Nói phải nghỉ ngơi vài hôm, nhưng thật sự chỉ sau một đêm, những vết thương cũ trên người tôi đã hoàn toàn hồi phục như lúc ban đầu, tinh thần cũng khá hơn nhiều, đại sư huynh thấy tôi thật sự không có vấn đề gì, liền gọi tôi đến thiền phòng, tôi vừa bước vào, anh ấy đã bảo tôi ngồi xuống.

Lúc này tôi mới để ý chính giữa thiền phòng không biết từ bao giờ đã treo lên một bức tranh chữ rất lớn.

Trên thế giới chân lý chỉ có một con đường, thánh nhân chỉ có kiên trì đi theo chân lý. Kẻ làm đạo bẩm sinh trường tồn cùng lịch sử. Giảng dạy hiền triết, làm thế nào để không nói ra những lời vô vị? Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo mặc dù không giống nhau, nhưng cũng cùng một lòng, môn đệ mỗi người có khả năng khác nhau, kẻ rộng lượng thì dùng như nhau, kẻ tiểu nhân thì làm khác nhau. Mê muội là do người, không phải do dạy.

Thành hữu tinh thô, ứng diệc bất nhất; ứng nhi bất mặc, cảm chi giả chí. Quy tắc không nói hai lời, nhưng gốc rễ là do con người, nặng nhẹ do sự hiểu biết của họ.

Bần đạo Trương Ngọc Tế, họ gốc là Dương, đã hiểu rõ đạo lý đích thực, thông tường ba đạo giáo lớn Nho, Phật, Đạo, nhìn thấu được sự ngay thẳng của luận nghĩa, căn cứ vào việc thật, chuẩn bị kỹ càng, dùng lời lẽ ngắn gọn giải thích đạo lý sâu xa, rõ như ban ngày. Nếu không thể tự mình giải thoát, thì cũng không thể diễn giải rõ ràng những điều uyên thâm. Nay thời cơ đã chín muồi, tiếp nhận những người có duyên học đạo lên cùng một con thuyền, cùng đến bến bờ Niết Bàn.

Trương Ngọc Tế? Là tên của sư phụ...

Thấy tôi chú ý đến bức chữ, đại sư huynh cười nói: "Đây là bút tích lưu lại của sư phụ, cũng coi như cả cuộc đời của sư phụ, ông tinh thông cả Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, có thể nói là kỳ tài trong giới huyền học chúng ta, ông ấy đã dùng tâm huyết cả đời biên soạn ra một cuốn sách, và đây là lời đề tựa của cuốn sách đó."

Tôi gật đầu, không ngờ họ thật của sư phụ là Dương, cũng không biết tên thật là gì.

Lúc này đại sư huynh lên tiếng: "Dù sao cũng phải khai thông cho cậu về đại tiểu châu thiên, ta sẽ giải thích cho cậu một chút đại tiểu châu thiên rốt cuộc là thứ gì."

Tôi gật đầu, thật sự tôi cũng không biết thứ đó là gì, liền lập tức nói: "Xin đại sư huynh chỉ giáo."

Đại sư huynh gật đầu nói: "Tiểu châu thiên, vốn là chỉ địa cầu tự quay quanh mình, tức là vòng tuần hoàn ngày đêm; sau này được nội đan thuật công pháp ví von là nội khí ở trong người gồm mạch Nhâm Đốc nhị mạch chạy tuần hoàn một vòng, tức nội khí xuất phát từ bụng, qua hội âm, đến hậu môn, theo đốc mạch cột sống đi tới xương cụt, giáp sống và ngọc chẩm, đến giữa hai chân mày trên đỉnh đầu, lại phân thành hai đường ở gò má mà đi xuống, gặp nhau ở đầu lưỡi hoặc huyệt nghênh hương, tiếp cận mạch Nhâm, theo ngực bụng đi xuống đan điền. Vì phạm vi tương đối nhỏ nên gọi là tiểu châu thiên, hay còn gọi là ngọ châu thiên, thủ khảm điền ly, thủy hỏa ký tế hay ngọc dịch hoàn đan.

