Capo Sở Tiêu trợn mắt nhìn bóng lưng của Tần Phong.

Chỉ vì lúc nãy hắn định bắt tay cô gái của cậu ta mà cậu ta lại...Không được, tất cả những đồ vật quan trọng thuộc quyền sở hữu của hắn phải mau chóng chuyển tên, nếu không chắc chắn sẽ ăn không ít khổ dưới tay Tần Phong.

Capo Sở Tiêu cắn răng, còn chưa kịp ra tay thì Jason từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Capo lão đại, thiếu gia nói Triệu tiểu thư rất ưng ý khách sạn Quốc Thiên và đường đua Cảnh Vân này.

Nếu ngài có thể tặng cho cô ấy làm phần quà chiến thắng, vậy thì không còn gì tuyệt hơn." Nói xong, Jason cười cười, ý tứ trọng nụ cười này đến 8 phần là xem kịch vui: "Capo lão đại, thiếu gia nói nếu ngài không muốn tặng hai thưa đó, vậy lô hàng sắp tới lão đại cũng sẽ không giúp đỡ nữa."
Capo Sở Tiêu cắn răng, đây rõ ràng là Tần Phong uy hiếp hắn.
"Cậu về nói với Phong.

Món quà này tôi sẽ tặng!" Capo Sở Tiêu vừa nghiến răng vừa nói.

Họ Tần này được lắm, lại có thể uy hiếp hắn.
Jason bên nay nghe được đáp án muốn nghe, cũng không ở lại lâu nữa, vẫn giữ nụ cười đúng mực: "Capo lão đại quả nhiên hào phóng.

Tôi sẽ trở về chuyển lời cho thiếu gia ạ." Nói xong, Jason cúi người chào rồi đi đến chỗ Diệu An và Mạn Nhu nãy giờ vẫn đang đứng, lịch sự nói: "Thiếu gia nói tôi đưa hai vị tiểu thư trở về ạ."
Diệu An cười miễn cưỡng nói: "Tôi cùng cậu ấy còn muốn đi ăn tối.

Vừa rồi tôi cũng đem xe tới đây, cho nên có thể tự về được.

Cảm ơn anh, cũng nhờ anh chuyển lời cảm ơn tới Tần thiếu hộ chúng tôi."
"Nếu hai vị tiểu thư đã có kế hoạch, vậy tôi cũng không làm phiền nữa ạ." Jason cười gật đầu, chào Diệu An cùng Mạn Nhu sau đó cũng quay đầu ra bên ngoài.
Lúc này Mạn Nhu và Diệu An mới thở ra một hơi.

Lúc nãy, khi Tần thiếu xuất hiện, khí chất trên người có bao nhiêu lạnh lẽo các cô đều hứng cả.

Hai cô còn có cảm giác, nếu không phải hai cô là bạn của A Tinh, có lẽ giờ này năm sau sẽ là ngày giỗ của hai cô.

Lần sau khi đi đua xe với A Tinh, phải suy tính cẩn thận mới được.

Hai cô gái không hẹn mà trùng khớp ý nghĩ.

Cũng chào Capo Sở Tiêu rồi trở về.
Mà Diễm Tinh bên này được hắn ôm đưa đi.

Bước chân của Tần Phong rất dài, tốc độ lại nhanh.

Cô có cố gắng thế nào cũng đuổi không kịp.

Được một đoạn, Diễm Tinh níu áo hắn thở hồng hộc nói: "Phong ca ca, anh đi chậm chút, em theo không kịp."
"Không phải lúc nãy em đua xe rất nhanh sao? Tốc độ này mà đã không theo kịp?" Tần Phong nheo mắt nhìn cô nói.
Diễm Tinh biết hắn đang tức giận, dè dặt nói: "Lái xe chính là chân em không phải đi.

Còn thế này là chân em phải tự hoạt động.

Huống hồ, xe có 4 bánh,em có mỗi hai chân.

Anh sao so sánh em với nó được."
"Tốt lắm, hiện tại còn học được cách bao biện!" Tần Phong nhìn cô, lạnh lùng nói.
"Phong ca ca, em đã lâu không đến, chỉ muốn đến một chút thôi...." Diễm Tính đang nói, bông nhiên yên lặng.

