Khi Diệu An vừa rời đi thì xe của Tần Phong cũng về tới nơi. Jason nhìn ra bên ngoài, thấy cô gái đứng trước cổng Trừng Viên là Diễm Tinh thì vội vàng nói với thiếu gia nhà mình đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau: “Thiếu gia…thiếu phu nhân cô ấy…đang đứng ngoài cổng ạ!”

Nghe tới ba từ thiếu phu nhân, đôi mắt Tần Phong ngay lập tức mở ra. Hắn nhìn về phía trước, quả nhiên thấy bóng dáng chiếm trọn lấy tim hắn đang đứng trước cổng. Tần Phong nhíu này, ra lệnh cho Jason: “Dừng xe!”

Chiếc xe ô tô ngay lập tức dừng lại. Tần Phong cũng nhanh chóng xuống xe, bước dài mấy bước tới bên cạnh Diễm Tinh, tay định đưa lên sờ gương mặt của cô thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn liền buông tay xuống, trong giọng nói hàm ý trách cứ: “Sao muộn như vậy rồi em còn ra đây đứng?”

Nói xong, ánh mắt hắn liếc tới người gác cổng đang đứng bên kia. Dù người gác cổng không nhìn hắn nhưng cũng có thể cảm nhận được có một ánh mắt mang theo tia lạnh đang quét qua người mình.

“Là em tự muốn ra, anh ấy ngăn không được.” Diễm Tinh sao không hiểu tính tình của Tần Phong, cô đi lên nắm lấy tay áo hắn nói.

“Lần sau muộn như vậy, em đừng ra ngoài.” Tần Phong thở dài nhìn cô, bắt lấy ống tay áo của cô kéo cô đi vào trong.

“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu, để mặc cho Tần Phong kéo mình vào trong nhà. Trong lòng âm thầm bật cười. Người này không biết còn muốn giữ gìn gì cho cô nữa. Cô ở bên cạnh hắn là chấp nhận hết thảy, vậy mà mỗi lần từ lâu đài cổ về sẽ trốn tránh cô.

Tần Phong kéo Diễm Tinh một mạch đi lên phòng. Sau đó hắn mới buông tay áo cô ra, đi vào trong phòng tắm. Diễm Tinh nhìn một loạt động tác nhanh chóng của hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà bật cười. Cô lên giường ngồi xuống, cầm điện thoại lên nghịch.

Khoảng gần 30 phút sau, cửa phòng tắm mở ra, mang theo một mùi hương thơm quen thuộc ra bên ngoài. Diễm Tinh còn chưa kịp nói chuyện cả người đã nằm trong lồng ngực trần trụi rắn chắc.

Dù đã quen Tần Phong thân mật, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy hắn trần trụi thân trên như vậy vẫn không thể tránh khỏi ngượng ngùng. Tần Phong có cơ bắp khỏe mạnh lại rắn chắc, tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo. Nhìn tới múi cơ trước mắt mình hai má Diễm Tinh nhanh chóng ửng đỏ.

“Anh…anh tới gần vậy làm gì.” Diễm Tinh lắp bắp.

Tần Phong nhếch môi thân người càng ép sát cô vợ nhỏ, tay hắn nâng cằm cô lên để cô đối diện với mình: “Thế nào? Nhìn nhiều như vậy rồi vẫn ngượng ngùng, hửm?”

Nói xong, Tần Phong cúi người hôn lên mi mắt Diễm Tinh. Đôi mắt của cô rất đẹp, giống như chứa đựng những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia. Mỗi khi nhìn hắn, đôi mắt ngây thơ lại trong sáng khiến cho hắn say đắm. Hắn yêu nhất là đôi mắt này.

Diễm Tinh bị hắn trêu chọc, hơi thở hơi gấp gáp, mặt đã đỏ tới tận mang tai: “Anh nói bậy cái gì vậy.”

“Tinh Nhi, em thật đẹp.” Tần Phong cười nhẹ, hắn cắn nhẹ lên vành tai cô thì thầm.

Trong căn phòng lớn, hơi thở của hai người hòa quyện với nhau. Tạo thành khung cảnh kiều diễm.

Sau màn hoan ái, Diễm Tinh tới một ngón tay cũng không thể động đậy, để yên cho Tần Phong giúp mình tắm rửa và mặc đồ.

“Hợp đồng đã soạn xong. Không biết ngày mai Triệu tiểu thư có thể dành một chút thời gian, tới Tần thị ký hợp đồng hay không?” Tần Phong cầm bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực mình lên hôn một cái. Cô vợ nhỏ của hắn cả người đều hấp dẫn, tới nỗi hắn không tự chủ được, lần nào cũng khiến cô mệt mỏi. Tần Phong cũng rất biết ý, mỗi lần xong xuôi đều giúp cô xoa bóp, cho nên sáng hôm sau dù cô cớ hơi mệt nhưng không tới nỗi không đi được.

