Tần Phong đóng cửa phòng Diễm Tinh xong, gương mặt hắn trở lại vẻ lạnh nhạt.

Bước từng bước chân trầm ổn xuống tầng, đi đến tầng hầm dưới chân tòa lâu đài kia.

Lúc này, nơi đó đã được mở ra từ lâu.
Có một vài người mặc vest đen đang đứng ở đó, cúi đầu với Tần Phong: "Lão đại!"
Tần Phong gật đầu, không nói câu gì đi xuống bên dưới.

Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, sắc mặt Tần Phong ngày càng trầm xuống.

Tần Phong càng đi xuống, càng có nhiều người mặc áo vest đen cung kính cúi chào.
Hắn không biểu cảm đi thẳng xuống bên dưới, ngồi vào chiếc ghế sofa đơn màu đen đặt ở chính giữa căn phòng tăm tối đầy mùi ẩm mốc.
Người đàn ông toàn thân đầy máu được treo trên xà ngang.

Máu từ vết đạn lúc nãy Diễm Tinh nhìn thấy đã khô từ bao giờ.

Người đó giương mắt nhìn Tần Phong.

Giọng yếu ớt nói: "Giết tôi đi!"
Tần Phong nhếch môi, lạnh nhạt hỏi: "Tần Lâm sai anh đến đây làm gì?"
Người đàn ông đó cắn răng không nói gì.
Tần Phong liếc hắn rồi phất tay.

Devil từ đằng sau Tần Phong đi lên, chỉ trong một hai giây cầm lấy ngón tay của tên kia bẻ một cái.

Người đàn ông đó bị đau đớn, dùng hết sức hét lên.

Nhưng Devil không cho người nọ có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục cầm một ngón tay bẻ đi cho đến khi bàn tay phải của hắn rắc một tiếng gẫy nốt, Devil mới buông tay, một lần nữa đứng ra sau Tần Phong.

Nghe tiếng gào tê tâm liệt phế, Tần Phong mày cũng không nhíu, ra hiệu cho người đằng sau.
Hai người mặc vest đen đi lên, đem tên đó từ xà ngang xuống.

Úp bàn tay còn lại của hắn chưa bị phế lên bàn.

Còn một người cầm đinh và búa chuẩn xác đóng xuống ngón tay cái của hắn.

Người đàn ông vốn không có sức lực lại gào lên lắc đầu nói: "Tôi nói, tôi nói!"
Lúc này Tần Phong mới ra hiệu cho họ dừng tay.
Người đàn ông kia thều thào: "Nhị thiếu nghe được đại thiếu gia cùng một cô gái bay đến New York nên sai tôi đến đây dò la xem cô gái đó là ai."
Tần Phong nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ vê thâm trầm.

Người đàn ông kia dù đang mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm bao quanh anh ta.

Chưa đầy một giây, giọng nói mang theo âm khí vang lên: "Tôi cho anh một cơ hội nữa."
Mắt thấy hai người áo đen muốn tiếp tục đóng đinh lên tay mình, người đàn ông sợ đến mức mặt tái mét hét lên: "Chính...chính là muốn thuận nước đẩy thuyền khiến máy bay rơi...rơi xuống.

Nhị thiếu...sai tôi đặt bom dưới...cánh máy bay."

Nghe được những lời mình muốn nghe, âm trầm trên người Tần Phong mới từ từ biến mất.

Hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Xử lý đi, mùi máu và vệt máu trên sân kia cũng loại bỏ." Nói xong hắn bước lên trên.

Hắn vốn muốn sang phòng Diễm Tinh, nhưng lại sợ trên người hắn ám mùi máu nên hắn quay trở về phòng, tắm rửa thay quần áo rồi mới qua phòng cô.
Giấc ngủ này của Diễm Tinh không an ổn lắm.

Cô mơ thấy kí ức đời trước của mình, mơ thấy ngày cô bị Triệu Đức Hải bắt nhốt.

Bị hắn ép xem những màn tra tấn đó, bị bắn ép uống thứ nước kinh dị đó.

Tất cả Diễm Tinh đều mơ lại một cách chân thực nhất.

Nhưng có một điểm thay đổi.

Người đến cứu cô lúc đó không phải Lưu Hạo, mà thay vào đó là Tần Phong.

Cô cảm nhận được hắn ôm cô vào lòng, dịu dàng mà che chở cô.

Giọng nói trầm thấp còn an ủi cô, khiến tâm trạng cô bình ổn: "Ngoan, tôi ở đây với em." Câu nói này khiến Diễm Tinh đang chịu tra tấn tinh thần khủng khiếp không nhịn được mà bật khóc.
Diễm Tinh mở đôi mắt mơ màng của mình ra.