Tôi gật gù, mặc dù không hiểu lắm, nhưng có cảm giác rất cao thâm và lợi hại, sau khi ghi nhớ lời của đại sư huynh, tiếp tục hỏi: "Vậy đại châu thiên là gì?"

Đại sư huynh tiếp tục giải thích: "Đại châu thiên, là thuật ngữ thiên văn cổ xưa, ý chỉ địa cầu quay xung quanh mặt trời một vòng. Đại châu thiên là một trong những cách luyện khí công chủ yếu giai đoạn thứ hai trong luyện công nội đan, tức là quá trình luyện khí hóa thần. Nó lấy cơ sở tiểu châu thiên làm gốc mà tiến hành. Thuật nội đan cho rằng: thông qua đại châu thiên, thần và khí sẽ được kết hợp lại, tương trợ không rời, để đạt được mục đích sống thọ, gọi nó là đại là do nội khí tuần hoàn của nó ngoài đựa theo Nhâm Đốc nhị mạch ra, còn chảy trên các kinh mạch khác, có thể nói rằng, phạm vi lớn hơn tiểu châu thiên, thì gọi là đại châu thiên. Theo như lý luận của thuật nội đan, thông qua bước tiểu châu thiên, tinh khí được nạp đầy, từng bước hoàn lại thành khí tiên thiên, mà đại châu thiên lại sử dụng tiên thiên bát quái đồ để tiến hành chỉ đạo. Trên tiên thiên bát quái đồ, hai hướng Nam Bắc giống như hai quẻ Càn Khôn, nhưng trên thực tế, trong thuật nội đan lại dựa trên hai quẻ Khảm Ly, mà hai quẻ Khảm Ly lại nằm trên vị trí giờ Mão và giờ Dậu, gọi là đại châu thiên, hoặc Càn Khôn giao nhau, hay cũng có thể gọi là Mão Dậu châu thiên."

Giờ thì tôi hoàn toàn rối rắm, đầu óc như thể keo dán, bất kể là đại châu thiên hay tiểu châu thiên, những thuật ngữ chuyên dùng hoàn toàn khiến cho người ta không hiểu nổi, lúc này đại sư huynh đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, chỉ vài điểm trên cơ thể tôi, sau đó kéo vài đường, phân biệt cho tôi vùng này là đại diện của cái gì, đó là ngạnh công, bắt buộc phải ghi nhớ, phải mất nửa tiếng đồng hồ tôi mới ghi nhớ được những chỗ mà đại sư huynh nói.

Lúc này ngẫm lại những điều đại sư huynh vừa nói về đại tiểu châu thiên, mới hiểu ra một chút, kiềm lòng không được muốn thử mở một tiểu châu thiên, nhưng đại sư huynh vội vàng ngăn tôi lại nói: "Sư phụ dẫn lối, tu hành là do cá nhân, điều quan trọng vẫn là nằm ở việc sư phụ dẫn lối như nào, không được tự ý thử, nếu kích động luyện tập thì đời này sẽ không còn nghe thấy tiếng đạo chỉ dẫn nữa."

"Ta nói cho cậu biết những điều ta hiểu về đại tiểu châu thiên trước, có lẽ sẽ có ích với cậu." tôi gật đầu, lúc này đại sư huynh lại tiếp tục nói, "Ta luyện công từ nhỏ, đối với các tầng của luyện công cũng đã có trải nghiệm qua, luyện tập khí công chân chính có lẽ nên từ "khí" mà nói, cũng có nghĩa là người luyện công phải cảm giác được một vài kinh mạch toàn thân hoặc cảm nhận được đan điền tỏa nhiệt hay tê dại vân vân. Công phu đến một trình độ nào đó sẽ xuất hiện khí tụ đan điền, đả thông "tiểu châu thiên." Tiểu châu thiên là tầng thứ nhất trong tu luyện khí công, người xưa gọi là "luyện tinh hóa khí". Công phu đến đây, người luyện công mỗi lần luyện tập, đều cảm thấy đan điền nóng lên, nặng, tiếp đó là có khí tuần hoàn qua Nhâm Đốc nhị mạch."

