Vy Hân đi vào liếc mấy người trong phòng, ánh mắt lạnh nhạt.

Cô tiến đến nói: "Hôm nay cho gọi mọi người đến đây, là muốn thông báo cho mọi người một tin.

Những người có mặt trong căn phòng này ngày hôm nay, đều bị đuổi việc."
10 người đứng đó như chết sững không tin vào tai mình.

Trong có có một phụ nữ trung niên lên tiếng đầu tiên, trong giọng nói là bức xúc: "Tại sao tự dưng lại đuổi bọn tôi, bọn tôi có làm sai gì sao.

Đừng nghĩ mấy người có quyền muốn đuổi ai thì đuổi.

Phải cho chúng tôi biết lý do chứ."
"Lý do?" Vy Hân nhếch khóe miệng cười khinh nói.
"Đơn giản thôi, vì mấy người...phản bội Ellie." Cô ngừng cười, gương mặt vô cảm nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói.
Nghe được Vy Hân nói như vậy, những người ở đây bỗng nhiên rùng mình.

Sao lại biết được, bọn họ có để lộ ra cái gì đâu.
Người phụ nữ kia cất giọng chanh chua nói: "Bằng chứng của cô đâu? Cô có bằng chứng nào chứng minh chúng tôi phản bội lại Ellie không? Cô cũng chỉ là người làm mà thôi, cô không có quyền đuổi chúng tôi.

Hay cô thấy chúng tôi làm được việc, có khả năng sẽ uy hiếp được cô cho nên cô bày ra trò này? Chúng tôi muốn gặp cô chủ, muốn gặp cô chủ." Giọng bà ta the thé, gào rất to, giống như muốn cho tất cả mọi người nơi đây nghe được.
Có người phụ nữ đó lên tiếng, những người đằng sau cũng đồng loạt hô lên.

Tất cả đều hô muốn gặp cô chủ đòi lại công đạo.
Vy Hân nhường mày nhìn bọn họ, trong mắt không hề nào núng, để yên mặc cho họ muốn hô thế nào thì hô.

Cô ngồi xuống ghế, ung dung lôi điện thoại ra ngồi nghịch.

Bỏ ngoài tai mấy lời nói kia.
Mấy người ở đây đang hô đến bừng bừng khí thế, lại nhìn Vy Hân ung dung ngồi đó, một biểu cảm thừa thãi cũng không có khiến họ bỗng nhiên nhụt chí.

Chỉ lát sau tiếng hô nhỏ dần rồi không thấy đâu nữa.
"Xong rồi à?" Lúc này Vy Hân mới ngẩng đầu lên cười cười.

"Ừ, để theo nguyện vọng của mọi người, tôi dẫn mọi người đi gặp cô chủ." Lúc này Vy Hân mới đứng lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên váy nói.
Thấy mầy người vẫn đứng đó ngay ngốc, Vy Hân cười cười, nhẹ nhàng nói: "Sao? Đi thôi, không phải mọi người đòi gặp cô chủ sao? Tôi đưa mọi người đi gặp."
Tất cả mọi người đều đứng yên nhìn người phụ nữ chanh chua lúc nãy.

Giống như muốn hỏi ý kiến người phụ nữ đó.

Nhưng bà ta còn chưa kịp lên tiếng, ở bên ngoài cửa một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mọi người không muốn gặp tôi, vậy thì để tôi đến gặp mọi người vậy." Tiếp theo đó, một thiếu nữ mặc váy màu nâu nhạt, tóc xõa ngang vai, mắt đeo kính nhẹ nhàng đi vào.

Đằng sau là một cô gái mặc quần áo thoải mái, mái tóc được buộc cao gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Người ở nơi này sững sờ, đây là cô chủ sao? Nhìn cô chủ có vẻ rất trẻ, không giống với một người có thể sáng lập ra được Ellie với nhiều thành tựu như bây giờ.
"Tôi vừa nghe nói mọi người muốn gặp tôi đòi công đạo.

Tôi đến đây rồi, mọi người nói đi." Diễm Tinh ngồi lên ghế, đôi môi đỏ mọng cười nhẹ, giọng nói dịu dàng truyền vào tai của mọi người nơi đây.
Không hiểu sao rõ ràng giọng nói đó rất ngọt ngào, lời nói cũng không có gì như vậy mà lại khiến những người ở đây hít vào một ngụm khí lạnh.
Diễm Tinh thấy họ không nói gì, cười nhẹ chỉ vào người phụ nữ chanh chua khi nãy: "Bác gái, nói tôi nghe xem nào, lúc nãy tôi thấy bác lớn tiếng nhất."
Người phụ nữ bị điểm danh bỗng rùng mình, những nghĩ tới gì đó bà ta lại ngẩng cổ lên, nói: "Cô có thật là cô chủ của bọn tôi không vậy.

Nhỡ cô là người của cô ta đem đến muốn lừa gạt chúng tôi thì sao.

