Diễm Tinh kéo Mạn Nhu và Diệu An đi một mạch.
Không nhìn lại Thẩm Tử Mặc một lần.
Ba người lại đi chơi, cái vòng kia đã được Tiểu Mỹ mua về cho Diệu An.
Diệu An nhìn cái vòng trước mặt cười nhẹ nói: "Cảm ơn cậu, A Tinh."
"Không có gì! Cậu thích là được.
Chúng ta cũng nên về thôi." Diễm Tinh cười nói.
"Đúng vậy, hôm nay Tử Mặc sẽ sang nhà tớ ăn tối, tớ cũng nên về sớm một chút." Mạn Nhu cười cười nói.
Diễm Tinh nghe bạn mình nói vậy, mày khẽ nhíu, cân nhắc một chút mới nói: "Nhu Nhi, tớ thấy Thẩm Tử Mặc không phải người tốt, cậu nên cẩn thận."
"Sao cơ?" Mạn Nhu nghe Diễm Tinh nói vậy bất ngờ quay đầu.
"Cậu không nghe danh Thẩm Tử Mặc ở nước ngoài thế nào sao?" Diệu An đồng thời gật đầu nói.
Mạn Nhu cúi đầu không nói gì.
Thanh danh Tử Mặc ở bên ngoài đúng là khó nghe nhưng...
"Nhu Nhi, tớ biết cậu cùng cậu ấy có hôn ước từ bé.
Nhưng nếu cậu không muốn, cha mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu.
Tớ không muốn thấy cậu buồn." Diệu An thấy bạn mình cúi đầu không nói gì khẽ thở dài.
Cả cô cùng A Tinh đều thấy Thẩm Tử Mặc này không tốt nhưng có vẻ Nhu Nhi lại không nghĩ vậy.
"Tớ biết mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Dù sao tớ cùng cậu ấy từ bé đã chơi với nhau, là bạn tốt." Mạn Nhu gật đầu mỉm cười nói.
Sau đó tạm biệt Diễm Tinh cùng Diệu An đi về.
Diễm Tinh cùng Diệu An nhìn bạn mình như vậy không khỏi lắc đầu.
Nhất là Diễm Tinh, vì cô biết về sau hai người này sẽ ra sao nên cô càng lo lắng.
Nhu Nhi một lòng yêu Thẩm Tử Mặc, nhưng Thẩm Tử Mặc thì khác.
Cậu ta đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, Nhu Nhi cũng vì vậy mà buồn rất nhiều.
Khoảng thời gian đó cô không ở bên cạnh Nhu Nhi nhiều được vì còn lo chuyện của Lưu Hạo.
Đến lúc biết được đã quá muộn rồi, Nhu Nhi vì quá buồn nên đi uống rượu giải sầu, lúc đi về không cẩn thận bị tai nạn, sau đó Nhu Nhi cũng không còn nữa.
Cô không muốn bi kịch đấy một lần nữa lặp lại, cho nên mấy năm gần đây luôn đề phòng không muốn Thẩm Tử Mặc cùng Nhu Nhi tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng cuối cùng vẫn là phòng không nổi, hiện tại xem ra Nhu Nhi với hắn là có tình cảm.
Không lẽ có một vài chuyện muốn thay đổi cũng không thay đổi được hay sao?
Không thể nào, sao có thể như vậy chứ.
Kiếp này cô tuyệt đối không để Nhu Nhi gặp phải bi kịch kia một lần nữa.
Diệu An thấy Diễm Tinh thất thần nhẹ nói: "Cậu lo cho Nhu Nhi à?"
Diễm Tinh gật đầu: "Tớ không yên tâm về Thẩm Tử Mặc." Diễm Tinh cùng Diệu An thở dài một tiếng, chào tạm biệt nhau rồi cũng đi về.
Diễm Tinh về đến nhà đã thấy anh hai Tuấn Khải ngồi ở đó.