Tôi gật gù, coi như cũng đã hiểu được chút ít, sau đó đại sư huynh nói tiếp: "Tiếp tục tu luyện thì sẽ xuất hiện "đại châu thiên." Khi thông khí "đại châu thiên" phản ứng sẽ tường đối rõ ràng, được gọi là "chấn động lục căn", sau đó, mỗi lần luyện công đều sẽ cảm nhận được khí tự động lưu thông trên toàn thân, trình độ nhập tĩnh sẽ cao hơn so với trước, trung đan điền và hạ đan điền sẽ hợp làm một, "nguyên khí" bắt đầu xuất hiện, đó chính là điều mà người xưa gọi là "luyện khí hóa thần."

Tôi lại hỏi: "Đúng rồi, đại sư huynh, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần là gì? Là một loại cảnh giới đúng không?"

"Ừm, có thể coi là cảnh giới của tu luyện tam hoa tụ đỉnh, hoàn toàn đả thông tiểu châu thiên, gần như đã đạt được trình độ luyện chín tầng khí, lúc này đã có tinh, khí hai loại kim hoa rồi, tiếp đó đả thông thêm đại châu thiên, cũng chính là luyện khí hóa thần, lúc đó tinh khí thần ba loại kim hoa coi như hoàn toàn luyện thành. Khi đó có thể tương đương với cao thủ của Hậu thiên đỉnh phong rồi." đại sư huynh giải thích.

Tôi gật đầu, "Vậy tiếp theo sẽ là gì?"

Đại sư huynh nói: "Tiếp tục tu luyện, đến một ngày, người luyện công sẽ cảm nhận được luồng khí quần đảo dưới đan điền, dọc theo cơ thể thấu lên đỉnh đầu. Năm đó ta đã từng cảm nhận được đỉnh đầu như thể nứt ra, nội khí tỏa ra từ trên đỉnh đầu, cùng lúc cảm nhận cả cơ thể như hòa tan, công phu đến lúc này đạt đến tầng thứ ba, người xưa gọi là luyện thần hoàn hư. Người luyện công sẽ luôn cảm nhận được, thậm chí nhìn thấy rõ ràng một trường khí bên ngoài thân thể, bên trong cơ thể thì tràn đầy khí, giống như không có nội tạng, cả cơ thể đều hòa tan trong trường khí đó. Đương nhiên ta mới chỉ chạm đến cánh cửa luyện khí hoàn hư mà thôi, coi như đi được nửa quãng đường."

Tôi gật gật đầu, trong lòng lại càng thêm tò mò, kỳ thực nói đến đây tôi đã có phần bối rối rồi, gì mà trong cơ thể tràn đầy khí, giống như không có nội tạng, đây đã là cảnh giới huyền diệu khó giải thích rồi, nhưng kể cả như vậy thì mới bước chân vào lãnh vực tiên thiên, thật khó mà tưởng tượng ra được cảnh giới của Ngọc Dương sư bá và sư phụ rốt cuộc lợi hại từng nào.

Lúc này đại sư huynh lật mở sách nói: "Cảnh giới tiếp theo ta cũng không rõ nữa, chỉ có thể dựa vào ghi chép trong sách của sư phụ để lý giải, theo như sư phụ nói tiếp tục tu luyện, người luyện công bất luận là đi, đứng, ngồi hay nằm, chỉ cần khi nội tâm yên tĩnh đều có thể cảm nhận được sự lưu thông của nội khí và sự tuần hoàn của trường khí, võ công càng cao thì trường khí càng lớn, tốc độ lưu thông của nội khí càng nhanh. Trường khí đến một ngày sẽ lớn như trời đất, và không thể lớn thêm được nữa. Khi trường khí lớn bằng trời đất, người xưa gọi là đạo, hoặc gọi là bản chất thật. lúc này công phu đạt đến tầng thứ tư, cũng chính là luyện hư hợp đạo hay minh tâm kiến tính mà người xưa hay nói. Lúc này hợp đọa, kiến tính chỉ là một bộ phận, không phải là tất cả."

