Nỗi sợ hãi lan dần ra, hóa thành hoảng loạn, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy ngôi miếu cổ này giống như một con quái vật ăn thịt người.

Nhanh chóng, tất cả đều bỏ chạy ra ngoài.

Nghe đến đây, Bạch Hồ cười mỉa mai: "Tự tìm chết!"

Bạch hồ vừa dứt lời, cô nữ sinh đang kể chuyện liền rụt cổ lại, khuôn mặt vốn đã trắng bệch ra giờ lại thêm hoảng loạn, không nói thêm nữa.

"Sau đó thì sao? " chuyện mới nghe được một nửa, lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy.

"Đám người chúng tôi chạy ra hồi lâu, trời tối rồi mới phát hiện ra bản thân đã chạy vòng trở lại..." cô nữ sinh nói.

Tôi hiểu được thuộc tính của đám sương mù đó, có thể quay trở lại cũng là vận may của họ không tồi, đêm tối mà không thoát ra được mới thật sự là đáng sợ.

Cô nữ sinh tiếp tục kể, sau khi phát hiện đã quay trở lại vị trí cũ, cuối cùng cũng có người bộc phát than khóc, một người khóc nhanh chóng đẩy mọi người vào hoàn cảnh tuyệt vọng, tất cả mọi người đều sụp đổ, nam thì đứng đó mặt trắng bệch không nói gì, nữ thì quỳ xuống đất khóc lóc.

Bọn họ không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cả bọn lại quay lại chỗ cũ, nhưng có một chắc chắn là bọn họ không thể ra khỏi, vùng đất ăn thịt người này không muốn để bọn họ rời khỏi.

Những người ở lại giống như nghe thấy trong lòng đang gào thét tuyệt vọng.

Nỗi sợ hãi giống như dây leo lan sinh trưởng, sự điên cuồng lan rộng trong tâm trí, nhanh chóng tâm trí đã bị nỗi sợ hãi áp đảo đến choáng ngợp, chỉ còn lại một màu đen tuyệt vọng!

"Sao giờ?" cuối cùng cũng có người hỏi, giọng nói run rẩy, tất nhiên đã bị dọa đến thất kinh.

"Đều tại tổ trưởng, tự dưng lại dẫn chúng ta đến nơi này làm gì?" một nữ sinh oán trách.

Nữ sinh đó vừa nói, những người khác đều chuyển ánh mắt sang người đưa ra ý kiến là tổ trưởng.

Đương nhiên vào lúc này, vì sợ hãi, bình thường mấy người bạn học có quan hệ rất tốt bắt đầu quay ra đổ trách nhiệm cho nhau, lúc đó họ đã không còn lý trí nữa rồi.

"Lúc đến đây không phải tất cả đều cùng nhất trí sao? Giờ trách tổ trưởng có ích gì không?" vẫn còn người phân bua hộ tổ trưởng.

Từ giọng điệu của cô nữ sinh này có thể nhận thấy cô ta không phải tổ trưởng, nhưng hiện giờ cô ấy là người dẫn đầu bọn họ, cũng có nghĩa là, tổ trưởng của bọn họ rất có khả năng đã chết ở đây rồi!

Nghĩ tới đây, không kiềm được rùng mình, nếu như không gặp được Giang Tiểu Thơ, có khả năng cũng giống như họ đang trải nghiệm nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Những người có mặt ở đó không phải ngốc nghếch, tự biết rằng càng trong hoàn cảnh này, lại càng không được lục đục nội bộ, cho nên mấy người đang đổ lỗi cho nhau cũng không nói gì nữa.

Cuối cùng vẫn là tổ trưởng lên tiếng: "Nếu chúng ta đã quay lại đây cũng coi như là ý trời, tối như thế này rồi, chúng ta cũng không có nơi trú chân, trước đó căng lều với túi ngủ cũng không đem theo, không có những dụng cụ tránh rét đó, trời tối thế này lại ở ngoài trời, không bị thứ đáng sợ ngoài đó làm chết, thì cũng chết rét."

Những người có mặt đều từng học qua sinh tồn ngoài tự nhiên nên hiểu rõ lời tổ trưởng nói có lý, nên mặc dù đối với căn miếu vẫn còn chút sợ hãi nhưng cũng ậm ừ đồng ý, cả đám người nhằm hướng ngôi miếu tiến vào.

Sau khi đi vào, đám người đều hoàn toàn chết lặng, trong miếu trống trải không có gì cả, lều bạt và túi ngủ lúc trước họ chuẩn bị đã biến mất không dấu vết.

Có người sợ đến hét lên, trong đám người duy nhất còn giữ lại được chút lý trí là tổ trưởng: "Mọi người yên lặng nào, chuyện có lẽ không như mọi người tưởng tượng, tôi nghĩ rằng lúc chúng ta chạy ra ngoài đã có người vào đây."

Nghe tổ trưởng nói vậy, mấy sinh viên đang sợ hãi cũng hoàn hồn lại, đúng vậy, khả năng những vật dụng đó bị người ta lấy đi tương đối cao.

"Vậy theo ý của cậu, xác của Đại Bằng cũng là bị người ta kéo đi?" có người nghi hoặc hỏi.

Đại Bằng chính là người đã tự cào chết mình trước đó.

"Không đúng, mặc dù chúng ta là nhóm nghiên cứu siêu nhiên, nhưng trong lòng tôi không tin điều đó, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, tôi cảm thấy cái chết của Đại Bằng có điểm kỳ lạ." lúc này tổ trưởng nói.

