"Hồng Tuyết tả văn tự..." Tiểu Phật Gia trầm ngâm rồi phá lên cười.

Tôi ngẩn ra, không hiểu Tiểu Phật Gia đang cười gì, một lúc sau, chờ hắn kìm nén lại mới lên tiếng hỏi: "Hồng Tuyết tả văn tự, có gì đáng cười chứ?"

"Làm ta nhớ tới một chuyện." Tiểu Phật Gia nói.

"Chuyện gì?" tôi ngẩn ra, rất ít chuyện khiến cho Tiểu Phật Gia cười thoải mái như thế.

"Thời kỳ đầu nhà Minh, thiên thạch rơi xuống đất, vỡ ra bên trong là một miếng sắt trời kỳ lạ." Tiểu Phật Gia kể.

Tôi gật đầu, nói: "Sau đó thì sao?"

"Lúc đó một người Kyoto của Oa quốc đã nhặt được miếng sắt đó, vận chuyển về Oa quốc làm thành một con đoản đao, là kiểu dao tả văn tự của Sagami, loại dao hơi cong, được đính đá đẹp đẽ. Sau này trở thành chiến đao của Toyotomi Hideyoshi, lúc đó gia tộc bán thần cảm thấy một thứ bảo bối tốt như vậy lại lưu lạc đến Oa quốc, đấy là một sự sỉ nhục đạo bảo." Tiểu Phật Gia nói.

"Sau đó..." tôi bị câu chuyện của Tiểu Phật Gia thu hút, vội vàng hỏi tiếp.

"Sau đó gia tộc bán thần phái kiếm thần Bạch Kỳ đến Oa quốc, trực tiếp chém Hồng Tuyết tả văn tự thành hai, thế gian không còn Hồng Tuyết tả văn tự nữa, không ngờ nhập nhèm thế nào tiểu tử nhà ngươi lại lấy cái tên đó." Tiểu Phật Gia nói.

Tôi sững lại, cũng không ngờ bên trong lại có một câu chuyện như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng có gì, cười nói: "Kệ đi, nếu như thanh sắt trước đó rơi vào tay Oa quốc giờ nằm trong tay ta, không thể tỏa ra ánh sáng vốn dĩ nó có, thần vật như vậy, kết thúc như vậy thật không đáng, không bằng để cái tên đó lại cho ta, để ta làm cho thần vật tỏa ra ánh sáng, cũng coi như là vì miếng sắt thần của năm trăm năm trước đi!"

"Có ý nghĩa." Tiểu Phật Gia mỉm cười.

Lúc này Hồng Tuyết cũng ngây ra ngắm Hồng Tuyết tả văn tự, vui vẻ ôm lấy thân kiếm nói: "Thật sự rất hay, sau này, ngươi sẽ tên là Hồng Tuyết tả văn tự!"

Tôi mím môi, không nói gì nữa!

"Vốn dĩ trước đây đối địch với kẻ mạnh bán bộ tiên thiên, ngươi không nắm chắc, nhưng giờ có sự trợ giúp của Hồng Tuyết tả văn tự, đã có thể đánh được một trận, đương nhiên, tiêu chí là những người khiếm khuyết về bán bộ tiên thiên giống như đại sư huynh của ngươi." Tiểu Phật Gia nói.

Tôi mím môi: "Vậy cũng được rồi!"

Vì sự sai lầm vô tình, thực lực của tôi đã tăng lên gấp đôi, vậy nên tối đó tôi không gấp gáp tu luyện nữa, dù sao cũng như lời Tiểu Phật Gia nói, kết hợp luyện tập và nghỉ ngơi mới là cách tu luyện thích hợp nhất.

Cứ dựa mãi vào an thần hương để hồi phục, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn hại.

Sau khi nghỉ ngơi, ngày hôm sau tôi cùng đại sư huynh đến đại điện, so với ngày đầu số lượng người đông hơn rất nhiều, lần này, đến cả một số kẻ mạnh đại châu thiên cũng xuất hiện.