Cô cười đi đến cạnh anh mình: "Anh hai về rồi!" Mấy ngày vừa qua Tuấn Khải có bay sang Úc để thăm ông bà ngoại.
"Anh hai về rồi.
Ông bà ngoại đưa cho em nhiều đồ lắm, đến đây." Tuấn Khải cười mỉm đem A Tinh ấn xuống ghế sofa vừa mở đồ vừa nói.
Hạo Hiên cùng Tuấn Khải đều là người có dung mạo tuyệt mĩ nhưng khí chất trên người lại không giống nhau.
Diễm Tinh nghe có đồ ông bà ngoại đưa, tinh thần phấn chấn lên không ít.
Ông ngoại mấy năm nay điều dưỡng tốt lắm, hiện tại đã gần như phục hồi hoàn toàn.
Nửa năm trước ông còn về nước chơi một lần.
"Tại A Tinh không tốt, khiến ông bà ngoại ở xa còn lo lắng cho em như vậy." Diễm Tinh nhìn mấy món đồ được đóng gói cẩn thận, đôi mắt lại hơi cay cay.
Ông bà ngoại đối với cô luôn rất tốt, dù cô cùng ông bà ít gặp mặt nhưng ông bà ở xa luôn lo lắng cho cô.
Mỗi lần cha mẹ hay hai anh sang thăm ông bà là ông bà lại mang đồ sang cho cô.
"A Tinh không cần tự trách.
Chỉ cần đợt khám sức khỏe này em không gặp vấn đề gì liền có thể đi được máy bay.
Đến lúc đó có thể sang thăm ông bà rồi." Tuấn Khải thấy em gái muốn khóc vội xoa đầu Diễm Tinh an ủi.
"Ân." Diễm Tinh mỉm cười, gật nhẹ đầu.
"Cho nên em phải chú ý giữ gìn sức khỏe một chút.
Không phải anh đã nói thời tiết bây giờ rất dễ bị ốm sao? Lại đi chơi cả ngày bên ngoài.
Nếu em mà ốm anh hai sẽ phạt em." Tuấn Khải nhíu mày nói, vừa nói vừa cốc đầu Diễm Tinh một cái.
Diễm Tinh tự nhiên bị cốc đầu một cái, mắt đẹp khẽ liếc anh mình.
Rõ ràng anh hai sinh ra trước cô có một thời gian mà lại giống như anh cả.
Suốt ngày quản cô!
"Anh hai còn đánh em, là em sẽ thật sự bệnh đó!" Diễm Tinh mím môi xoa xoa chỗ bị đánh, vờ tức giận nói.
"Được rồi, em còn giả vờ.
Lên tầng tắm rửa đi." Tuấn Khải lại búng trán Diễm Tinh một cái nữa cười nói.
"Anh haiiii!" Diễm Tinh bị búng thêm một cái trừng mắt nhìn Tuấn Khải, nhanh chóng lên tầng.
Miệng còn lẩm bầm mắng.
Tuấn Khải nhìn em gái, cười lắc đầu cũng đi lên tầng vào phòng mình.
Diễm Tinh sau khi tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người.
Chuyện của Tần Phong đã ổn, hiện tại là chuyện của công ty.
Diễm Tinh nhìn khuôn mặt mình trong gương, cười tươi.
Triệu Đức Hải, lần này là lần đầu tiên gặp lại ông ở kiếp này.
Không biết ông có thích món quà tôi sắp tặng hay không? Thật mong chờ đến ngày đấy.
...****************...
"Thiếu gia, Hạo Hiên thiếu gia gọi ạ!" Jason đứng cạnh bàn cung kính đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi làm việc.
Một bàn tay nam tính vươn ra cầm lấy điện thoại.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Gọi tôi có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia có giọng nói mang theo bất mãn: "Sao đây? Tôi không có chuyện thì không được gọi cho cậu?"
"Có chuyện gì cậu mau nói, tôi đang bận." Tần Phong mắt vẫn đọc tài liệu không thèm nhấc lên nhìn một cái.