Vì vừa mới tiếp xúc với ánh sáng, mắt cô khẽ nheo lại muốn định thần lại mọi thứ.

Đúng lúc cô đưa tay lên thì mới nhận ra, còn một bàn tay khác đang nắm chặt tay cô.
Một giọng nói khàn khàn mang theo ngái ngủ vang lên bên tai cô: "Dậy rồi."
Lúc này Diễm Tinh bị giọng nói trầm thấp kia làm cho thật sự tỉnh ngủ.

Cô tròn mắt quay sang, thấy một gương mặt giống như tượng tạc đang phóng to trước mắt cô.

Diễm Tinh hơi giật mình, cả người nhích ra một chút miệng lắp bắp: "Anh...anh...sao lại ở đây!"
"Không nhớ?" Tần Phong nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ cả người căng cứng hắn lại muốn trêu chọc cô.
Diễm Tinh nhíu mày, hôm qua...cô nhớ là cô ngồi trong...lòng Tần Phong ngủ...ngủ mất! Đại não Diễm Tinh bùng một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Hôm qua tâm trí cô không được tốt, vậy mà thật sự ngồi ngủ trong lòng hắn.

Cái này, thật xấu hổ.
Nhìn Diễm Tinh giống như nhớ ra gì đó, biểu cảm trên mặt lúc trắng lúc đỏ.

Cả người cô giống như muốn chui trong chăn, khóe miệng Tần Phong giương lên.

Hắn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hơi nghiêng người nhìn cô.

Tay đem cái chăn Diễm Tinh đang đắp qua mặt kéo xuống.
"Hôm qua em nắm tay tôi không chịu buông, nên tôi mới ở lại đây cùng em.

Yên tâm, tôi không làm gì em cả."
Diễm Tinh nhìn Tần Phong, cảm thấy hắn giống như đang cười nhạo cô.

Diễm Tinh trừng mắt, dùng tốc độ nhanh nhất từ giường chạy vào nhà tắm.
Tần Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, tiếng cười trầm thấp vang lên.

Diễm Tinh nghe tiếng cười này vành tai càng ngày càng đỏ, đóng cửa rầm một cái.
Thấy cô đã vào bên trong, Tần Phong mới thu lại nụ cười.

Con ngươi dần dần khôi phục sự lạnh lẽo.

Tối hôm qua, sau khi sang phòng cô lại thấy bộ dáng của cô khi đó vô cùng khổ sở.

Gương mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, cả người căng cứng, tay nhỏ nắm chặt ga giường giống như đang phải chịu đựng gì đó rất thống khổ.

Hắn lúc đầu còn nghĩ cô bị bệnh nhưng sau đó đến gần cô mới biết, cô đang nằm mơ.

Hắn còn nghe cô nói loáng thoáng mấy chữ: "Không uống, khốn khiếp!"
Lại nhớ đến ngày cô uống nước ép táo kia, hắn không nhịn được liên tưởng đến giấc mơ này của cô.

Hắn không kịp nghĩ ngợi ôm cả người cô lên, lại một lần nữa để cô nằm trong lồ ng ngực mình.

Vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô dỗ dành.

Lúc sau, khi cả người cô thả lỏng cô lại khóc.

Dù khóc không to, nức nở như một con mèo con vậy nhưng hắn cảm nhận được cô giống như cô tìm thấy một nơi an toàn để có thể phó thác.

Tim hắn khi ấy nhói lên một cái, giống như có kim đâm vào.

Hắn vừa ôm cô vừa dỗ dành, lúc sau thì cô nín nhưng thần trí vẫn đang trong trạng thái ngủ.

Hắn không đặt cô xuống giường nữa, mà ôm cô cả đêm như vậy.

Khi thấy trời dần chuyển sáng mới đem Diễm Tinh đặt xuống, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô nắm tay cô nghỉ một chút.
Nhớ lại chuyện tối qua ánh mắt Tần Phong lúc này đã lạnh đến cực điểm.

Rốt cuộc cô gái nhỏ của hắn đã gặp phải chuyện gì mà để lại bóng ma tâm lý lớn như vậy? Ánh mắt khi nhìn đến cửa phòng tắm đang đóng chặt, một lần nữa hòa hoãn.

Tần Phong đứng dậy, đi ra khỏi phòng, hắn về phòng mình tắm rửa.
Diễm Tinh lúc đi ra đã không thấy Tần Phong đâu, cô thở dài nhẹ nhóm một hơi.

Dù cô coi Tần Phong là anh trai, Tần Phong cũng coi cô là em gái đi chăng nữa, nhưng thế nào cũng không phải.