Đương nhiên, thành tích của nhóm tiểu châu thiên ngày hôm qua đã kích thích mọi người, ai cũng đều biết, đây không phải là nơi để mình tự hào hay kiêu ngạo, đối thủ thật sự rất mạnh!

Trong đám người đó tôi nhìn thấy Trương Long Hồng kẻ đã cười nhạo đại sư huynh hôm trước, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy chúng tôi, hắn đi thẳng tới chỗ chúng tôi đứng, "Ài, không ngờ Long Đồ sư đệ cũng có hứng thú xem luận đạo."

"Những ngày qua tôi đều quan tâm, hôm nay những gương mặt sau cùng của huyền môn đều có mặt, tất nhiên không thể bỏ lỡ." đại sư huynh mỉm cười nói.

"Ài, ta lại không bình tĩnh được như Long Đồ sư đệ, để có biểu hiện tốt hơn trong buổi luận đạo, những ngày qua ta đã ra sức tu hành!" nói rồi, Trương Long Hồng thở dài, "Long Đồ sư đệ vẫn là khỏe nhất, không cần lo lắng gì hết!"

Tôi để ý nụ cười của đại sư huynh cứng lại, lập tức trong lòng không vui, tôi hiểu hàm ý trong lời nói của Trương Long Hồng.

Hắn đang cười nhạo tu vi của đại sư huynh không có cách nào tiến lên được, cho nên chỉ có thể xem luận đạo giết thời gian.

Tôi nhíu mắt, "Nói gì vậy?"

Trương Long Hồng nhìn tôi: "Ồ, là Long Tâm sư đệ, ta nói gì nào?"

"Ngươi..." tôi vừa định nói tiếp liền nghĩ ra nếu như bóc mẽ lời nói của hắn, thì thể diện của đại sư huynh càng không còn gì, nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa.

Lúc này đại sư huynh kéo lấy tay tôi, lên tiếng: "Long Tâm, không cần tranh cãi, đi thôi!"

"Để ta đoán xem ngươi muốn nói gì? Có phải ngươi đang cảm thấy ta chế nhạo đại sư huynh của ngươi?" Lúc này Trương Long Hồng lại đi lên, nhíu mắt nhìn tôi nói: "Đúng vậy, điều này cũng chả có gì để phủ nhận, những lời ta nói đều là nói thật, hắn là một tên phế vật không thể nào phát triển thêm được nữa!"

"Ngươi!" tôi nghiến răng, quay đầu lại, căm ghét nhìn Trương Long Hồng: "thu lại lời vừa nói!"

"Lời đều đã nói ra rồi, thu lại thế nào đây!" Trương Long Hồng vẻ mặt cợt nhả nói, "Thêm nữa, tiểu tử chỉ vừa mới đột phá đại châu thiên như ngươi, có tư cách gì đòi ta thu lại lời nói!"

"Xin lỗi!" tôi giống như con sói bị kích động giận dữ, nhìn chằm chằm vào Trương Long Hồng!

"Trò cười của thiên hạ, kẻ phế vật còn không để cho người ta nói?" Trương Long Hồng mím môi, vẻ mặt đầy thú vị nhìn tôi.

"Ngươi không nói?" tôi tiếp tục nhìn Trương Long Hồng.

Lúc này đại sư huynh cũng tiến đến ngăn tôi lại, "Được rồi, Long Tâm, bỏ đi, vốn dĩ cũng đúng như lời hắn nói, ta chẳng qua chỉ là kẻ phế vật không thể tu luyện thêm nữa mà thôi!"

"Ngươi xem, đại sư huynh của ngươi cũng thừa nhận rồi, ngươi còn ở đây làm gì? Đúng là hoàng thượng không lo, thái giám đã cuống, ngươi nghĩ ngươi là ai, ta không nói thì không nói đó!" Trương Long Hồng nhếch miệng cười.

"Không nói? Ta sẽ đánh cho ngươi phải nói!" tôi há miệng nhả ra Hồng Tuyết tả văn tự, nhanh chóng hút lấy kiếm khí của tôi và biến thành một phi kiếm sắc nhọn, trên thân kiếm phát ra ánh sáng màu máu vô cùng kỳ dị.