Trước mặt cô có một người đàn ông mặc quần áo lòa loẹt đang quỳ, trên mặt là những vết bầm dập, nhìn rất dọa người.

Mày đẹp của cô bata giác nhíu lại.
"Đây là người lúc này chèn ép em trên đường đua." Thấy cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu, Tần Phong lên tiếng.
"À..." Lúc này Diễm Tinh mới nhớ ra còn một vụ như vậy, cô à lên một tiếng gật gật đầu.
"Thật...xin lỗi.

Lúc này tôi...đã chơi...xấu với cô!" Người đàn ông quỳ trên đất nghe được lời Tần Phong vừa nói, lập tức thều thào.

Khi nãy, xe hắn bay ra khỏi đường đua.

Vốn muốn tìm các cô tính sổ, ai ngờ vừa mới xuống xe liên bị mấy người áo đen, mặt lạnh đi tới.

Không nói gì liền ra tay đánh hắn.

Mấy người này vừa nhìn đã thấy là được huấn luyện đàng hoàng.

Đánh hắn đến cả người muốn xẻ làm đôi nhưng một chút máu cũng không có.

Lúc này hắn mới mơ hồ ra mình đã đắc tội nhầm người.
Diễm Tinh nhún vai, không có ý muốn nói gì hết.

Tần Phong thấy cô như vậy thì ra hiệu cho tên áo đen gần đó.

Mấy người họ ngay lập tức kéo người đàn ông kia đi.

Còn về kết cục của người đàn ông đó như thế nào, không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Tần Phong cúi người, ôm ngang Diễm Tinh lên sau đó bước ra chiếc xe của mình đang đỗ bên ngoài.
Diễm Tinh nằm trong ngực hắn cũng không cục cựa.

Cô hiện tại còn đang chọc giận hắn, cũng không ngốc đến nỗi thời điểm này đưa đầu ra cho hắn nắm.

Nói đến đây cô mới nhớ ra, hình như từ lúc Tần Phong nói ra tình cảm của hắn.

Thì mỗi khi ở bên cạnh hắn, chân cô rất ít khi phải chạm đất, kể cả lúc ngồi cũng là ngồi trên đùi hắn.

Nghĩ vậy, Diễm Tinh không khỏi bội phục sức khỏe của Tần Phong.

Tốt xấu gì cô cũng nặng 40 cân mà cô cảm giác với hắn, cô giống như chỉ là một vật gì đó rất nhỏ bé, không nặng chút nào.

Hôm trước hắn ôm cô đi từ trong nhà ra sân sau của Trừng Viên, sau đó lại ôm cô trở về, ước chừng cả đi cả về phải mất đến 20 phút.

Mà vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, hơi thở cũng không gấp gáp.

Giống như hắn chỉ đang ôm một con gấu bông thôi vậy.
"Tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, hậu quả em tự chịu." Khi đã yên vị trên xe, Tần Phong mới cất lời.
Diễm Tinh cắn môi, cười hì hì nhìn hắn: "Em...đã lâu không tới đây.

Lần này tới chỉ là muốn vui đùa một chút.

Với cả...lần trước em nhớ anh nói khi nào trời đẹp, anh sẽ cùng em đua xe.

Hiện tại anh chưa thực hiện lời hứa với em đâu đó." Phải phủ đầu trước, đúng vậy.

Diễm Tinh trong lòng nhủ thầm.
Tần Phong nhếch môi, tay vuốt ve khuôn mặt cô.

Diễm Tinh bị hắn vuốt buồn buồn, hơi né mặt nói: "Nhột!"
"Từ lần sau nếu muốn đi đua xe phải nói trước với anh một câu.

Còn nữa, bộ trang phục này sau này nếu không có sự đồng ý của anh, em tuyệt đối không được mặc ra bên ngoài." Hắn vốn muốn mắng cô một trận.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô, lời muốn mắng rốt cuộc vẫn không thể thốt ra được.