"A Tinh sáng nay nói với tôi một chuyện!" Hạo Hiên bên này cười khẩy một tiếng sau đó nghiêm túc nói.
"A Tinh?" Tần Phong nghe đến tên này, ánh mắt lập tức chuyển khỏi tập tài liệu, ngả lưng về sau nhếch nhẹ môi nói.
Hạo Hiên đem chuyện Ngu Tư Vũ nói một lượt với Tần Phong.
Bên này Jason càng nghe càng thấy không khí chợt lạnh xuống.
Bà già này gan cũng thật lớn, có điều chuyện này thiếu gia đã có đề phòng.
Hiện tại có thêm tin tức từ Hạo Hiên thiếu gia, có lẽ sắp tới sẽ có chuyện hay xảy ra.
"Là A Tinh nói với cậu những lời này?" Tần Phong cười nhẹ, ánh mắt dừng lại ở một tấm ảnh trên bàn.
"A Tinh nói không muốn cậu gặp nguy hiểm.
Con bé sau khi biết tin tức này liền lập tức nói với tôi." Hạo Hiên không nghe ra sự khác biệt trong giọng nói của Tần Phong tiếp tục nói.
"Tôi hiểu rồi, sẽ cẩn thận." Tần Phong gật đầu nói sau đó cúp máy.
Vươn tay cầm lấy tấm ảnh một cô gái tuyệt sắc đang nở nụ cười tươi dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt hắn khi nhìn vào tấm ảnh nhu hòa đi vài phần.
Nhóc con này mới một thời gian không gặp, tiến bộ không ít.
Đã biết học cách đem chuyện đẩy qua cho anh cả mình rồi.
"Thiếu gia, chuyện này..." Jason thấy thiếu gia cầm tấm ảnh của Diễm Tinh lên nhưng lại không nói gì, đánh liều hỏi.
"Bà ta đã tốn công muốn trù tính tôi, vậy tôi cũng không nên để bà ta thất vọng." Tần Phong nhướng mày, đặt tấm ảnh trên tay xuống.
"Thiếu gia, nghe nói sắp tới là đại thọ của chủ tịch Triệu Thị, ngài có muốn tham gia không ạ?"
"Sắp xếp thời gian để tôi về nước mấy ngày.
Nếu tôi còn không về, nhóc con kia hẳn sẽ quên mất tôi." Tần Phong đạm cười nói.
Những chuyện gần đây của Diễm Tinh tiểu thư đều được báo cáo lại một cách tỉ mỉ.
Từ chuyện xảy ra ở Triệu thị hay việc trong trung tâm thương mại, thiếu gia đều nắm rất rõ.
Có thể thấy được vị Triệu tiểu thư này tâm tư không giống với vẻ bề ngoài.
Là một người thông minh lại giảo hoạt.
Mấy ngày trôi qua, Triệu thị vẫn yên hơi lặng tiếng.
Nhưng tin tức ở Triệu thị có người làm mất bản thiết kế lại không biết bằng cách nào truyền ra bên ngoài.
Điều này khiến cho các cổ đông ở Triệu thị có chút không vui.
Đối với tin lần này sắp được chủ tịch Triệu thông báo có đôi chút bất mãn.
Trước một ngày diễn ra buổi tiệc đã có mấy vị cổ đông đến nói chuyện cùng chủ tịch Triệu.
Diễm Tinh nhìn tình hình này vào trong mắt chỉ cười nhẹ, cũng không có biểu cảm gì khác lạ.
Càng không cần nói đến Hạo Hiên cùng Tuấn Khải.
Hai người đều là dạng ta đây không quan tâm, đến một chút biểu cảm cũng không có.
Ngô Giai Ý nhìn ba đứa con của mình chỉ biết lắc đầu thở dài.
Tính khí này thật giống với cha của bọn nó.
Ngày hôm nay là ngày buổi lễ mừng thọ của chủ tịch Triệu Thị được diễn ra.
Dù buổi tiệc diễn ra vào lúc 6 giờ chiều nhưng từ sáng Diễm Tinh đã phải dậy sửa soạn rồi cùng cha mẹ và hai anh đến nhà chính Triệu Gia.
Kiếp trước ông nội cô cùng cô không thân cận nhiều lắm.
Vì khi còn bé cô đều một bộ dạng đến gần ông là sợ đến cả người run rẩy.
Cho nên ông với Triệu Lâm Lam thân quen hơn cũng yêu thương hơn.
Ông nội cô Triệu Quân là một người rất nghiêm khắc, vì là chủ của một gia tộc nên ông đối với mọi người đều một bộ dáng nghiêm túc, không cười đùa không dung túng.
Có lẽ vì vậy mà Diễm Tinh mỗi lần gặp ông lại sợ hãi.
Cũng vì vậy nên rất ít khi đến thăm ông.
Triệu Đức Hải thì lại cho Triệu Lâm Lam đến chơi với ông nội rất nhiều.
Mà Triệu Lâm Lam lúc đó cố tình lại không có sợ ông.
Về sau ông đối với Triệu Lâm Lam cũng yêu thương hơn một chút.
Đến khi lớn lên cô mới biết rằng, từ bé ông đã yêu quý cô nhưng vì cô luôn tránh xa ông, tình cảm của ông cũng ngày một nhạt nhòa.
Nhưng kiếp này, lúc đó cô đã tống khứ Triệu Lâm Lam về lại Anh.
Cùng với khi gặp ông nội sợ hãi đều biến mất.
Ngày ngày đến chơi với ông chọc ông cười đến vui vẻ.
Cho nên ở kiếp này cô lại là người thân cận bên cạnh ông nhiều nhất.
Cô còn nhớ kiếp trước Triệu Lâm Lam dù thân cận với ông hơn nhưng chưa từng thấy ông cười thoải mái.
Kiếp này vậy mà ông lại cười đùa với cô.
Có lẽ do trước khi trùng sinh cô quá xa cách với ông cho nên ông nội cũng rất buồn.
Đến khi gặp lại ông sau khi trùng sinh lại bộ dáng cười tươi nên ông cảm thấy cô thay đổi rồi.
Từ đó mỗi tuần cô đều đến thăm ông 2-3 lần, tuần nào cô còn chưa đến ông sẽ cho người đến gọi.
"A Tinh đã chuẩn bị xong chưa?" Triệu Hạo Hiên đến cửa phòng Diễm Tinh gõ hai cái rồi nói.
Diễm Tinh đang suy nghĩ nhập tâm bị Hạo Hiên làm giật mình, tay trắng nõn vô ý đập vào cạnh bàn.
Diễm Tinh bị đau khẽ: "Ui!" một tiếng, xoa xoa chỗ vừa bị đập ở cánh tay.
Lại nói với Hạo Hiên đang bên ngoài: "Em sắp xong rồi, ra ngay đây ạ!"
Sau đó Diễm Tinh thu xếp lại một lượt rồi mở cửa, cùng Hạo Hiên xuống nhà.
Một nhà 5 người lên xe để đi đến nhà chính Tần Gia.
Cha mẹ Diễm Tinh đi một xe, còn một xe là ba anh em Diễm Tinh đi.
Vì là về nhà chính cho nên không tự lại xe mà có người lái.
Khoảng 30 phút sau gia đình Triệu Chính đã có mặt tại biệt thự Triệu Gia.
Căn biệt thự này so với căn Diễm Tinh đang ở thì rộng hơn nhiều lắm.
Cũng lộng lẫy hơn rất nhiều.
Diễm Tinh theo cha mẹ cùng hai anh vào trong nhà.
Thấy trên ghế sofa có một ông lão đang ngồi, tóc đã lấm tấm bạc.
Mắt đeo kính lão, trên tay cầm một tờ báo.
Khi thấy đoàn người tiến vào ông lão nâng mắt, cả người phát ra uy nghiêm của người đứng đầu một đại gia tộc.
Nhìn thấy người vừa vào là con trai cùng cháu nội của mình, Triệu Quân gỡ mắt kính xuống nói: "Đến rồi."
"Vâng, con cho bọn trẻ đến thăm cha.
Dạo này sức khỏe cha có ổn không?" Triệu Chính cười nhẹ cùng vợ đến ghế sofa ngồi xuống, quan tâm hỏi.
Mấy người Hạo Hiên cũng chào ông một tiếng sau đó nghiêm túc đứng yên.
"Sức khỏe cha vẫn ổn, không có vấn đề gì." Triệu Quân gật gật đầu giọng nói mang theo vài phần thân thiết.
Mắt lại nhìn về phía Hạo Hiên cùng Tuấn Khải sau đó dừng ánh mặt ở chỗ Diễm Tinh.
Lúc này ánh mắt ông mới mang thêm ý cười ngoắc ngoắc tay gọi Diễm Tinh.
"Hiên Nhi, Khải Nhi cũng ngồi đi.
A Tinh đến cho ông xem.
Đã lâu không thấy cháu đến đây rồi."
Diễm Tinh mỉm cười, đi đến cạnh Triệu Quân nhẹ nói: "A Tinh dạo này bận việc thi cử, không đến trò chuyện được với ông nội thường xuyên.
Nhưng cháu sắp hoàn thành kì thi rồi, khi đó sẽ lại đến đây quấy rầy ông nội.
Chỉ mong ông nội không chê A Tinh phiền phức là tốt rồi ạ."
"Không chê cháu phiền!" Triệu lão gia mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Diễm Tinh.
Giọng nói lại thân thiết thêm vài phần.
Diễm Tinh thấy Triệu lão gia vui cũng mỉm cười, ngồi xuống cạnh ông.
Từ lúc bé, con bé nhìn thấy ông chỉ khóc cùng rụt rè cẩn trọng.
Triệu lão gia dù yêu thương cháu gái nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Trên người ông gánh vác cả một gia tộc lớn, cho nên rất nhiều chuyện khiến ông phải kiềm chế tính tình.
Dần dần trở nên nghiêm khắc lạnh nhạt.
Với Hạo Hiên cùng Tuấn Khải, từ bé hai đứa đã có thiên phú tốt.
Lại là hai đứa cháu trai duy nhất trong hàng cháu của Triệu Gia cho nên ông càng muốn bồi dưỡng cho hai đứa nó, mong muốn chúng có thể giúp Triệu thị ngày càng đi lên.
Vì vậy dù có yêu quý đối với hai đứa cháu trai này ông cũng chỉ có thể nghiêm khắc dạy dỗ chúng.
Còn Lâm Lam lại ở xa, ông một năm không gặp được mấy lần tình cảm cũng không phải là tốt.
Nhưng đối với Diễm Tinh thì khác, từ bé con bé đã yếu ớt nhiều bệnh.
Ông cũng là lo lắng quan tâm lại không biết thể hiện.
Chỉ càng đẩy cháu gái xa mình hơn.
Cũng may từ khi lên 6 tuổi, A Tinh đã không sợ ông như trước.
Đến nói chuyện với ông chọc ông vui vẻ, khiến trong lòng ông cũng vui hơn phần nào.
Người làm trong nhà thấy chủ tịch vui vẻ cũng khẽ thở phào một hơi.
Mấy ngày nay Diễm Tinh tiểu thư bận, không đến được mấy ngày nên tâm tình chủ tịch cũng không được tốt.
Hiện tại thì mọi chuyện ổn rồi.
Cả nhà Triệu Chính ngồi nói chuyện cùng Triệu lão gia, đến gần bữa trưa ở ngoài có tiếng xe vang lên.
Ngay sau đó quản gia cũng đi vào cung kính nói: "Lão gia, cậu hai về rồi ạ."