"Đánh ta? Đúng là nực cười, ngươi nghĩ ngươi là ai, Diệp Kiếm Nhất à?" Trương Long Hồng vừa dứt lời, khí tiên thiên liền xông đến vây hãm tôi, muốn giữ chặt tôi lại.

Tu sĩ một khi bước chân vào cảnh giới tiên thiên, khí trong người sẽ hóa thành khí tiên thiên, đây là một loại biến hóa, khí tiên thiên nằm trong nội khí, vì thế chỉ cần dùng khí tiên thiên, khí trong người vẫn là nội khí tu vi của tu sĩ, sẽ trấn áp được đối phương! Đương nhiên, khí tiên thiên không phải chỉ những người có tu vi tiên thiên mới có, tu sĩ bán bộ tiên thiên cũng có thể tiếp xúc với cánh cửa khí tiên thiên rồi!

Đó cũng là tại sao trước đây đại sư huynh có thể dễ dàng làm kinh hãi Triệu Thừa Nguyên, lúc ở Đông Ba thần quốc, kẻ tên là Tri Thù cũng có thể kinh hãi tới tôi!

Nhưng, đó là người khác, không phải là tôi!

Tôi cũng không phải là người lúc trước bị trấn áp!

Hiện giờ trong cơ thể tôi là kiếm khí, so với khí tiên thiên còn cao quý hiếm có hơn nhiều! sao có thể bị khí tiên thiên kia làm cho kinh hãi.

Tôi lạnh lùng hừ lên một tiếng, Hồng Tuyết tả văn tự bay thẳng tới chỗ Trương Long Hồng!

Chuyện của chúng tôi thu hút sự chú ý của mọi người, các đệ tử đứng xung quanh liền tránh ra, sợ rằng vô tình bị thương!

"Ái? Khí tiên thiên lại vô dụng, có bản lĩnh, thảo nào lại cuồng ngạo như vậy!" Trương Long Hồng tránh Hồng Tuyết tả văn tự, nhổ ra thanh kiếm của mình!

Đó là một thanh kiếm tỏa ra sắc xanh mờ nhạt, trong tay Trương Long Hồng, cũng phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ!

"Xin lỗi!"

"Đừng đùa, đánh thắng được ta thì nói tiếp!"

Tôi nghiến răng, từ trong sát kiếm mạch lấy ra sát kiếm khí, nhanh chóng dồn vào trong Hồng Tuyết tả văn tự, chớp mắt, những chữ trên thân Hồng Tuyết tả văn tự bắt đầu phát ra ánh sáng sắc bén kịch liệt!

Sát khí giống như bùn lầy u ám xông thẳng tới chỗ Trương Long Hồng.

Một kiếm chấn động khắp cửu châu, giết hết những kẻ chống lại ta!

Sát kiếm, xuất!

Trong giây phút Trương Long Hồng bị sát khí trói chặt, Hồng Tuyết tả văn tự phát ra kiếm khí vô cùng lớn, đem theo đầy sát khí trực tiếp bay tới chỗ Trương Long Hồng.

"Không coi ai ra gì, thật sự nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất sao!" Trương Long Hồng lạnh giọng nói, khí tiên thiên cùng nội khí trong người tỏa ra, phá vỡ sát khí đang trói chặt hắn, chập ngón tay thành kiếm, chi vào thanh kiếm xanh đang trôi nổi trong không trung, nhanh chóng chuyển động!

"Kiếm đến!"

Nhanh chóng trấn áp được Hồng Tuyết tả văn tự của tôi, tôi hiểu rõ, chỉ có một phần mười sát kiếm vốn dĩ không thể làm gì được tên Trương Long Hồng kia.

Tôi hít sâu một hơi, sỉ nhục tôi không cần nói, nhưng sỉ nhục đại sư huynh mà không nhận sai, ta sẽ khiến ngươi phải chết!

