Không còn tiếng hoan hô như khi nãy tôi trèo lên được hai mươi tầng núi đao, lúc này không có ai nói lời nào, ai cũng giống như nhìn thấy quỷ ngẩn ra tại chỗ, không biết phải nên nói gì.
Trước đây những người chạy qua biển lửa đều chỉ đến mười tầng, thật ra bố trí hai mươi tầng để cùng số lượng với núi đao cho dễ thống kê, nhưng kể cả những người chạy được mười tầng cũng phải vừa chạy vừa nghỉ, làm gì có ai chạy liền một mạch hai mươi tầng!
A Ngưu đứng chết lặng tại chỗ nhìn tôi, há hốc miệng không biết đang nghĩ điều gì.
Thấy mọi người có mặt đều kinh ngạc, tôi vốn không nghĩ nhiều, dù gì tôi cũng có nội khí hộ thân, không đi được xa như vậy mới thật sự là có vấn đề, vậy nên tôi điềm nhiên đi vòng lại lấy giày đi vào.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại được, bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, khuôn mặt ai cũng tràn đầy kích động hưng phấn.
Đương nhiên có thể nhìn thấy sự ra đời của một huyền thoại, mà còn là một huyền thoại gây sốc, không ai lại không hưng phấn cả.
Sắc mặt A Ngưu trở nên khó coi, hắn hứ lên một tiếng quay đầu bỏ đi, không có ý định tiếp tục đi lên biển lửa.
Tôi làm sao có thể để cho hắn đi như vậy, sau khi đi giày xong, tôi trực tiếp đi tới trước mặt hắn, nhíu mắt hỏi: "Sao nào? Không đấu nữa sao?"
"Ngươi thắng rồi!" A Ngưu nhìn tôi, nghiến chặt răng, nhưng có đánh chết hắn cũng không dám nói đến chuyện thi đấu nữa, trước một sức mạnh tuyệt đối như vậy, tiếp tục cạnh tranh không khác gì tự vả vào mình.
Nói xong A Ngưu lại liền định đi, tôi đưa tay chặn hắn ta lại, "Hình như cậu quên điều gì đó."
A Ngưu ngẩng đầu hận thù nhìn tôi, rít giọng nói: "Người Hán tha được người chỗ nào thì nên tha!"
Tha người được thì nên tha? Tôi cười lớn: "Vừa rồi ngươi thách thức ta, lấy trinh tiết của Kim Hoa ra làm trò đùa sao không nghĩ tới tha người được thì tha? Lúc trên núi đao, người kéo ta xuống sao không nghĩ đến tha người được thì tha? Giờ hay rồi, thua rồi lại bắt đầu nghĩ đến chuyện tha được thì tha, thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? da mặt ngươi cũng dày thật đó!"
Tôi vừa nói xong mọi người xung quanh đều cười ồ lên, A Ngưu đỏ mặt tía tai, sau cùng cắn răng đi tới chỗ Kim Hoa, sau khi nói ra câu xin lỗi liền quay đầu chạy mất!
A Ngưu rời đi, những người Miêu tộc còn lại vây quanh tôi, còn chưa kịp phản ứng lại liền có người khênh tôi lên tung vào không trung, lúc tôi từ trên không trung rơi xuống phát hiện trong lòng mình không biết từ lúc nào có tới hơn mười túi thơm.
Tôi đang mơ hồ không hiểu thì thổ ti đi tới, trong tay ông ấy cầm một con dao rựa bằng bạc, khoảng bằng với loại dao găm, ông ấy nắm lấy tay tôi lớn tiếng nói: "Mặc dù cậu ấy là người Hán, nhưng tộc Miêu chúng ta tôn trọng kẻ mạnh, chủ nhân của Ngân Đao năm nay là vị người Hán này! Mọi người không có ý kiến gì chứ!"
Tất cả mọi người đều hét lớn không có ý kiến, khi tôi từ trên bục đi xuống, Tiểu Liên chen đến nhìn vào ngực áo tôi nói: "Anh A Tâm, giờ anh nổi tiếng rồi, bao nhiêu cô gái thích anh như vậy."
"Gì cơ?" tôi nhất thời không hiểu gì.
"Ở lễ hội Ngân Đao, các cô gái Miêu tộc nếu như thích chàng trai nào sẽ tặng túi thơm cho người ấy." Tiểu Liên nói.
Nói rồi, Tiểu Liên móc trong túi tôi ra một túi thơm rất đẹp: "Ngoài ra nói với anh một chuyện nữa, túi thơm này là của chị em đó."