Đám Capo Sở Tiêu nói đúng, cô chính là khắc tinh của hắn.
Diễm Tinh thấy hắn tha cho mình, liền không chần chừ gật đầu đáp ứng.

Có điều trong lòng vẫn còn thắc mắc, vì sao đồ của cô khi mặc lại phải xin phép hắn chứ.
Diễm Tinh và Tần Phong bên này vừa đi khỏi, Mạn Nhu và Diệu An từ một góc khuất gần đó cũng đi ra.
Mạn Nhu thở một hơi cảm thán: "Tần thiếu đối với A Tinh rất tốt, bảo hộ cũng rất tốt.

Có điều bên cạnh hắn, nguy hiểm sẽ lớn hơn một phần, Tần thiếu cũng không thể nào đi theo bảo vệ cậu ấy suốt.

Không biết đối với A Tinh, đây là tốt hay xấu nữa."
Diệu An dõi mắt theo hai người họ, cất giọng: "Có lẽ là tốt." Trong ánh mắt của cô lúc này mang theo vài phần mất mát.

Nhưng rất nhanh đã bị Diệu An giấu đi, cô quay sang Mạn Nhu cười nói: "Đúng là nguy hiểm.

Nhưng nếu không bảo hộ được cậu ấy thì đã không phải là Tần thiếu.

Người khác tớ không dám chắc, nhưng với Tần thiếu tớ có thể cảm nhận được, anh ấy đối với A Tinh là thật lòng.

Cũng sẽ dốc hết tâm tư bảo vệ thật tốt.

Mà A Tinh nhà chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt."
Mạn Nhu gật đầu: "Cúng đúng.

Chúng ta cũng mau đi thôi."
Hai cô gái khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Phong và Diễm Tinh đâu nữa mới cất bước đi ra bên ngoài.

Diễm Tinh ở bên này thấy đường đi không phải hướng về Trừng Viên liền hỏi Tần Phong: "Phong ca ca, chúng ta đi đâu vậy?"
Tần Phong ôm Diễm Tinh, chỉnh lại tư thể của cô trong ngực hắn, mới dịu dàng xoa tóc cô nói: "Ông ngoại nói muốn gặp em, cho nên chúng ta đi Lâm Uyển gặp ông một chút."
"Gặp Lâm lão gia sao?" Nghe thấy đi gặp Lâm lão gia Diễm Tinh liền ngồi bật dậy khẩn trương nói.
Nhìn cô phản ứng như thế, Tần Phong nhanh chóng bắt lấy eo cô: "Đừng nháo.

Cũng không phải lần đầu gặp, em khẩn trương cái gì."
"Cái đó, em mặc như này không ổn.

Sao anh không nói trước với em một tiếng, gặp ông trong bộ dạng này, thật mất mặt." Diễm Tinh cụ mặt, nhìn Tần Phong trách cứ.

Sau đó cô nói với tài xế bên trên: "Anh dừng xe lại chỗ trung tâm thương mại phía trước nhé, tôi cần mua chút đồ."
Tài xế không dám trả lời Diễm Tinh, anh đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau, xin chỉ thị.

Lúc này Tần Phong mới lên tiếng: "Lời cô ấy chính là lời của tôi."
Một câu này đã khiến cho người tài xế ở bên trên hiểu ra, cô gái này, sau này...à không, hiện tại đã có một vị trí không ai có thể thay thế được trong Tần Gia và cũng là trong Death.
Đến trung tâm thương mại, xe dừng lại.

Diễm Tinh đeo khẩu trang lên, muốn kéo theo Tần Phong đi vào bên trong chọn đồ.

Có điều cô chưa kịp ra khỏi xe, tay đã bị nắm lấy.

Sau đó, một chiếc áo khoác dài bao lấy người mình.
"Mặc vào, thời tiết đang có chút lạnh." Giọng nói đều đều không vui không buồn của Tần Phong vang lên.

Nói xong, hắn còn giúp Diễm Tinh cài cúc cẩn thận.

Toàn bộ đường cong cơ thể cô đều bị chiếc áo che kín không còn chỗ hở.