Dù sao kẻ như ngươi, ta cũng không nhận là người của Trương gia!

Tôi cười nhạt, âm thầm gọi Hồng Tuyết dậy, "Song kiếm hợp nhất!"

Sát khí trong người cùng với sát kiếm khí trên người Hồng Tuyết hợp lại làm một, khiến cho Hồng Tuyết tả văn tự lại phát ra sát ý kịch liệt, so với vừa rồi mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Sát ý ngập tràn khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó đều kinh ngạc nhìn Hồng Tuyết tả văn tự đang bay lơ lửng trong không trung, sát khí này thật quá khủng khiếp.

Kiếm khí được tăng thêm, mặc dù không thật sự mạnh bằng hai, nhưng chắc chắn không thể đối đầu như lúc bắt đầu được nữa!

Chớp mắt, kiếm khí tràn ngập đại điện, những ai cảm nhận được sát khí đó đều tự khắc hít sâu một hơi.

"Sát kiếm đến!" tôi hít một hơi, lập tức chập ngón tay thành kiếm, "Sát kiếm đi!"

Hây ya!

Sát kiếm phát ra một âm thanh rồi nhắm thẳng Trương Long Hồng xông tới.

"Không coi ai ra gì!" Trương Long Hồng hừ lạnh một tiếng, khí tiên thiên cùng nội khí trong người cùng xộc lên đỉnh đầu hắn, bao phủ lấy thanh kiếm.

Thanh kiếm lại phát ra chiến ý mạnh mẽ, trực tiếp phá vỡ sát khí của Hồng Tuyết tả văn tự, đập vào Hồng Tuyết tả văn tự nổ ra một tiếng ầm!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn lên, tôi chỉ cảm nhận được một sức mạnh lớn lao về phía mình, dù đã nhanh chóng lùi lại bốn bước, nhưng cổ họng vẫn cảm thấy ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Xung quanh cũng bị tiếng nổ làm cho mù mịt bụi, bốn phía tản ra, sau khí bụi lắng xuống.

Hồng Tuyết tả văn tự và thanh kiếm xanh kia vẫn đang lơ lửng giữa không trung.

Hồng Tuyết tả văn tự không hề hấn gì, chỉ có điều ánh sáng trên thân kiếm đã nhạt đi, nhưng trên thân của thanh kiếm xanh lại xuất hiện một lỗ thủng.

Lần đối đầu này, ai thắng ai thua, nhìn là khắc biết!

Lúc này, Trương Long Hồng toàn thân đầy máu xuất hiện sau màn bụi, lần chiến đấu vừa rồi tôi chỉ mất một ngụm máu, còn Trương Long Hồng, bị sát kiếm của tôi làm cho toàn thân thương tích, máu tươi rỉ ra ngoài, trông rất thê thảm.

"Xin lỗi!" tôi lạnh lùng nhìn Trương Long Hồng nói.

Trương Long Hồng nhìn tôi, lạnh giọng; "Dựa vào thần binh lợi khí, nói gì là anh hùng hảo hán!"

Vừa dứt lời, vết thương trên người hắn ta nhanh chóng hồi phục, mặc dù tổng vãn rất thê thảm, nhưng cũng đã không đáng lo nữa.

Ngón tay hắn vẫy một cái, nội khí và tiên thiên khí mạnh hơn so với lúc trước bay tới chỗ thanh kiếm.

"Vừa rồi là ta đánh giá thấp ngươi, nhưng giờ, đương nhiên ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa." Trương Long Hồng hận thù nhìn tôi.

"Không hay rồi, tên tiểu tử này động đến sát khí, lại dùng hết năng lực của mình, ngươi đấu không lại hắn đâu!" Tiểu Phật Gia lúc này không nhịn được nữa lên tiếng.

Tôi nhìn thẳng vào Trương Long Hồng, không đoái hoài đến Tiểu Phật Gia, cứng đầu vận sát kiếm khí trong người.

"Chuyện này, ngươi điên rồi, thật sự muốn dùng đến một phần năm sức lực của sát kiếm?" Tiểu Phật Gia thấy như vậy, không kìm được lớn tiếng mắng mỏ.

"Ta không điên!" tôi lạnh giọng cười: "Ta nói rồi, cho dù sỉ nhục ta, ta có thể nhịn, nhưng sỉ nhục đại sư huynh thì không được, là anh ấy kéo ta ra khỏi tuyệt vọng, là anh ấy đưa ta đến Trương gia, từ đó, cũng là anh ấy luôn chăm sóc cho ta, vậy nên, không được sỉ nhục anh ấy!"

"Ài!" Tiểu Phật Gia thở dài.

Lúc đó, vì sau đó không đủ lực, da tôi bắt đầu nứt ra, những vết thương từng chút rướm máu, kinh mạch nội tạng trong cơ thể cũng không chịu được cường độ của sát khí, đều bắt đầu tổn thương.

Tôi đã hiểu ra tại sao Tiểu Phật Gia lại nói sát kiếm là chiêu thức làm bị thương đối phương một nghìn thì tự tổn thương chính mình tám trăm!

Khi nội tạng của tôi bị tổn thương đến cực hạn, sát kiếm cũng đã được tụ lại, tôi của lúc này, giống như một người máu, máu tươi không ngừng chảy ra trên khắp cơ thể.

Tôi nhìn Trương Long Hồng, lạnh lùng cất tiếng: "Xin lỗi!"

"Muốn ta xin lỗi, trừ phi ta chết!" Trương Long Hồng cười lạnh, trực tiếp ngự kiếm, xông tới chỗ tôi.

"Vậy thì ngươi chết đi!" ánh mắt tôi cố định, Hồng Tuyết tả văn tự đang rung động kịch liệt trong không trung bay về phía Trương Long Hồng với một tốc độ không tưởng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của Trương Long Hồng, đương nhiên, hắn không ngờ tới, sát kiếm của tôi lại có lực sát thương lớn đến vậy.

Hắn có chút hối hận rồi!

Cứ theo thế cục hiện giờ, có khi sẽ phải chết!

Kể cả không chết, thanh kiếm của mình cũng không thể giữ được, sức tấn công mạnh đến vậy, thanh kiếm chỉ có thể bị thanh kiếm kỳ quái với hai màu hồng trắng đan xen kia hủy mất!

Trương long Hồng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn thật sự hối hận rồi!

Tên quái vật này đến từ đâu, không phải chỉ mới đột phá đại châu thiên thôi sao? Sao có thể có sức mạnh lớn như vậy?

Khí thế bắt đầu tăng dần lên, hai thanh kiếm mang theo khí thế ngút trời, khiến cho những đệ tử chỉ có cảnh giới tiểu châu thiên cảm thấy nghẹt thở!

"Đây là đối thủ của kẻ mạnh bán bộ tiên thiên hay sao?"

"Quá mạnh, căn bản không cùng một cảnh giới với chúng ta!"

"Nghe nói Long Tâm sư thúc chưa đến bán bộ tiên thiên, ông ấy mới chỉ vừa mới đột phá đại châu thiên mà thôi!"

"Không thể nào,Long Hồng sư thúc không phải đã tu luyện bán bộ tiên thiên bốn năm năm rồi sao, nghe nói sắp đột phá tiên thiên rồi..."

"Thật đó, hai tháng trước, long Tâm sư thúc mới vào Trương gia, ông ấy lúc đó không biết gì hết, chưa đầy hai tháng sau đã tu luyện đến trình độ này rồi, hai tháng thôi đó, khủng khiếp, thật sự không phải là người!"

"Trương gia chúng ta thật sự xuất hiện một thiên tài tuyệt thế rồi!"

Trương Long Hồng đương nhiên nghe thấy lời bàn tán của mọi người, sắc mặt trở nên khó coi, hắn nghiến răng, nếu đã như vậy, đừng trách ta không nhân nghĩa.

Một tên đại châu thiên mà thôi.

Cùng chết đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play