Tôi gật đầu, "Cũng chính là nói, Ngọc Dương sư bá và sư phụ đạt đến cảnh giới được gọi là luyện hư hợp đạo đó."

Đại sư huynh lắc đầu nói: "Ngọc Dương sư bá thì ta không biết, nhưng theo ghi chép của sư phụ, tiếp tục tu luyện, người luyện công sẽ cảm nhận được trường khí không thể nào lớn hơn nữa bắt đầu chầm chậm khép lại, trời đất dường như ngày càng nhỏ đi (cảm nhận), cùng lúc đó hiểu được bản thân và tất cả những người, việc, vật ở xung quanh đều dung hòa trong trường khí đó, công phu đạt đến đây là thuộc về hợp đạo và kiến tính tương đối cao thâm, cũng chính là thần tiên sống mà dân gian hay nhắc đến, sư phụ đã ghi chép lại cảnh giới này, thiết nghĩ có lẽ đã đạt đến rồi."

Tôi sững người, cảnh giới cuối cùng đại sư huynh không nói tỉ mỉ, nhưng không biết tại sao, khi anh ấy nói đến tôi liền cảm thấy quen thuộc, nói như nào nhỉ, giống như tôi của trước đây đã có cảm giác như vậy.

Cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng, giống như hòa tan trong tâm trí tôi vậy.

"Những kinh nghiệm này đối với người mới học vô cùng quan trọng, chỉ cần hoàn toàn hiểu được, trong lòng phân biệt được cao thấp, lúc tu luyện coi như thành công được một nửa, cho nên cậu đừng trách ta nhiều lời." đại sư huynh nói.

Tôi vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ? Tôi cũng rất có hứng thú với những thứ này."

Tự nhiên có hứng thú, lúc này tôi mới hiểu ra được, chỉ cần có sức mạnh vô cùng lớn, mới có thể phá vỡ được tất cả những gì mình muốn, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Không có sức mạnh mới thực sự là ác.

Trước đây tôi rơi vào hoàn cảnh này, quy cho cùng cũng bởi vì tôi không có đủ sức mạnh, cho nên cơ hội hiện giờ, cho dù có khổ có mệt đến thế nào, tôi cũng cắn chặt răng kiên trì đến cùng, bởi vì tôi không muốn nhìn từng người từng người mà tôi yêu quý rời bỏ tôi.

Đại sư huynh lúc này thở dài một tiếng rồi nói: "Được rồi, cậu đã hiểu được tương đối, cho cậu nửa tiếng đồng hồ để tiêu thụ, sau khi chuẩn bị xong, ta sẽ truyền thụ cho cậu cách tu luyện tiểu châu thiên."

Tôi gật đầu, bắt đầu cố gắng ghi nhớ những thứ đại sư huynh vừa nói, trong lúc vô cùng tập trong tinh thần tôi nhanh chóng nhớ hết những điều đó vào đầu.

Sau nửa tiếng, đại sư huynh hỏi lại tôi vài vấn đề quan trọng thấy tôi đều trả lời được, lúc đó cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn tôi nói: "Khả năng ghi nhớ rất tốt, hồi đó ta phải dành ra một ngày mới nhớ hết được."

Tôi cười đau khổ, không nói đến chuyện tinh thần của mình, thực ra trước đó tôi có từng nói, từ hồi thoát ra khỏi thôn Giang Kỵ, trạng thái tinh thần của tôi luôn có gì đó không đúng, bình thường luôn rời rạc, lúc muốn nghỉ ngơi thì cứ vậy là nghỉ ngơi được luôn, nhưng khi tập trung thì sức chú ý lại dường như có thể khiến cho thời gian xung quanh chuyển động chậm lại.