Diễm Tinh lại lười đôi co với hắn, mặc kệ hắn cài cúc xong rồi mới cùng hắn xuống xe.

Cô đi vào tiệm quần áo gần nhất.

Chọn ra một chiếc váy xòe tay lửng màu be, chiếc váy này tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp.

Dùng hoa văn chìm, tất cả đều mang lại cảm giác thanh thuần đáng yêu.
Diễm Tinh rất nhanh thay xong đồ.

Khi cô bước ra, nhân viên ở đó khen cô không dứt lời.

Cô gái này mặc bộ váy lên người thật đáng yêu không thể tả.

Diễm Tinh cười cười nói cảm ơn, sau đó trả tiền rồi lại kéo Tần Phong đi đến một nơi khác.
Cô mua một ít hoa quả và bánh trái xong xuôi mới cùng Tần Phong ra lại xe.

Đến thăm người lớn mà không có gì làm quà thì thật là không được tốt cho lắm.
Cùng lúc đó, ở Lâm gia, Lâm Uyển
"Lão gia, có Quách nhị tiểu thư đến thăm người ạ." Quản gia từ bên ngoài cung kính tới cạnh Lâm lão gia nói.
"Ừ, để con bé vào đi." Lâm lão gia đặt tờ báo trong tay xuống cười nói.
Chỉ trong chốc lát, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện.

Quách Ngọc chạy tới chỗ Lâm lão gia, ngọt ngào nói: "Ông ngoại Lâm, Ngọc Nhi lại tới thăm ông đây."
"Ngọc Nhi thật tốt, thường xuyên đến thăm ông như vậy." Lâm lão gia vỗ vỗ lên bàn tay của Quách Ngọc, cười nói.
"Cũng vừa lúc, Phong Nhi và bạn gái của nó sắp trở về." Sau đó ông lại nói thêm một câu nữa.
Mà nụ cười của Quách Ngọc vì hai chữ "bạn gái" kia ngay lập tức trở nên cứng đờ.

"Bạn gái của Tần Phong ấy ạ?" Quách Ngọc không tin vào tai mình, hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy, gần đây ông cũng mới biết thôi.

Hôm nay nó dẫn con bé đến chơi với ông." Lâm lão gia làm như không thấy nụ cười gượng trên môi Quách Ngọc, tiếp tục nói.
"Ngọc Nhi, Phong Nhi cũng đã tìm được một người cho riêng mình.

Nó quý trọng cô bé đó, ông cũng đã gặp và ông rất vừa lòng.

Cháu là cháu gái của ông, ông cũng đã nói trước với cháu.

Cho nên, ông mong rằng cháu nhớ những lời ông đã từng dặt dò."
Quách Ngọc sao không hiểu ý của Lâm lão gia.

Ông ấy không muốn cô ta nháo mọi chuyện lớn lên.

Dù không cam tâm nhưng ngoài mặt Quách Ngọc vẫn cười niềm nở trả lời: "Ông ngoại, cháu cũng đã lớn rồi.

Cháu biết tình cảm thì không thể cưỡng cầu được.

Tần Phong có người trong lòng, cháu cũng rất mừng cho anh ấy ạ."
"Cháu hiểu được là tốt rồi." Lâm lão gia nhìn thấy một tia không cam lòng trong mắt Quách Ngọc, không khỏi thở dài một hơi.

Nhưng cũng không muốn vạch trần cô ta, cười nói.

Thật ra ông như vậy là đang muốn bảo vệ Quách Ngọc.

Nếu con bé muốn làm gì cô gái kia, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Theo cách nhìn của ông, nếu có người động đến cô gái đó, dù có là ai đi chăng nữa, thằng cháu của ông cũng sẽ lột sạch da người đó.
Vừa mới nghĩ đến đây, ở bên ngoài đã có tiếng xe.

Người có thể ngang nhiên đi xe vào tận bên trong tòa nhà chính của Lâm Gia này, ngoài Tần Phong, không có người thứ hai.

Quách Ngọc nghe tiếng xe, đương nhiên cũng biết người đến là ai.

Ánh mắt cô ta hướng ra ngoài cửa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play