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi thở như ngừng lại, chốc lát không biết nên nói gì, khó nhất là nhận ân huệ từ mỹ nhân, câu nói đúng với thời điểm này đây, đương nhiên, Kim Hoa có ơn cứu mạng, nhưng tôi lại không có cách nào nhận tình nghĩa của cô ấy, đôi vai tôi vẫn còn phải gánh vác nhiều thứ, không còn chỗ để tôi suy nghĩ đến những chuyện lộn xộn này.
Trái tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên, tôi vò đầu Tiểu Liên, đến mức cô bé cau mày nói: "Đừng xoa nữa mà, lúc sáng mới búi được tóc đó."
Tôi vừa định nói gì đó để không khí bớt ngượng ngùng thì thấy mọi người xung quanh đột nhiên im lặng, sau đó tôi để ý sắc mặt những người dân đều khó chịu, nói thế nào nhỉ, giống như oán hận, lại như sợ hãi, cảm xúc rất phức tạp.
"Đều ở đây à, vừa hay, đỡ mất thời gian ta đi từng chỗ, sao vậy? Náo nhiệt như này?" một giọng nói từ bên ngoài vang lên.
Tôi ngẩn ra, nhìn về phía bên đó, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẫy đà mặc bộ đồ tây màu đen, đi đôi giày da bóng loáng, trông có vẻ rất quyền uy, theo sau ông ta lại là hai người trông rất lưu manh.
"Lại là ông ta!" Tiểu Liên nghiến răng, ghét bỏ nói.
"Ai vậy?" tôi lập tức hỏi.
"Đó là trưởng trấn, lại đến thu thuế, năm nay đây là lần thứ ba rồi." Tiểu Liên trả lời.
Tôi cũng không giấu được chau mày lại, lúc đó thổ ti đi tới, nói với người đàn ông đó: "Tiết trưởng trấn, chuyện là, gần đây trại chúng tôi kinh tế có chút eo hẹp, về khoản thuế có thể hoãn lại được không."
"Hoãn lại?" Tiết trưởng trấn cười lớn: "Các ngươi có tiền để tổ chức lễ hội Ngân Đao này, lại nói không có tiền nộp thuế? Ta nói với ngươi, nộp thuế là quy định của nhà nước, không phải nói hoãn là hoãn được!"
"Nhưng, thực sự ngân sách của chúng tôi không còn tiền nữa." thổ ti khúm núm trả lời.
Tôi hiểu rõ, người ở Miểu trại không có nhiều tiền, năm nay đã nộp hai lần thuế, mà hôm nay còn tổ chức lễ hội Ngân Đao nữa, hiển nhiên ngân sách đã chẳng còn dư dả gì, thực sự không thể nộp được thuế, mặc dù tôi cũng không biết rõ phải nộp bao nhiêu thuế.
Tiết trưởng trấn cười lớn: "Không có tiền? Không có tiền cũng được thôi, đến đồn công an ngồi trước đã, chờ lúc nào có tiền gửi đến chỗ ta, ta cũng dễ ăn nói với bên trên..."
"Chuyện này..." thổ ti cũng không biết phải nói gì nữa.
Lúc đó, tôi cười khẽ một tiếng, "Đúng là núi cao hoàng đế ở xa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tưởng tượng ra trưởng trấn lại giống như xã hội đen lấy danh nghĩa thu thuế để thu phí bảo hộ..."
"Ai!?" Tiết trưởng trấn tức giận hét lên.
Tôi đi thẳng ra phía ngoài, Tiểu Liên muốn kéo tôi lại, nhưng tôi xoa đầu cô bé dịu dàng nói: "Yên tâm, anh không phải nói sẽ giải quyết chuyện thuế cho em sao? Giờ đến lúc đi giải quyết rồi, không cần lo lắng cho anh, trưởng trấn lẽ nào khó đối phó hơn núi đao biển lửa hay sao?"
Tiểu Liên sững lại, sau cũng cũng buông tay ra, "Đồng ý với em, anh A Tâm, không được để xảy ra chuyện gì đó."
"Đương nhiên, anh rất sợ chết đó." Tôi mỉm cười, đứng ra nhìn Tiết trưởng trấn nói: "Là tôi nói."
"Người Hán?" đặc điểm rõ ràng của tôi khiến cho Tiết trưởng trấn ngỡ ngàng, đương nhiên ông ta không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại xuất hiện một người Hán.
Tôi mím môi cười, "Nếu như người Hán đều giống như ngươi, thì ta tình nguyện không làm, mà ta nhớ không nhầm, khoản thuế này, bọn họ đáng nhẽ không cần phải nộp."
"Có can đảm, nếu ngươi đã đứng ra rồi thì vừa hay, đến đồn ngồi đi, chờ đám dân này giao nộp tiền ra thì thả ngươi ra." Tiết trưởng trấn lạnh lùng nhìn tôi, sau đó quay đầu bĩu môi với hai tên lưu manh đằng sau.
Hai người họ lập tức đi tới, tôi cười, hai ngời họ đương nhiên không đánh được tôi, nhưng đánh nhau ở nơi này chỉ khiến cho chuyện thêm náo loạn, đối với người dân trại cũng không tốt, tôi không thể cứ ở mãi nơi này, tôi cần một cách chỉ cần giải quyết một lần là đỡ tốn công sức, vì thế tôi trực tiếp đẩy hai tên đó ra, tiến đến chỗ của Tiết trưởng trấn.
Khi đến trước mặt ông ta, tôi vỗ vai hắn cười nói: "Ta không tin, pháp luật không trị được ngươi."
"Chuyện cười, đây là đất của ta, đương nhiên lời ta nói mới tính, ai dám trị ta?" Tiết trưởng trấn mới đầu còn tưởng tôi định ra tay với hắn, thấy tôi không hành động, liền nói mấy lời ra oai.
Những người dân trong trại thấy tôi đứng ra, cũng muốn đi lên ngăn lại, nhưng bị hai tên lưu manh liếc mắt lại không dám bước ra nữa, ai dám đánh lại quan chứ, suy nghĩ dân không đấu lại quan từ xưa tới nay đã in hằn trong tâm lý bọn họ.
"Anh A Tâm!" Lúc này Kim Hoa không nhịn được nói lớn tiếng, nhưng lại bị người khác ngăn lại.
Tôi quay qua phía đó cười, "Yên tâm đi, tôi không sao!"
Nói rồi tôi quay qua cười với Tiết trưởng trấn, "Đi thôi."
"Đúng là nghé con không sợ hổ!" Tiết trưởng trấn cười nhạt, quay đầu lại nói với đám người trong trại: "Nhớ rõ đây, trong ba ngày phải giao nộp tiền, nếu không ta không đảm bảo sẽ làm gì tên này đâu."
Nói rồi cứ vậy giải tôi ra ngoài, sau khi đi một đoạn xa, hắn ta mới để ý ở hông tôi đeo một con dao bạc, cười khỉnh nói: "Ta nói, hóa ra là Ngân Đao à, thực sự nghĩ rằng lấy được Ngân Đao thì trở thành thần bảo hộ của người Miêu hay sao? Ngươi cho rằng mình là kẻ mạnh sao? Ta lại thích giày vò những kẻ cứng đầu, rơi vào tay ta, cứng đầu đến đâu cũng khiến ngươi trở thành bột xương!"
Tôi mím môi; "Vậy ta muốn xem ai là người không kiên trì được, ngươi sẽ phải tới cầu cứu ta."
"Ta lại muốn xem tại sao ta lại phải đến cầu ngươi, nhưng hiện giờ, đi thôi!" Tiết trưởng trấn đẩy tôi.
Ra khỏi phạm vi của trại, tôi nhìn thấy một chiếc Audi đỗ bên đường, nhìn thấy chiếc Audi, tôi liền hỏi: "Ngươi đã lái Audi còn đi áp bức những dân trại nhỏ nhoi đó?"
"Không có bọn chúng, ta mua được Audi sao?" Tiết trưởng trần cười cười, "Yên tâm, ngươi sẽ thấy sống là một điều cực kỳ đau khổ."
Tôi không nói gì, nhìn Tiết trưởng trấn cười nhạt, "Ngươi cũng sẽ thấy sống không phải là chuyện dễ chịu, nhiều nhất vài tiếng nữa, ngươi sẽ tới cầu xin ta."
"Vậy ta thực sự được mở mang tầm mắt rồi!" Tiết trưởng trấn cười rồi đẩy tôi vào xe.
Chiếc xe lao ra phía ngoài, đi được một lúc thì tới một đồn công an không lớn lắm, đến khi Tiết trưởng trấn dẫn tôi vào trong, bên trong là mấy tên da ngăm đen đang ngồi chơi bài ồn ã.
Đây nào phải những người quản lý trị an, so với xã hội đen còn không có kỷ luật bằng, ánh mắt tôi trùng xuống, xem ra ở khu này trị an thực sự rất kém, đám người này đều là con sâu của xã hội!
Thấy có người đến, lập tức có một tên quay lại nhìn, thấy Tiết trưởng trấn tới, hắn liền cười cười: "Trưởng trấn có muốn đến chơi cùng không?"