Đại sư huynh ho hắng rồi lại tiếp tục nói: "Khai mở tiểu châu thiên không phải chuyện ngày một, phải từng chút một đả thông kinh mạch của chính mình mới được, lúc đầu ta cũng dành rất nhiều thời gian mới làm được, khai mở tiểu châu thiên đầu tiên cần phải chọn một căn phòng sạch sẽ, mở rộng cửa sổ, không khí tươi mới, tránh hướng gió, sau đó cởi áo nới dây lưng, ngồi yên tĩnh trên giường hoặc ghế so pha, giữ thân thẳng, cột sống không được cong, không được cong lệch, tư thế ngồi được phân thành kiết già, bán già và xếp bằng thông thường. tùy ý chọn một kiểu, khi ngồi phải giữ được tam triết, tức là mông phải hướng ra sau, bụng hóp lại, ngực đưa nhẹ ra phía trước, không giả bộ, lấy thoải mái làm cơ sở, hai tay đan lại để trước bụng."

Nói rồi, đại sư huynh thị phạm cho tôi xem ba kiểu ngồi, còn có thế nào gọi là tam triết, sau đó để tôi làm theo, tôi làm rồi bị đại sư huynh chỉ ra vài điểm không đúng, sau đó mới làm được thành công.

"Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yên tĩnh, không nghĩ, không nhìn, không nghe, không cử động, lưỡi đặt lên vòm miệng, trong miệng đầy nước bọt thì chầm chậm nuốt xuống, đương nhiên, điều này không cần ghi nhớ, luyện cồn luôn phải đặt "lưỡi trên đỉnh ngạc", kỳ thực không cần phải đặc biệt cố làm. Khi môi đóng hờ thì tự động lưỡi sẽ đặt trên vòm miệng." Đại sư huynh tiếp tục nói.

Tôi gật đầu, làm theo, lúc này đại sư huynh tiếp lời: "Người mới luyện luôn suy nghĩ tạp niệm, lúc lên lúc xuống, có thể áp dụng phương pháp hơi thở để tiêu trừ, hơi thở yêu cầu phải từ chậm rãi dần dần đến sâu dài, như có như không, giống như rùa thở. Lúc hít vào, ý thức theo luồng khí đi qua ngực xuống bụng, lồng ngực lõm vào (tức phương pháp hạ thấp lồng ngực)."

Nói đến đây, đại sư huynh lại giải thích cho tôi phương pháp hơi thở và phương pháp hạ thấp lồng ngực, điểm này rất khó, tôi mất nửa tiếng mới nhớ được rốt cuộc phải làm sao mới luyện được, đúng thật là khó tưởng tượng ra, từ ngoài nhìn vào thì có vẻ như ngồi một cách tùy tiện, bụng mới là khu vực thật sự phức tạp.

Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, đại sư huynh tiếp tục nói: "Lúc này, người luyện công có cảm giác hơi thở bị hạ xuống, tức khí tụ đan điền, nếu như ý thức không theo đó mà đi xuống, thì không thể cảm nhận được, cũng tức là có tạp niệm, cái gọi là thu khí, lồng ngực hạ thấp, khí tụ đan điền, tất cả đều là ám hiệu thầm lặng của ý thức, hiện giờ hơi thở vẫn từ mũi, nhưng lúc hít vào ý thức ám chỉ khí tụ dưới bụng, dùng phương pháp này để trấn áp khí có thể tránh phát sinh tạp niệm, lại có thể tránh luyện tập lâu dài thì bị đầy hơi, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện."

Nói đến đây, đại sư huynh quay qua nhìn tôi: "Nhớ chưa?"

Tôi gật đầu.