Diễm Tinh nghe tới hợp đồng cô liếc Tần Phong: “Anh cố ý đúng không?”

“Anh cố ý gì nào.” Tần Phong nhéo má cô cười nói.

“Anh biết rõ ngày mai em không lên công ty, vậy mà còn bắt em tới Tần thị ký hợp đồng, không phải anh cố ý thì là gì nữa.” Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, rút tay mình ra khỏi tay của Tần Phong, còn đánh hắn một cái như để xả giận. Sau đó cô cảm thấy vẫn chưa đủ cho nên cô cắn một cái lên bắp tay Tần Phong, lúc này cô mới hài lòng buông ra.

Tần Phong để mặc cô cắn mình, khi cô cắn xong, tay hắn miết nhẹ khóe môi cô cười nói: “Lần sau đừng cắn ở đó. Người anh không mềm, sợ rằng em sẽ bị đau.”

Thấy Diễm Tinh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Tần Phong bật cười ghé sát vào cô, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô chứa đầy sắc tình: “Để anh chỉ em chỗ khác cắn sẽ mềm hơn.” Dứt lời, Tần Phong xúi xuống hôn lấy môi anh đào đỏ mọng kia.

Cảm thấy tay của Tần Phong bắt đầu không yên phận, Diễm Tinh giãy dụa: “Phong…không được…em mệt.”

“Là em dụ dỗ anh, hiện tại em phải có trách nhiệm dập lửa.” Tần Phong cong môi nụ cười hết sức gian tà. Lát sau trong căn phòng lại truyền tới tiếng kêu yêu kiều của người con gái. Khiến cho mặt trăng trên cao kia cũng phải cảm thấy thẹn thùng mà ẩn mình sau lớp mây. Cũng vì đó mà ánh sáng của mặt trăng ảm đạm đi rất nhiều, nhường lại ánh hào quang cho đôi nam nữ đang quấn lấy nhau một tấc cũng không rời bên trong phòng kia.

Hậu quả của việc vận động quá sức ngày hôm qua chính là Diễm Tinh không thể mở nổi mắt, tới khi nghe tiếng Tần Phong cô mới miễn cưỡng động đậy, nhưng sau đó cô lại làm nũng với hắn, nói muốn hắn giúp cô làm. Vậy là Diễm Tinh được Tần Phong ôm vào nhà tắm sửa soạn, thay đồ sau đó lại ôm ra bên ngoài. Tới khi Tần Phong đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ôm cô lên xe ngồi với hắn Diễm Tinh mới chịu mở mắt thêm lần nữa. Cô phải dậy trang điểm một chút. Vừa trang điểm cô vừa liếc người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm. Giờ cô thật sự chỉ muốn cắn người đàn ông trước mặt này mấy phát cho bõ tức. Lúc nào cũng bắt nạt cô!

Chẳng mấy chốc xe dừng lại ở Tần thị. Cô thật ra không muốn phô trương, nhưng hôm nay là buổi lễ ký kết hợp đồng giữa Hạo Tinh và Tần Thị, cho nên cô cùng Tần Phong không thể như những lần trước là đi luôn từ dưới hầm để xe đi lên. Lần này cô và Tần Phong phải đi cửa chính.

Khi Diễm Tinh bước xuống từ trên xe của Tần Phong, nhân viên có mặt ở dưới sảnh đã bàn tán không ngớt. Trong ngành này, nhất là còn làm việc ở Tần thị, họ cũng phải biết một số nhân vật uy vũ trong giới. Nhất là vị tiểu thư trước mắt đây, vị vừa mới lên nắm quyền điều hành Hạo Tinh đã khiến cho Hạo Tinh ký kết được mấy hợp đồng lớn. Hiện tại Hạo Tinh là công ty nổi tiếng nhất trong giới, không một nghệ sĩ nào không muốn vào đó. Hơn thế nữa, vị này còn là con gái bảo bối của Chủ tịch Triệu ở Triệu thị, họ sao có thể không biết tới cô.

Có điều hôm nay nhìn thầy cô bước xuống từ trên xe của tổng giám đốc khiến họ thật bất ngờ. Nhưng không đến nỗi quá sốc, họ nghe đồn cô gái này từ bé đã có quen biết với tổng giám đốc, quan hệ cũng không tồi. Chỉ là không biết hôm nay cô ấy tới đây là có việc gì. Và còn một điều họ để tâm chính là. Cô gái này quá đẹp, vẻ đẹp của cô dù cho dùng từ ngữ nào đi chăng nữa cũng là đang hạ thấp cô ấy.

Diễm Tinh không để ý tới ánh mắt mọi người đang nhìn cô, cùng Tần Phong đi thẳng lên tầng của hắn. Khi cửa thang máy đóng lại, người bên dưới mới bàn tán: “Cậu có thấy cô ấy không? Còn đẹp hơn cả ảnh phóng viên chụp trên tạp chí nữa đó!”

“Cô ấy tới đây không biết là có việc gì không nhỉ?”

“Nghe nói dự án mà Tần tổng đang làm hiện giờ cần quảng bá. Tôi đoán hôm nay cô ấy đến đây là vì việc đấy đó.”

“Nè, các cô có để ý ánh mắt mà Tần tổng nhìn cô ấy không? Giống như biến thành một người khác vậy, rất ấm áp lại nhu hòa.”

“Các người có muốn nghỉ việc không?” Trong lúc dưới sảnh đanh bàn tán thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Khi nhìn thấy Jason vẻ mặt không tốt liếc bọn họ. Những người bên dưới sảnh ngay lập tức yên lặng, ai làm việc nấy. Ngày thường trợ lý của Tần tổng giống như một người rất hiền lành lại nho nhã. Nhưng họ ở đây lâu, biết rằng ai đi theo Tần Phong đều không thể nho nhã hiền lành được. Họ đã được chứng kiến tận mắt người đàn ông này bẻ gãy tay một người có ý đồ phản bội lại Tần thị, ngay trước mắt tất cả mọi người. Sau đó còn nghe nói vấy vị giám đốc ngày trước khi Tần tổng sang Mỹ liền muốn đầu quân cho Tần nhị thiếu đều bị người đàn ông tưởng là ôn hòa kia chỉnh cho một trận tới tán gia bại sản. Hiện giờ cũng không biết những người đó chui tới xó xỉnh nào rồi nữa.

Jason nhìn những người kia đã yên lặng cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng đi lên trên tầng. Anh làm vậy là muốn tốt cho họ thôi. Nếu để thiếu gia biết được những người này bàn tán về thiếu phu nhân. E rằng trong Tần thị sẽ xảy ra một trận cuồng phong.

Vao trong thang máy, Tần Phong cũng không muốn giả bộ gì nữa, hắn thản nhiên ôm eo Diễm Tinh tới bên cạnh mình.

“Anh nghiêm túc chút có được không?” Diễm Tinh biết không thể làm gì chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

“Trên tầng ai cũng biết tới em, cần gì phải giả bộ cho mệt chứ.” Tần Phong mặt nghiêm túc nói.

Buổi ký kết hợp đồng diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau khi kí hợp đồng xong Diễm Tinh vào văn phòng của Tần Phong nghỉ ngơi. Cô ngủ còn chưa đã, thế nên vừa vào phòng nghịch điện thoại một chút liền ngủ mất.

Cô thư ký bên ngoài đi vào khi thấy cảnh tượng vị tiểu thư kia nằm ngủ ngon lành trong lòng Tần tổng thì cảm thán. Cô gái ấy đã thay bộ trang phục công sở lúc sáng thành một bộ váy màu vàng thoải mái. Nhìn cô như một nàng tiên say giấc, được bao bọc trong một bộ cánh vững chắc không có bất cứ thứ gì có thể tổn thương được cô.

Cô thư ký ổn định lại tinh thần sau đó bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, giọng báo cáo cũng nhẹ đi mấy phần. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không nhưng cô cảm thấy Tần tổng như tán thưởng đối với hành động này của cô.

Tại một căn biệt thự nào đó trong thành phố.

“Lão đại, tiếp theo người định làm gì ạ.”

“Không ngờ cô gái nhỏ của Tần Phong cũng là người có chút bản lĩnh.” Người đàn ông tay chạm vào chiếc váy dạ hội, giọng nói âm u quỷ mị phát ra. Nếu Diễm Tinh có ở đây chắn chắn sẽ nhận ra người đàn ông này. Đây chính là người cô vừa mới nói chuyện ngày hôm qua.

“Kế hoạch đó…” Người đàn ông đứng bên cạnh nói.

“Bỗng nhiên tôi lại nãy ra một ý nghĩ khác. Nếu tôi cướp người phụ nữ của Tần Phong đi thì hắn sẽ thế nào nhỉ. Nghe nói…hắn vô cùng sủng ái cô gái đó.” Người đàn ông nhếch môi rồi cười lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play