Nghe tổ trưởng nói vậy, những người còn lại đều trầm ngâm suy nghĩ, lúc đó mới bình tĩnh lại, dường như có thể nghĩ thông một số chuyện, đầu tiên, sương mù đó mọi người đều hít vào tại sao chỉ có mình Đại Bằng phát điên? Sau đó trong thời gian dựng lều, xác của Đại Bằng tại sao lại biến mất? Mọi người chạy ra ngoài một vòng, lều bạt đều biến mất, những chuyện này liên hệ lại với nhau, thật sự có thể dùng hành vi của con người để giải thích.

Nghe đến đây, tôi bật cười, đây có lẽ là do trong lúc tuyệt vọng nên nội tâm tự cho mình một chút hy vọng, vì bọn họ đã bỏ qua mất điều quan trọng nhất, đó là bọn họ phân tán ra chạy nhưng sau cùng tất cả đều cùng quay trở lại ngôi miếu cổ này, sương mù là yếu tố quan trọng trong chuyện này cũng không nhắc tới.

"Tôi nghĩ đây không phải là hiện tượng siêu nhiên gì, mà là do con người làm, rất có khả năng là mưu sát, mục tiêu của đối phương là giết hết tất cả chúng ta." Tổ trưởng lên tiếng.

"Kể ra, lúc nói muốn đến đây, Đại Bằng là người đầu tiên đồng ý, thủ phạm của chuyện này không phải là cậu ta chứ?" có người nghi ngờ nói.

"Không thể nào, Đại Bằng không phải đã chết rồi sao?" một người khác lên tiếng.

"Ngộ nhỡ cậu ta giả chết? Lúc đó chúng ta đều sợ hãi, không có ai đi bắt mạch cậu ta cả." người vừa nói trước đó lên tiếng.

"Giả thần giả quỷ là Đại Bằng sao?" tổ trưởng ngẩn người nói, tất nhiên anh ta cũng không suy nghĩ rõ ràng Đại bằng sao lại làm vậy.

"Giờ việc cấp bách không phải điều đó, không có túi ngủ và lều, nơi này đến đêm chắc chắn sẽ rất lạnh, chúng ta tuyệt đối sẽ không chống chọi được, như này, tôi sẽ dẫn đầu, thêm một người đi theo tôi kiếm củi, trong miếu này thêm một ngọn lửa thì sẽ ấm hơn chút." Tổ trưởng lên tiếng.

Ngoài người chết không rõ nguyên do Đại Bằng và người đã định sẵn là tổ trưởng, nam giới chỉ còn lại hai người, họ nhìn nhau, cuối cùng một người ở lại chăm sóc mấy bạn nữ, tổ trưởng và người còn lại đi kiếm củi.

Chờ họ đi rồi, không khí trở nên nặng nề hơn, vừa rồi xảy ra bao nhiêu chuyện, giờ nhịp tim mọi người mới đập nhanh hơn.

Tô Minh Minh lên tiếng: "Mọi người nói xem, tại sao Đại Bằng lại hại chúng ta, không phải cậu ta thích Vương Mai sao?"

Không ai nói gì, bao gồm cả Vương Mai cũng không đáp lại, chỉ cúi đầu.

Năm người ở lại miếu chờ hai tiếng đồng hồ, chờ đợi đến lạnh đông cứng người mà tổ trưởng bọn họ vẫn chưa thấy về, tâm trí có chút hoảng rồi, đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Là tổ trưởng, bọn họ trở về rồi." Vương Mai vui mừng đứng dậy chạy ra ngoài.

Những người khác cũng chạy theo, cửa được mở ra, nhưng bên ngoài không có ai, chỉ là một đêm đen sì, Vương Mai sững người nói: "Người đâu?"

Nói rồi, chạy ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc nói một câu: "Đúng là gặp phải quỷ rồi."

Nói xong xoay người định quay lại.

Nhưng vào lúc cô ấy quay người, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào phía sau cô ấy.

Sau lưng Vương Mai, đứng đó là một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ, cô gái đó rất xinh đẹp, đương nhiên trước đó bọn họ đều chưa từng nhìn thấy cô gái đó với chiếc kéo găm vào cổ.

"Sao vậy? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?" Vương Mai bị mọi người đổ dồn vào nhìn liền cảm thấy rờn rợn, vội vàng hỏi.

Nhưng một lần nữa mọi người đều bị dọa đến sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ không nói được câu nào.

Rất nhanh mọi người nhìn thấy cô gái đó rút từ cổ mình ra một cái kéo, rồi trực tiếp đâm vào cổ Vương Mai, bị tấn công bất ngờ Vương Mai cứ thế ngã ra đất.

Hơn nữa cửa đang mở bỗng rầm một tiếng đóng lại!

Bốn người còn lại nhìn thấy tình cảnh đó, nhìn nhau, hoàn toàn không biết bản thân phải dùng biểu hiện gì để thể hiện cảm xúc lúc đó.

Những thứ như là nữ quỷ đó cũng không quay lại nơi này, bốn người họ sống chết ôm chặt lấy nhau chờ ở đây cả một đêm, cũng không gặp phải điều gì, đường nhiên, tổ trưởng hai người họ đi nhặt củi, cũng không quay trở lại!

Nghe tới đó, tôi hít sâu một hơi, cô gái mặc đồ màu đỏ trên cổ còn cắm một cái kéo? Chẳng phải là Tú Tú hay sao?

Đúng lúc tôi định nói ra, đột nhiên một âm thanh bất ngờ vang lên.

Cốc cốc cốc...

Là tiếng gõ cửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play