Trước giờ tôi chưa từng nghĩ giọng nói của tôi lại bi thương tuyệt vọng đến vậy, chắc là để ý Giang Tiểu Thơ sắp tới nên con ma nữ xinh đẹp ở phía dưới đẩy nhanh tốc độ hơn, tôi cảm thấy rõ ràng cơ thể tôi như sắp bị rút hết.

"Vội gì chứ, xem dáng vẻ anh rất thoải mái mà." Giọng nói lãnh đạm của Giang Tiểu Thơ lần nữa truyền đến.

Tôi hoảng sợ thật sự, liến thoắng nói: "Nhanh cứu anh! Nhanh lên!"

Lúc đó con ma nữ xinh đẹp dường như đã ý thức được điều gì đó, mớ tóc dài ngoằng bọc lấy tôi tách ra, cảm giác rò rỉ ở thân dưới cũng không còn!

Tôi thở phào một hơi, ra sức kéo cái quần ướt nhẹp lên, đưa mắt nhìn quanh, ma nữ nhìn Giang Tiểu Thơ như kẻ thù, ánh mắt đẫm máu vừa thận trọng lại oán hận!

Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi liền chạy đến phía sau Giang Tiểu Thơ, nhưng cô ấy lại có phần chán ghét nói: "Tránh xa em ra! Người anh khai nồng nặc ấy!"

"À." Tôi đỏ hết mặt, cho dù là ai đã tè ra quần lại còn bị bắt ngay tại trận đều sẽ xấu hổ vô cùng.

"Lại còn mặc đồ hý kịch, hồi còn sống ngươi diễn vai gì hả?" Giang Tiểu Thơ nhìn con ma nữ xinh đẹp trêu chọc!

Ma nữ dường như không nghe thấy tiếng của Giang Tiểu Thơ, vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thơ.

"Có thể thoát khỏi cái đám ma đói đó, cũng coi như ngươi có khả năng, nhưng thật đáng tiếc." Giang Tiểu Thơ lắc đầu ra vẻ đắc ý, không biết trong lòng đang toan tính điều gì.

Giang Tiểu Thơ bây giờ dường như biết hết mọi việc, điều này càng làm lòng tôi thêm nghi hoặc, Giang Tiểu Thơ này không phải thật chắc chắn là giả rồi, nếu cô ta không phải là Giang Tiểu Thơ, vậy cô ta là ai, tiếp cận tôi với mục đích gì?

Đây là điều khó hiểu nhất, vốn dĩ tôi chỉ là một người bình thường, bản thân cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu nói là người này mạo danh Giang Tiểu Thơ để tiếp cận tôi, ý đồ gì đây, tôi thì có gì để lợi dụng chứ? Hay muốn hại tôi? Với thủ đoạn cô ấy biểu hiện ra lúc này, chỉ cần một phút là xử lý xong tôi, đâu cần hao tâm tổn trí nhiều như vậy?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Giang Tiểu Thơ lấy từ trong túi của mình ra một cái trống nhỏ, cái trống trông rất lạ lùng, nó hình vuông, hơn nữa trên mặt trống còn có một cái lỗ, xung quanh được viền bằng sợi dây màu đỏ, trông rất kỳ lạ đáng sợ.

Ma nữ sau khi nhìn thấy cái trống, biểu hiện liền khác lạ, dù không có gió nhưng mái tóc dài cũng tự động bay phấp phới, những ngón tay dài điên cuồng giương ra móng tay sắc nhọn, khuôn mặt trở nên dữ tợn: "Ngươi muốn thu phục ta?"

"Lùi lại, nín thở đi, nếu không muốn chết thì đừng có hít thở." Giang Tiểu Thơ vừa nói xong liền dùng răng cắn vào ngón tay giữa của mình, dùng tay vẽ gì đó vào không trung!

Lúc tôi lùi lại phía sau, đèn pin trên tay đột nhiên tắt ngúm, xung quanh lại lần nữa chìm vào màn đêm đen tối, tôi không nhìn thấy gì hết.

Tôi vội vàng đưa tay bịt chặt mũi, không để bản thân hít thở.

Đúng lúc đó, không khí xung quanh chốc lát trở nên lạnh lẽo đông đặc, tiếng gào thét ghê rợn vang khắp chốn núi rừng!

Tôi bịt chặt mũi lại, tim đập nhanh hơn nữa.

Giang Tiểu Thơ em nhất định phải thắng, em mà thua thì anh sẽ xong đời, xem sự lợi hại của con ma nữ lúc nãy, cô ta mà thắng thì sẽ hút khô người anh mất thôi!

Vừa nghĩ tới đấy, tôi vội sờ xuống đũng quần, phát hiện phía dưới mình lúc này giống như bị đóng băng, sờ lên giống như sờ vào đá lạnh vậy, sờ thế nào cũng không có phản ứng gì hết, ngược lại còn làm cho cả tay sờ vào cũng cứng đơ, hơn nữa độ to nhỏ cũng thay đổi rồi, giống như bị sun lại, vốn dĩ cũng to mà, giờ đã sun lại chẳng ra thể thống gì.

Tôi hít vào một hơi khí lạnh, không phải sẽ thành bất lực chứ!

"Làm loạn" khi tôi vừa hít vào một hơi, xung quanh liền truyền đến giọng nói tràn đầy giận dữ của Giang Tiểu Thơ, giống như bị kích động tức giận.

Tôi chột dạ, mẹ nó, hình như tôi vừa mới hít thở rồi!

Trong đầu vừa nghĩ điều đó liền cảm thấy một luồng khí lạnh cuốn đến bên người, phút chốc tôi mất hết ý thức!

Ngất đi!

Đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, tôi thử cử động, nhưng dù có cố thế nào cũng không động đậy được.

Lúc đó, từ cổ họng tôi phát ra tiếng nói: "Còn muốn thu phục ta? Cũng không xem bản thân có tài cán gì, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây!"

Tôi sững người, giọng nói này không phải của tôi!

Vì giọng nói này nghe rất sắc, giống như giọng thái giám trong phim vậy!

Hơn nữa tôi cũng không thể nói điều như vậy! Cảm giác này, giống như cơ thể đã mất khả năng kiểm soát!

Chuyện gì vậy?

Tôi đang hoài nghi thì chợt nhận ra, ngữ khí và lời nói này, chẳng phải là của ma nữ sao? Nhưng đây là cơ thể của tôi mà!

Không phải là bị ma nhập rồi chứ!

Vừa nghĩ tới đây, tôi sợ hãi, vì hiện giờ tôi phát hiện ra hình như thật sự là bị ma nhập rồi, đầu tiên là vùng rừng núi vốn dĩ tối mù mịt này giờ trong mắt tôi lại hiện ra vô cùng rõ ràng, mặc dù không rõ như ban ngày nhưng thực sự đã thấy rõ hơn rất nhiều.

Tôi nhìn thấy ở phía xa, Giang Tiểu Thơ với khuôn mặt đau khổ khó chịu.

"Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, cái đồ Giang Lưu nhà anh, được việc thì ít mà phá hoại thì nhiều!" Giang Tiểu Thơ tức giận lên tiếng, "tôi đã sắp thành công rồi, anh hít thở làm gì? Giờ hay rồi, còn bị ma nhập vào người, tôi còn phải phí công giúp anh giải thoát nữa!"

Là ma nhập!

Lúc này tôi mới hoảng loạn, trong lòng sợ hãi, xem ra thật sự tôi đã cản trở cô ấy rồi.

Lần nữa giọng nói lạnh lẽo lại phát ra từ trong cơ thể tôi: "Ngươi nghĩ là ngươi có thể làm đối thủ của ta à? Nếu ta đoán không nhầm, người đã giao đấu với cái thứ ở trong núi rồi, giờ cơ thể người không đủ sức để đối phó với ta! Mặc dù đây là cơ thể đàn ông, nhưng cũng thoải mái, nói ra ta lại phải cám ơn ngươi ấy chứ."

"Chuyện của ta không cần người phải quản, nhưng chắc chắn một điều!" Giang Tiểu Thơ nhìn tôi lạnh lùng cười nói: "Ngươi thành công chọc tức ta rồi đấy!"

Vừa dứt lời, Giang Tiểu Thơ đưa bàn tay trắng ngần ra, nắm chặt vào khoảng trống trước mặt tôi, lúc đó giọng nói sắc bén từ trong cổ họng tôi lần nữa vang lên: "Không, ngươi làm gì với ta vậy, tại sao ta không thể cử động được!"

Tay của Giang Tiểu Thơ hất sang một bên, tôi liền cảm thấy cơ thể như có vật gì đập vào, bay thẳng sang một bên.

Nhưng tôi phát hiện ra một việc không đúng, mái tóc đen bóng mượt mà của Giang Tiểu Thơ lúc này bắt đầu biến thành màu trắng từ dưới chân tóc, rồi lan nhanh với tốc độ khủng khiếp!

"Không, không thể nào! Tại sao ngươi lại có được năng lực này?" giọng nói phát ra từ cổ họng tôi đã có phần hoảng sợ.

"Ra ngoài!" Giang Tiểu Thơ nắm chặt trong hư không, tôi cảm nhận được có thứ gì đó từ trong cơ thể tôi bị kéo ra ngoài, chốc lát đã có thể tự kiểm soát cơ thể.

Mặc dù cảm thấy rất yếu, nhưng ít nhất tôi cũng có thể tự điều khiển được cơ thể của mình!

Tôi chưa kịp nói gì, Giang Tiểu Thơ đã lên tiếng, "Dưới chân em có sợi dây thừng đỏ, nhanh nhặt lên, trói chặt thứ quỷ quái này lại!"

Tôi nhanh chóng chạy ra chỗ Giang Tiểu Thơ, ra phía sau lưng cô ấy, rất nhanh đã tìm thấy sợ dây thừng đỏ trên mặt đất, lại vội vàng chạy ra chỗ ma nữ, đang định trói lại thì nó liếc nhìn tôi đầy oán hận.

Tôi ngạc nhiên.

"Còn chờ gì nữa? Còn không trói lại định chờ về nhà đón năm mới à!" mắt thường cũng có thể thấy mái tóc của Giang Tiểu Thơ rất nhanh chuyển sang màu trắng, cả đầu đều bạc trắng rồi!

Tôi vội vàng, nhắm chặt mắt dùng sợi dây thừng đỏ ra sức trói ma nữ lại, chờ tôi buộc chặt rồi, Giang Tiểu Thơ giống như cạn kiệt sức lực, mềm nhũn ngã trên mặt đất, trán đầy mồ hôi.

Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ, không biết nên làm gì tiếp nữa.

"Anh đặt đoạn đầu dây thừng vào cái trống, sau đó cắn ngón tay, dùng máu trên ngón tay và bùn dưới mặt đất để dán miệng lỗ đó vào là được!" Giang Tiểu Thơ nói.

"Đừng, đừng mà, tha cho ta, chỉ cần tha cho ta, người muốn gì ta cũng đồng ý!" Ma nữ lúc này cũng hoảng lên, vội vàng cầu xin.

Giang Tiểu Thơ không động đậy, ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc trắng lúc này dần dần trở về màu đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play