Chúng tôi chưa bao giờ được gặp cô chủ, nào biết mấy người có giăng bẫy gì hay không."
Diễm Tinh "À." một tiếng.
"Nói cũng có lý, đúng là chưa từng gặp mặt bao giờ, không thể phân biệt được." Diễm Tinh gật gù.
Thấy thiếu nữ kia trầm mặc, người phụ nữ đó càng lên giọng.
"Chúng tôi muốn gặp cô chủ thật sự chứ không phải mấy người mạo danh." Bà ta hừ hừ nói, ngữ khí thập phần kiên quyết.

Dù trước mặt là cô chủ thật thì sao, họ chưa gặp bao giờ, sao có thể biết được.
"Bà chính là cô Phùng nhỉ.

Là người bên Aline đưa sang nhằm theo sát tiến triển của Ellie." Diễm Tinh vẫn nhẹ nhàng nói.
"Bà nghĩ rằng hành động của bà đều rất bí mật sao?"
"Triệu Đức Hải đưa bà sang đây, nói với bà rằng cứ yên tâm ở bên này, nếu bị phát hiện ông ta sẽ ứng cứu có đúng không? Chia buồn với mấy người, ông ta hiện tại không có ý định giúp mấy người đâu." Diễm Tinh hờ hững nói, không để ý đến mặt mấy người đó đã xám ngoét.
"Cho nên, tôi dù có giết chết mấy người, ông ta cũng không thèm chớp mắt một cái đâu, khéo khi còn cảm ơn tôi vì đã giúp ông ta diệt trừ một đống phiền phức.

Aline đã lộ ra chuyện nhà thiết kế chính kia, mấy chuyện này với ông ta đâu có là gì.

Hay là để tôi giúp mấy người chứng minh một lần nhé." Nói xong cô ra hiệu cho Tiểu Mỹ.
Ngay tức khắc Tiểu Mỹ bước lên, cầm tay người phụ nữ kia bẻ ra đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lê.

Người phụ nữ đó lập tức ôm tay quỳ xuống dưới đất, mặt đã trắng bệch, còn không cả hét nổi nữa.
Vẻ mặt Diễm Tinh vẫn bình thản nhìn sự việc trước mắt.

Nhưng người này nhận lương của cô, đồng thời cũng muốn nhận lương của Triệu Đức Hải.

Cô sao có thể để họ được lợi như vậy chứ.
Mấy người còn lại thấy người phụ nữ bị bẻ tay, tuyến phòng bị cuối cùng cũng bị gỡ xuống, mặt mày trắng bệch chân run lẩy bẩy.
"Tiểu thư còn cần phải xác nhận thân phận với mấy người à, mấy người cũng xứng?" Tiểu Mỹ cười lạnh nói, tay lại tăng thêm chút lực.

Với Tiểu Mỹ, chuyện bẻ gãy tay một người là chuyện đơn giản.
"Tôi...tôi xin lỗi.

Tha cho tôi...đau quá..." Người phụ nữ kia nằm rên rỉ dưới đất.

Cả người đầy mồ hôi lạnh, đau đến nói không thành lời.

Bà ta nào còn dáng vẻ chanh chua vừa rồi.

"Mấy người theo Triệu Đức Hải phản bội lại Ellie, tưởng rằng tôi không hay biết gì sao?" Diễm Tinh cười nhẹ nói rồi nhìn Tiểu Mỹ: "A Mỹ, em muốn giao mấy người này cho anh cả xử trí." Nói xong cô đứng dậy, đi ra bên ngoài.
"Vâng tiểu thư, tôi đi chuẩn bị ngay ạ." Tiểu Mỹ đến gần Diễm Tinh, cung kính gật đầu nói.
"Mấy người đã đặt cược nhầm chỗ rồi." Vy Hân cười cười nhìn mấy người trong phòng ánh mắt không khỏi thêm vẻ khinh miệt.
Hạo Hiên làm việc quả nhiên hiệu suất làm việc rất cao.

Chỉ lát sau, anh đã điều người của mình tới, đem 10 người phản bội kia đi mất.
Diễm Tinh không hề muốn giấu diếm chuyện này.

Những người đó được đưa đi trước mặt của tất cả nhân viên nơi đây.

Cô muốn họ nhớ thật kĩ, phản bộ lại Ellie sẽ có hậu quả gì.
Giải quyết xong mấy người phản bội Diễm Tinh mới quay về.

Trước khi về, cô cùng Vy Hân và Tiểu Mỹ còn ghé một quán ăn để ăn trưa rồi mới về biệt thự chuẩn bị cho buổi đấu giá tối nay.
Tối hôm đó, ở tại một sàn đấu giá lớn bậc nhất nơi đây, Ellie cho bán đấu giá hai trang phục mới nhất kì này và cộng thêm hai bộ trang sức nữa.

Thiệp mời của Ellie đã được đưa đi vào mấy ngày trước.

Đúng 6 giờ, sàn đấu giá đã chật kín người, hầu như đều là người trong giới hào môn.

2 bộ trang phục kia quá đẹp, sức hút của nó khiến họ không thể cưỡng lại được.
Vy Vân ở bên trong cánh gà nhìn ra, cô mím môi đỏ hít sâu mấy hơi, mặc trang phục được Vy Hân thiết kế cho đi ra bên ngoài.

