứ, lẽ nào cô muốn liên lụy đến bà ấy ư?" Trưởng thôn nói một cách chân thành.

"Mẹ chồng? Mẹ kiếp, chồng tôi đã bị các người ăn mất rồi, tôi cần bà mẹ chồng để làm gì? Tôi nói cho các người biết, bây giờ tôi muốn sống sót rời khỏi đây, muốn lấy tôi ra làm vật hy sinh à, nằm mơ đi." Chị dâu lên tiếng.

Chồng chị ta bị ăn mất rồi? Chuyện này là sao?

Không biết tại sao đột nhiên tôi lại nhớ đến cái hôm Bạch Hồ một cước đá văng bát canh trên tay tôi, cũng nhớ đến chuyện Bạch Hồ không cho chúng tôi uống canh.

Bất giác tôi liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Trong thôn đã không còn sinh vật sống nào nữa, đến cả cây cối cũng đã khô héo, nhiều người như vậy thì thức ăn có thể còn bao nhiêu? Còn chưa nói đến canh thịt.

Lẽ nào, canh thịt đó, đều là nấu bằng thịt người?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kinh tởm và buồn nôn.

Lúc đó chị dâu lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, coi như lúc bắt đầu là lỗi của tôi, chính tôi châm ngòi ly gián để cho các người giết chết bố mẹ Giang Lưu, nhưng sau đó thì sao? Thức ăn cũng hết rồi, ai là người đưa ra ý kiến phanh thây bố mẹ Giang Lưu ra làm thức ăn? Những người có mặt ở đây có ai chưa từng ăn qua một miếng? Coi như không ăn thịt thì cũng đã uống canh!"

Nghe đến đây, tôi hoàn toàn bất động, tâm trí trở nên trống rỗng.

Nghĩ đến lời trưởng thôn vừa nói.

"Nếu như cô không nói Giang Lưu biết đường ra ngoài nên đã bỏ chạy một mình không đưa chúng tôi theo thì chúng tôi có làm như vậy không?"

Nhớ đến biểu cảm quái lạ của người trong thôn, những câu nói lắp bắp của anh họ, lại nhớ đến thím dường như muốn nói gì đó với tôi nhưng bị chị dâu ngăn lại.

Tôi đã hoàn toàn hiểu thông rồi, không phải bố mẹ tôi chết vì ra ngoài tìm tôi, mà là bị bọn súc sinh tâm địa đen tối trong đền thờ này giết hại, sau khi chết rồi đến cả thi thể cũng không được buông tha!

Tôi hít sâu một hơi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao tôi một lòng muốn cứu bọn họ thoát khỏi đây, thậm chí vì cứu bọn họ mà không tiếc hy sinh thân mình, thậm chí tôi có thể một mình rời bỏ nơi này nhưng tôi vẫn quay lại đây để cứu bọn họ, để cùng nhau nghĩ cách, cùng nhau đối diện với khó khăn.

Mà giờ, đám người đó lại trở thành kẻ thù giết hại bố mẹ tôi, đến cả anh họ tôi cũng chết rồi, đến cái xác cũng bị bọn chúng ăn mất rồi.

Tôi đã làm biết bao nhiêu thứ như vậy, còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi, thần kinh điên cuồng đến cực độ rồi hoàn toàn suy sụp, giống như đập nước bị vỡ tung ra, hoàn toàn sụp đổ, tuyệt vọng, cô độc, cơn giận dữ lan tràn khắp tâm trí tôi giống như một trận đại hồng thủy!

Tôi cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ lên.

"Haha, ta đã nói trước với người rồi hiền lành quá cũng chẳng làm được gì, loại rác rưởi phải được phân biệt mà đối xử, giờ ngươi đã hiểu rõ rồi chứ." Giọng nói của Tiểu Phật Gia vang lên trong đầu tôi, giọng điệu đầy trào phúng.

"Giang Lưu, sao con đã trở về rồi?" Lúc đó sau lưng tôi truyền đến một giọng nói, tôi quay đầu lại nhìn, là thím.

Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện trong phòng cũng im bặt.

Khung cảnh chìm vào yên tĩnh giống như cõi chết.
Các số gần nhất