Cảnh tượng hôm qua làm cô quá mức xấu hổ.

Bây giờ ra khỏi phòng tắm mà còn nhìn thấy hắn chắc chắn cô sẽ không được tự nhiên.

Sau khi điểu chỉnh lại tâm trạng, Diễm Tinh mới chậm rì rì đi xuống lầu.

Chuyện xảy ra tối hôm qua đã bị Diễm Tinh loại bỏ khỏi đầu không sót một mảnh.

Vì chủ yếu cô căn bản không phải sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mà là có dị ứng với mùi lúc đó thôi.
Một người làm đã đứng chờ cô ở dưới cầu thang, khi nhì thấy Diễm Tinh, cô hầu đó tiến lên nói: "Tiểu thư, thiếu gia đang đợi người ở trong phòng ăn ạ."
Diễm Tinh kéo khóe môi, nói lời cảm ơn sau đó đi vào phòng ăn, một chút cũng không nhìn đến Tần Phong, chỉ khẽ chào hỏi: "Phong ca ca."
Tần Phong hiếm khi thấy bộ dạng rụt rè này của cô, ánh mắt pha thêm chút ý vị, nhìn cô cười cười: "Ừ." một tiếng.
Diễm Tinh cũng không nói gì nữa, ngồi vào bàn ăn tập chung ăn uống.

Thấy hôm nay tinh thần của Diễm Tinh không có gì khác lạ, ăn uống cũng không có vấn đề gì.

Tần Phong mới thoáng thả lỏng tâm tình.

Nhìn cô gái cúi đầu vào bát cháo trước mặt, Tần Phong buông đũa, nhẹ giọng gọi: "A Tinh."
"Dạ?" Diễm Tinh theo bản năng trả lời một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn bán cháo trước mặt.
"Ngon không?"
"Có ạ!" Diễm Tinh lắc đầu nói.
Tần Phong nhếch môi: "Ăn thêm không?"
Diễm Tinh nhíu mày, không hiểu sao Tần Phong đột nhiên lại hỏi câu này.

Đang muốn trả lời lại để ý đến bát cháo trước mặt mình đã thấy đáy cô còn muốn xúc thêm, trong nháy mắt mặt lại đỏ bừng.

Người này hôm nay đặc biệt đáng ghét.
Biết cô đã hiểu ra vấn đề, lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, cầm cốc nước ép trong tay lên uống một ngụm: "Phong ca ca, không được cười!"
Tần Phong thu lại nụ cười nơi khóe miệng, nhưng ý cười trong mắt hắn vẫn không hề thu lại.

Diễm Tinh tức đến mức muốn đi lên đánh cho hắn mấy phát.

Nhưng cô biết, cô căn bản không đánh được hắn, để lại một câu gắt: "Đáng ghét!" rồi cô đi lên phòng.
Quản gia chưa bao giờ thấy cô gái nào gan lớn như vậy, còn dám trừng mắt với lão đại.

Nhưng mà phản ứng của lão đại còn khiến ông ngạc nhiên hơn.

Bị một cô gái trừng mắt lại còn gắt lên với hắn, mà hắn vẫn vui vẻ được, đây là lần đầu ông thấy.
Tần Phong nhìn theo bóng dáng Diễm Tinh, khi thấy cô không còn trong tầm mắt nữa mới tiếp tục bữa sáng của mình.

Trong giọng nói dù lạnh nhạt nhưng không khó nhận ra tâm trạng hắn đang rất tốt: "Chút nữa mang ít đồ ăn nhẹ lên cho cô ấy.

Nói với cô ấy trưa nay tôi có việc không về được, nhớ ăn trưa đúng giờ.

Bảo cô ấy chuẩn bị tối tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn.

Hôm nay nếu cô ấy muốn đi tập bắn súng thì cho người đi theo cô ấy."
"Vâng ạ." Vị quản gia kia thu lại ý cười sắp tràn ra, cung kính cúi đầu nói.
"Tuyệt đối không để cô ấy đi đua xe!" Tần Phong đang muốn thôi lại nhớ ra một việc, hơi trầm giọng nhắc nhở thêm.
"Vâng."
Diễm Tinh đi lên phòng, vẫn còn bốc hỏa.

Cô mắng người đang ngồi dưới nhà mấy câu mới cảm thấy đỡ hơn.

Rốt cuộc cũng không xuống nhà nữa, Diễm Tinh ngồi vào bàn tiếp tục xem xét công việc còn dang dở.

Hiện tại cô về quản lý Hạo Tinh, có rất nhiều việc cô phải quản, không có nhiều thời gian rảnh như trước nữa.