"Cứ luyện tập như vậy ba tháng, bụng dưới sẽ sản sinh ra khí nóng, lúc đó có thể vận khí, khai thông tiểu châu thiên. Tiểu châu thiên có đường đi nhất định, tức là Nhâm Đốc nhị mạch, từ sau lên trên rồi qua trước xuống dưới, tuần hoàn không ngừng, thao tác cụ thể như sau: dùng ý thức giả tưởng dưới đan điền có một luồng khí nóng, từ đan điền, theo bụng dưới, cực huyệt dưới rốn bốn tấc, qua hội âm, qua cốc đạo đến xương cụt, theo xương sống xông lên trên, đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, lại xuống mặt, qua họng, theo đường giữa ngực bụng đi xuống đan điền. Ngừng lại một lát, lại theo cách đó, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngừng, đến khi luyện được mới thôi." Đại sư huynh nói đến đây rồi tiếp lời: "Phương pháp đại khái là như vậy, cậu thử xem, chờ bụng dưới sản sinh ra khí nóng thì đến tìm ta, ta sẽ dạy cậu cách vận khí."

Tôi gật đầu, nhắm mắt bắt đầu cảm nhận, lưỡi đặt lên vòm miệng, vận dụng phương pháp hơi thở lồng ngực hạ thấp, khí tụ đan điền...

Từng bước từng bước, nhanh chóng khiến tôi đắm mình vào trong, tiểu châu thiên giống như giúp tôi mở ra một cánh cửa của thế giới mới, tôi như một người đói khát, chăm chỉ không ngừng bắt đầu hấp thu phương pháp tu hành mà trước giờ hoàn toàn chưa nghe nói tới.

Đại sư huynh lúc này không kìm được cười phá lên nói: "Không cần vội, người bình thường muốn luyện ra được khí nóng cần phải mất ba tháng, ta coi như giỏi hơn một chút, cũng phải mất nửa tháng..."

Đúng lúc đại sư huynh dứt lời, tôi đã vận chuyển được một tiểu tiết nhỏ của châu thiên, cũng không biết có phải do tôi ảo giác hay không, luồng khí đó đi xuống, tôi cảm giác được bụng dưới của mình lại có một luồng khí nóng.

Không thể nào, đại sư huynh nói đến anh ấy cũng phải mất nửa tháng mới luyện ra được khí nóng đó, tôi mới lần đầu tu luyện, sao có thể làm ra được chứ?

Nhưng trong lòng lại có một âm thanh khác khiến tôi vận chuyển luồng khí nóng đó thông lên Nhâm Đốc nhị mạch!

Tôi cắn chặt răng, nhớ đến những thứ mà đại sư huynh vừa nói với tôi, nhớ đến từng bước, quỷ thần xui khiến thế nào lại vận chuyển được tiểu châu thiên rồi.

Giả tưởng rằng cụm khí nóng đó từ bụng dưới di chuyển lên cực huyệt...

Chuyển động rồi!

Vốn dĩ khí nóng còn đang ở bụng dưới, lại thật sự di chuyển lên cục huyệt rồi, tôi bắt đầu hưng phấn.

Tiếp tục!

Cụm khí đó từ cực huyệt lên đến hội âm, cổ đạo rồi xương cụt, động rồi, thật sự chuyển động rồi!

Lúc đó tôi cũng cảm nhận được những nơi mà luồng khí đó đi qua, trở nên nóng ran, giống như từ trong cơ thể nhiệt đang tỏa ra bên ngoài.

Lại bắt đầu từ xương cụt, theo cột sống thông lên trên, đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, rồi xuống mặt, qua họng, theo đường ngực bụng xuống đan điền.

Nhất cổ tác khí, hoàn toàn thành công!

Khi luồng khí này một lần nữa lại trở lại đan điền, tôi cảm giác cả người giống như là bị nước nóng cho hắt qua, thân thể bắt đầu trở nên đỏ rực, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, mồ hôi lã chã rơi xuống.

"Tiếng chuông ngộ đạo vang lên rồi, đại sư huynh, huynh đã phá được rồi?" lúc này cửa thiền phòng bị ai đó đẩy mở, truyền đến giọng nói của Trương Long Linh.

Đại sư huynh bối rối, "Không, ta đang dạy Long Tâm, chờ đã..."

Đại sư huynh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ rực của tôi, và bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Khuôn mặt nhanh chóng trở nên kinh ngạc vô cùng, há hốc miệng choáng váng, dường như có thể nhét vừa cả một quả trứng gà vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play