Đây là bộ trang phục dạ hội đuôi cá màu vàng cam.
Cô mỉm cười tự tin, cầm mic nói: "Thật sự rất cảm ơn các vị đã đến tham dự buổi đấu giá của Ellie ngày hôm nay." Đuôi mắt cô khẽ miết qua một bóng người xin xắn trên tầng hai.
"Hôm nay, Ellie cho đấu giá hai bộ trang phục đặc sắc nhất trong kỳ thiết kế lần này, kèm theo đó là hai bộ trang sức đá quý do chính tay tiểu thư Doris thiết kế.

Sản phẩm đầu tiên của chúng tôi, chính là bộ trang sức Beryl đỏ.

Xin mời quý vị ngắm nhìn." Vy Vân cười nhẹ đưa tay ra phía sau.

Chỉ chốc lát, một người đẩy chiếc xe chứa bộ trang sức đi lên.

Một bộ trang sức màu đỏ đập vào mắt mọi người, bộ trang sức này gồm dây chuyền và lắc tay.

Trên mặt dây chuyền được đính một viên đá Beryl đỏ hình tròn, xung quanh là những viên đá quý nhỏ mầu trắng xếp thành hình cỏ bốn lá.

Bộ trang sức này mang theo vẻ quý khí, tượng trưng cho quyền lực và quyến rũ.
"Giá khởi điểm của bộ trang sức này là 20.000 USD, mỗi lần tăng đều không được ít hơn 5.000 USD.

Bắt đầu ra giá." Vy Vân vừa nói xong, ở bên dưới đã có người hô giá.
"25.000 USD"
"35.000 USD"
....
Cuối cùng bộ trang sức này thuộc về một tiểu thư chi thứ hai của Bùi Gia với giá 100.000 USD.
Tiếp tục đó, là là bộ trang sức được đính đá Topaz vàng kèm theo đó là bộ trang phục đứng thứ 2 trong bộ sưu tập thuộc chủ đề cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng bộ trang phục này từ khi chủ đề của nó được đưa ra.

Bộ trang phục lấy tông màu vàng làm chủ đạo.

Được thiết kế lệch một bên vai, trên bộ trang phục được gắn những viên đá quý màu vàng lấp lánh, kèm theo đó là những viên đá quý màu đen huyền bí.

Họa tiết trên bộ trang phục được những viên đá quý phác họa thành hình con bọ cạp khổng lồ.
Nhưng mọi người ở đây lại không thấy nó đáng sợ chút nào, ngược lại họ còn cảm giác bộ trang phục này mang theo vẻ kì bí lạ lùng.

Bộ trang sức đi kèm cũng được minh họa thành hình bọ cạp.
Diễm Tinh ở bên trên thu hết tình hình của buổi đấu giá này vào trong mắt, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười.
Lúc này, Tiểu Mỹ từ một bên tiến lên khẽ nói với Diễm Tinh: "Tiểu thư, Tần thiếu đến ạ."
Diễm Tinh tròn mắt, Tần Phong đến đây làm gì? Cô có gửi thiệp mời cho hắn đâu.

Nhưng cô không có nhiều cơ hội suy nghĩ, một bóng dáng cao lớn đã dần dần xuất hiện trước mắt cô.
Diễm Tinh không thể làm ngơ được, đành bước lên, lễ phép nói, trong giọng mang vài phần xa cách: "Phong ca ca."
"Ừ." Tần Phong gật đầu nhìn cô gái trước mắt.
"Phong ca ca đến đây xem đấu giá sao ạ.

Có cần em sắp xếp một gian phòng cho anh không?" Diễm Tinh đem đôi mắt đen láy trong suốt của mình nâng lên nhìn hắn, trong mắt không thể hiện bất cứ thứ tình cảm nào.
Tần Phong nhìn Diễm Tinh thật sâu, giống như muốn nhìn thấu cô, nhàn nhạt gật đầu nói: "Được."
Khi Tần Phong và Diễm Tinh vào bên trong phòng bao, ở bên dưới vẫn đang hô giá.

Có lẽ đối với bộ trang phục này của cô, mọi người thập phần hứng thú, giá hô không ngớt.

Diễm Tinh đương nhiên cũng vui vẻ.
"Mấy ngày nay không thấy em đến Trừng Viên luyện tập.

Không muốn quà nữa sao?" Từ nãy đến giờ, Tần Phong vẫn chỉ chăm chú nhìn vào Diễm Tinh, hắn bước đến cạnh cô cất giọng trầm trầm.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn hắn: "Là tại việc chuẩn bị cho buổi đấu giá quá bận cho nên em cũng không có nhiều thời gian.

Nhưng mà lúc rảnh em vẫn tranh thủ tập ngắm bắn." Cử chỉ cùng lời nói của cô đều không có vấn đề, nhưng ngữ khí kém mấy phần thân thiết.
"Vậy thì tốt.

Tôi còn tưởng rằng em đang trốn tôi." Tần Phong nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn tĩnh lặng không một ai biết hắn đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play