May mà cô còn chưa nói ra bên ngoài cô sẽ trở về, nếu không hiện tại cô chưa chắc đã đi được sang Mỹ như vậy.
Lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Một giọng nữ truyền vào phòng Diễm Tinh: "Thưa tiểu thư, thiếu gia nói mang chút đồ ăn nhẹ lên cho tiểu thư ạ!"
Diễm Tinh hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn ra mở cửa: "Cô vào đi!"
Cô hầu gái nhìn thấy Diễm Tinh, ngay lập tức cúi đầu, bê khay lên đi vào trong phòng nhẹ giọng nói: "Tiểu thư có muốn dùng thêm gì không ạ?"
"Không cần đâu, cảm ơn cô." Diễm Tinh nói.
"Thiếu gia còn nói, trưa nay ngài ấy không về, tiểu thư nhớ ăn trưa đúng giờ.

Tối ngài ấy sẽ về đưa tiểu thư đi ăn ạ.

Còn có, nếu tiểu thư muốn tập bắn súng thì cứ nói với quản gia một câu, sẽ có người đưa tiểu thư đi ạ." Cô hầu gái đó truyền đạt lại ý của Tần Phong cho Diễm Tinh.
"Tiểu thư ăn xong có thể gọi tôi, tôi sẽ lên mang đồ xuống ạ." Nghĩ nghĩ, cô hầu gái đó lại bổ xung thêm một câu.
"À, tôi biết rồi." Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ với cô hầu gái, thân thiện nói.
Cô hầu gái thấy không còn gì nữa rồi liền lui ra khỏi phòng.
Diễm Tinh cầm cốc sữa lên uống.

Xem ra người này vẫn có lương tâm, trêu chọc cô xong còn vẫn lo nghĩ cho cái bụng của cô.

Nghĩ một chút, cô quyết định ăn xong liền xuống dưới tập bắn súng.

Với bộ môn này, cô tương đối có hứng thú.

Lại nghĩ đến bộ môn thu hút cô nhất, Diễm Tinh hai mắt sáng rực.

Hôm nay Tần Phong không có nhà, có phải hay không cô có thể thử đua xe?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Diễm Tinh nhanh chóng nhét đầy bụng.

Thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó buộc tóc lên thành hình đuôi ngựa lại nghỉ ngơi thêm 15 phút, sau đó xuống nhà tìm quản gia.
"Bác quản gia, hiện tại cháu có đi bắn súng được không?" Khi nhìn thấy quản gia đang đứng trong vườn, Diễm Tinh đi đến nét mặt hiện lên vui vẻ nói.
"Dạ được ạ, để tôi sắp xếp người đưa tiểu thư đi." Quản gia Ched gật đầu nói với cô, sau đó ông vẫy tay với một người mặc vest đen đang đứng gần đó.

Người nọ hiểu ý, lập tức nói gì đó thông qua phương tiện truyền thông tin đặc trưng dành cho những tổ chức lớn như này.
"Vậy, cháu hôm nay muốn đến thăm đường đua xe một chút." Diễm Tinh cười nhẹ, thử thăm dò.
"Thiếu gia có đặc biệt dặn dò, không thể để tiểu thư đua xe ạ."
Khóe mắt Diễm Tinh giật giật, quả thật cái gì cũng đã dự đoán từ trước.

Cô hơi ỉu xìu đi một chút, nhưng nghĩ lại có thể tập bắn súng cũng là không tệ, cho nên liền vui vẻ trở lại.

Trong chốc lát, có một chiếc xe đỗ ở trước mặt cô.

Diễm Tinh biết đây là người đến đưa cô đi phòng tập bắn, cô nhanh chóng leo lên xe.

Vì giấc mơ tối hôm qua nên hôm nay Diễm Tinh đem bia bắn kia ngắm thành Triệu Đức Hải, bắn đến đặc biệt hăng hái, khóe môi cô mỗi lần bắn trúng hồng tâm là lại giương thêm một chút.

Trong đầu cô vẫn còn nhớ như in kí ức đó, khiến ánh mắt cô trở nên đặc biệt lạnh lẽo.

Khí chất trên người cô so với lúc không tập bắn súng hoàn toàn khác nhau, lúc này trên người cô tỏa ra vẻ khát máu kinh người.

Điều này khiến cho một dàn người áo đen đằng sau lưng cô không khỏi há hốc miệng cảm thán.

Còn tưởng cô gái này là một cô gái dịu dàng nhút nhát, nhưng hình như họ nhầm rồi.

Bộ dáng bây giờ của cô với hai từ dịu dàng giống như khoảng cách từ trái đất lên sao Hỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play