"Ta thì không." Tiết trưởng trấn cười nhạt, "Hôm nay ta dẫn tới một tên cứng đầu, tên này muốn ra mặt hộ đám dân Miêu, chăm sóc tốt cho vị anh hùng này nhé."
Tiết trưởng trấn vừa nói như vậy, đám da đen đang chơi bài liền đứng dậy, nhìn tôi đầy giễu cợt: "Được thôi, yên tâm đi, trưởng trấn, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt tên tiểu tử này."
Tiết trưởng trấn lúc này vỗ vào vai tôi: "Tiểu tử, hãy hưởng thụ nốt quãng thời gian được sống thoải mái đi nhé."
Tôi cũng bật cười: "Trưởng trấn, tôi thấy cơ thể ông không được khỏe đó, nếu như có vấn đề, nhớ đến cầu tôi đấy nhé, mặc dù tôi không biết có nên đáp ứng lời cầu xin của ông hay không!"
"Giờ vẫn còn cứng miệng! Vương Tam, đưa tên tiểu tử này xuống lấy lời khai, hai ngày sau thu được thuế, ta mời mọi người dùng bữa!" Tiết trưởng trấn nhìn một tên mặt đen nói.
"Được!" tên Vương Tam đó đứng dậy, đi tới bên chỗ tôi, đá vào chân tôi; "Đứng đó làm gì nữa, đi lấy lời khai!"
Tôi bị Vương Tam đạp cho tiến tới mấy bước, liền quay đầu lại nhìn hắn ta cười nói: "Đừng động tay, ta tự đi được."
"Ồ, khẩu khí vẫn lớn lắm, ta không tin không trị được ngươi?" Vương Tam nói rồi rút côn ra.
"Chờ ta đi đã rồi hãy ra tay, ta vốn hay mềm lòng, không thể nhìn thấy máu!" Tiết trưởng trấn nói rồi đi ra ngoài.
Trưởng trấn đi rồi đám người đó lại tiếp tục đánh bài, có người nói: "Vương Tam, chăm sóc hắn cho tốt, bọn ta đánh bài đã."
"Được thôi!" Vương Tam nhìn tôi đầy thù ghét, đánh một côn vào đầu tôi, khiến máu chảy ròng ra, "Đi, tiểu tử."
Máu từ trán chảy xuống, rơi vào mắt tôi, tầm nhìn là một màu máu đỏ, tôi cười khẩy, cũng không phản kháng, chút đau đớn này đối với tôi căn bản không thấm vào đâu, "Ngươi tốt nhất nên khách khí với ta một chút, vì nhiều nhất mấy tiếng nữa, trưởng trấn của các người sẽ đến cầu cạnh ta, đến lúc đó những gì các ngươi nợ ta có khi phải trả lại gấp mười đó."
"Mẹ kiếp, lắm lời, cút vào trong lấy lời khai!" Vương Tam lại đá tôi một cái, tôi cũng không nói nhiều, đi vào bên trong.
Lúc này Tiểu Phật Gia cũng lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi cũng thật độc ác, mấy nhát kiếm khí vừa rồi cũng khiến mạng của lão trưởng trấn mất đi một nửa rồi."
"Nếu pháp luật đã không trị được mấy tên ký sinh trùng này, ta cũng không ngại thay trời trừng phạt!" Tôi cười lạnh lùng.
"Ngươi cũng là kẻ tàn nhẫn, vì đám người Miêu đó, lại có thể nhẫn nhịn không ra tay, nếu là ta, chắc chắn sẽ giết sạch bọn chúng." Tiểu Phật Gia lạnh lùng nói.
"Nếu như vậy những người Miêu sẽ gặp phiền phức, tôi chuẩn bị đi rồi, không thể gây phiền phức cho bọn họ." Tôi lên tiếng.
"Tên Vương Tam kia phải chịu khổ rồi, ta không tin chốc nữa tên trưởng trấn đến tìm ngươi, thấy ngươi như vậy, sẽ làm gì với tên Vương Tam kia." Tiểu Phật Gia nói, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.
"Đồng bọn của nhau, bất kể thế nào, đều là chó cắn nhau, kể cả là bốc phét..." tôi cười.
Lúc này Vương Tam đẩy tôi vào phòng thẩm vấn, không chờ tôi kịp phản ứng, hắt một gáo nước vào người tôi, sau đó bỏ ra ngoài.
Chờ hắn ta đi khỏi, trong phòng bắt đầu có gió lạnh thổi vào, nhiệt độ hạ thấp, tôi ngẩn ra, cái này có lẽ chính là thổi gió lạnh nhỉ, khắp nơi trên cả nước đều có những cách thẩm vấn khác nhau, không ngờ tôi lại được trải nghiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT