Diệu An ngồi trong phòng bao đó không nhúc nhích. Mãi tới khi thư ký gọi cô mới chậm rãi đứng dậy. Vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, không nhìn ra chút sắc thái nào khác.
“Tiểu thư, hôm qua nghe nói Mã Diệu An và Triệu Diễm Tinh cãi nhau to. Tin tức từ bar Angel truyền ra. Người của ta còn thấy Mã Diệu An khóc đi ra khỏi bar Angel. Còn hôm nay Giản Mạn Nhu tới gặp Mã Diệu An. Hai người cũng tan ra trong không vui, vẻ mặt đều lạnh nhạt cùng chán nản.”
“Rốt cuộc cũng đã có xích mích rồi. Không uổng công tôi sắp xếp.” Quách Ngọc ngồi trên ghế sofa cười nói.
“Nếu đã như vậy, thực hiện theo kế hoạch đi. Một giây tôi cũng không thể đợi được nữa.” Lúc này ánh mắt Quách Ngọc dâng lên tia độc ác tới cực điểm.
“Nhớ nói với Triệu Lâm Lam, bao cô ta phối hợp với chúng ta. Tránh để cho bên Triệu gia và Tần thị có nghi ngờ gì. Nói với Mã Diệu Linh, cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Vâng, tiểu thư. Tôi sẽ ngay lập tức đi sắp xếp ạ.” Người phụ nữ nói xong cũng nhanh chóng ra ngoài làm việc.
“Triệu Diễm Tinh ơi Triệu Diễm Tinh, tôi xem xem lần này cô làm sao thoát.” Quách Ngọc nhếch môi nhìn ra bên ngoài.
“Triệu tiểu thư, tiểu thư chúng tôi nói tiến hành kế hoạch, mong Triệu tiểu thư hết lòng phối hợp.” Triệu Lâm Lam đang nhận cuộc gọi từ thư ký của Quách Ngọc. Nghe được tin kế hoạch họ đã tỉ mỉ thu xếp được bắt đầu thì nhếch môi, rốt cuộc cũng đến ngày này.
“Được, nói với Quách tiểu thư rằng tôi sẽ toàn lực phối hợp.” Triệu Lâm Lam không giấu khỏi tia vui vẻ trong ánh mắt, mừng rỡ nói.
Cuộc nói chuyện vô cùng ngắn ngủi, sau đó hai người cũng ngắt máy.
“Đại diện Lưu, em có chuyện muốn hỏi, hiện tại thầy có trong văn phòng không ạ?” Triệu Lâm Lam tâm trạng lúc này vô cùng tốt, lại giống như muốn chia sẻ niềm vui nên không kịp nghĩ ngợi gọi điện cho Lưu Hạo. Dạo gần đây Triệu Lâm Lam theo lời của Quách Ngọc, hạn chế đến mức tối đa gây chuyện với Triệu Diễm Tinh. Nên thời gian của cô ta hầu như đều là xoay quanh Lưu Hạo. Lưu Hạo cũng vì vậy mà rất phiền, và có ít thời gian tới quấy rầy Diễm Tinh. Vì hiện tại ông chủ chưa cho phép hắn nói với Triệu Lâm Lam rằng hắn là người của ông chủ.
Nhận được cuộc gọi này của Triệu Lâm Lam, Lưu Hạo nhíu mày nhưng không thể không nhận: “Nếu như Triệu em không có việc vậy cũng đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”
“Em là nói chuyện công việc, tuyệt đối không phải việc tư ạ.” Đầu dây bên kia, Triệu Lâm Lam khẳng định nói.
“Vậy được, em lên văn phòng của tôi đi.”
Lát sau Triệu Lâm Lam quả thật xuất hiện ở văn phòng của Lưu Hạo.
“Em nghe nói có mấy kịch bản phim hay nên muốn tới xem thử. Bộ phim sắp tới em cũng chuẩn bị quay xong rồi, nên muốn tìm thêm mấy bộ nữa.” Triệu Lâm Lam tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Lưu Hạo.
“Đây là mấy kịch bản không quá khó, vì em mới vào nên chỉ có nhận thể nhận được vai nữ phụ 2, nhưng đất diễn cũng không ít. Em có thể tham khảo. 2 bộ cổ trang 1 bộ hiện đại, em xem xong thì báo cho tôi. Còn về hợp đồng quảng cáo tôi đang thương lượng lại. Nếu không còn việc gì, em về đọc kịch bản đi.” Lưu Hạo hiếm khi thấy Triệu Lâm Lam tập trung vào công việc, nên lần này thái độ cũng hòa nhã hơn, không mặt lạnh như mấy lần trước.
“Thầy Lưu, tối nay em có thể mời thầy đi ăn không ạ? Em không có ý gì khác đâu, chỉ là đợt vừa rồi em không hiểu chuyện, đã gây nhiều phiền phức cho thầy nên em muốn mời thầy một bữa để bồi tội.” Triệu Lâm Lam ánh mắt mong chờ nhìn Lưu Hạo.
“Tối nay tôi bận mất rồi. Nếu em biết thời gian qua đã gây nhiều phiền phức cho tôi vậy thì em nên tập trung làm việc. Khi nào em có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí thì lúc đó cảm ơn tôi chưa muộn.”
“Vâng, vậy em sẽ cố gắng thêm ạ.” Triệu Lâm Lam cắn môi sau đó đi ra bên ngoài. Vẻ mặt ngây thơ vô tội vặn vẹo thành một đoàn rồi hậm hực bước đi.
Lưu Hạo ngồi trong phòng, người ngả về phía sau day day mi tâm. Hôm qua hắn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ. Hắn mơ thấy Triệu Diễm Tinh đứng trên tầng thượng của một tòa nhà, đứng đối diện với hắn. Vẻ mặt cô khi đó là tuyệt vọng và ưu thương. Cô khóc nơi đó không thành tiếng nhưng nhìn thật khiến lòng người ta đau nhói. Rồi hắn thấy cô mấp máy môi nói gì đó nhưng lại không thể nghe được cô nói cái gì. Hình ảnh cuối cùng đó là hình ảnh hắn thấy cô ngã từ trên tầng thượng xuống. Tim hắn như thắt lại khi thấy cô gieo mình từ trên tầng cao đó xuống, rồi hắn từ trong mơ tỉnh dậy. Đến bây giờ vẫn không thể quên ánh mắt đầy thù hận cùng chán ghét của cô trong giấc mơ.
Lưu Hạo thở dài một tiếng, không hiểu sao hắn lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái như vậy.
Diễm Tinh hiện tại đang ở tại Tần thị. Sau khi xử lý xong việc ở Hạo Tinh và Ellie cô cũng chưa muốn về nhà ngay mà muốn gặp Tần Phong rủ hắn đi ăn trưa. Dù sao Hạo Tinh và Tần thị cũng đang cùng hợp tác trong một dự án. Cô tới đây coi như công tư kết hợp, vẹn cả đôi đường đi.
“Thiếu phu nhân, hay cứ để tôi đi nói với tổng giám đốc một tiếng. Hoặc là tôi mang đồ ăn lên cho thiếu phu nhân nhé. Giám đốc không biết họp đến bao giờ, nếu người biết tôi để thiếu phu nhân bị đói, chắc hẳn sẽ trách tội tôi mất.” Cô thư ký đem chút trà bánh vào cho Diễm Tinh rồi cười nhẹ hỏi. Thiếu phu nhân chờ cũng đã được gần 30 phút rồi. Cô có trách nhiệm chăm sóc thiếu phu nhân mỗi khi thiếu phu nhân tới Tần thị, cô căn bản không dám lơ là.
Diễm Tinh nghe vậy liền mỉm cười thân thiện lắc đầu: “Không cần đâu, có bánh cùng trà rồi, tôi đợi một chút là được. Cô có việc thì đi làm đi, không cần để ý tôi. Nếu tôi cần gì sẽ gọi, cô yên tâm.” Cô gái này ngày trước cô nhìn ra được cô ấy có ý với Tần Phong. Có điều hiện tại nhìn lại, hình như cái gì cũng đã không còn. Người làm việc bên cạnh Tần Phong, còn có thể đứng ở chức vị cao như vậy, quả nhiên đều là những người biết thời biết thế không quá tham lam. Nếu đã như vậy, Diễm Tinh cô sẽ coi như cái gì cũng chưa biết. Huống hồ, cô gái này tính tình cũng thật hợp ý cô, cô không muốn làm khó cô ấy.
“Vâng, vậy tôi ra bên ngoài, nếu thiếu phu nhân có việc, nhất định phải gọi tôi nhé.” Cô thư ký mỉm cười đáp.
“Được.” Diễm Tinh gật đầu.
Cô thư ký cũng nhanh chóng lui ra bên ngoài không làm phiền Diễm Tinh nữa.
Cũng phải hơn nửa tiếng sau Tần Phong mới trở về. Trên người hắn lúc này tỏa ra lãnh khí nồng đậm. Hiển nhiên là trong cuộc họp vừa rồi có điều khiến hắn không vừa ý.
“Tổng giám đốc, thiếu phu nhân đến gặp ngài hiện tại đang đợi ngài ở bên trong ạ!” Cô thư ký căng da đầu đi tới bên cạnh Tần Phong báo cáo. Ngay tức khắc, cảm giác được lãnh khí từ người ông chủ của mình giảm xuống phân nửa, nét mặt cũng không còn dọa người như vừa rồi.
“Cô ấy tới lâu chưa?”
“Dạ, đã hơn một tiếng rồi ạ.”
Tần Phong gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi vào phòng. Lúc đầu còn nghĩ rằng cô gái nhỏ chờ lâu sẽ buồn chán mà ngủ mất. Ai ngờ là cô đang ngồi trên sofa vẽ tới hăng say. Có lẽ là đang có ý tưởng thiết kế một bộ trang phục nào đó rồi. Tần Phong đi tới ôm cả người Diễm Tinh vào lòng: “Sao tới mà không nói với anh, chờ lâu như vậy, có đói không?”
“Không đói, thư ký cũng đã mang cho em chút đồ ăn nhẹ rồi. Em muốn đợi anh về cùng ăn.” Diễm Tinh cười chui vào lòng Tần Phong. Một câu này vừa giải vây cho cô thư ký lại vừa nói cô ấy cũng lo lắng cô đói nên mang chút đồ ăn nhẹ cho cô rồi.
“Vậy chúng ta đi ăn thôi.” Tần Phong hôn lên khóe môi Diễm Tinh một cái cười nói.
“Phong, chuyện bên Triệu Đức Hải…” Diễm Tinh gật đầu sau đó níu áo hắn hỏi.
“Anh biết em muốn tự xử lý. Anh sẽ không nhúng tay vào.” Tần Phog vén tóc cô cưng chiều nói.
“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu. Bên Triệu Đức Hải, tất cả cổ phần của ông ta tại Triệu thị đều đã âm thầm sang tên cho anh cả và anh hai của cô. Và còn cả chuyện làm ăn trong thế giới ngầm của ông ta, tất cả đều đã bị chặn hết. Hiện tại e rằng thông tin chưa về. Có điều cũng không sớm nữa đâu, muộn nhất là tuần sau Triệu Đức Hải sẽ biết tin. Mấy ngày tới e là trong nhà sẽ có một trận hỗn loạn đây.
Tại căn biệt thự của chi thứ 2 Mã gia
“An An, em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé!” Người đang gọi điện là Mã Diệu Linh.
“Được, giờ chị đi ngay.” Có lẽ là đầu dây bên kia Diệu An đã đồng ý, Mã Diệu Linh ngay lập tức đứng dậy cười nói. Giọng nói vô cùng ngọt ngào thân thiết, nhưng gương mặt cô ta lại hiện lên vẻ trào phúng và khinh thường. Khi dập máy, cô ta cười mỉa mai ngồi vào trong xe và phóng đi.
“An An, chị ở đây.” Mã Diệu Linh khi thấy Diệu An thì vẫy tay, vẻ mặt mừng rỡ cười nói. Nào còn thấy vẻ khinh thường khi nãy.
“Hôm nay nhìn chị tâm trạng khá vui.” Diệu An dạo này cũng hay nói chuyện với Diệu Linh, tình cảm cũng theo đó đi lên. Hiện tại khi gặp cô ta, vẻ mặt cũng đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Đương nhiên vui nha. Chị gọi em tới đây cũng là để chia sẻ niềm vui đó.” Mã Diệu Linh tươi cười, đôi mắt sáng long lanh nói.
“Chuyện gì vậy?” Nghe vậy Diệu An cũng tò mò, không khỏi hỏi thêm.
“Chị đã có thể tiếp cận được người ấy, mà anh ấy cũng đã để ý tới chị rồi. Quả nhiên ngày trước chị không chọn sai. Vì chị luôn nấp sau người khác nên anh ấy không thể nhìn thấy chị, không thể thấy được chị có bao nhiêu điểm tốt. Hiện tại, chị làm chính mình, anh ấy rốt cuộc cũng đã nhìn tới chị, anh ấy nhận ra chị không phải vì là cái bóng của ai kia mà anh ấy nhận ra chính bản thân chị. Anh ấy còn hẹn chị mai đi ăn tối nữa.” Mã Diệu An thẹn thùng kể lại, kèm theo đó là biểu cảm vui mừng giống như một cô gái đang yêu và tình yêu của mình cũng được đáp lại.
Diệu An nghe vậy thì cười tươi, thật lòng chúc mừng: “Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng chị. Nhưng còn người bạn kia thì sao?”
“Chị nghị kỹ rồi. Cậu ấy trước nay đều chưa hề xem chị là bạn. Nếu cậu ấy xem chị là bạn, vì sao lần nào cũng muốn tranh đoạt hết thảy. Tất cả mọi chuyện đều ẩn ẩn theo ý cậu ấy mà làm. Cậu ấy đã không xem chị là bạn, hà cớ gì chị phải nhường người mình yêu cho cậu ấy chứ. Trước nay chị đã quá tin tưởng cậu ấy nên mới bị cậu ấy lợi dụng. Giờ chị không như vậy nữa, tình bạn này cũng không cần thiết nữa rồi. Là tự cậu ấy muốn phá, chị vì sao còn níu giữ làm gì.” Mã Diệu Linh lắc đầu, ánh mắt có chút tối đi có chút cảm khái nói.
“Đúng là không nên tiếp tục tình bạn đấy nữa rồi! Nếu đã chấm dứt, vậy có làm gì cũng không thể trách được nữa.” Diệu An nghe vậy cười nhẹ như là nói với Mã Diệu Linh, lại cũng như là nói với chính bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT