Trời chiều ngã về tây, Nghi Dương thành bắc mười dặm, Hướng Thọ vẻ mặt nghiêm túc địa địa nhìn phương Bắc, hình như đang đợi nhân vật gì lớn.Nếu có người địa phương Nghi Dương ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, từ Thái Thú trở xuống, tất cả quan viên chủ sự lớn nhỏ tại Nghi Dương đều tập trung ở đây.Rốt cuộc là ai có mặt mũi lớn như vậy, lại có thể khiến Thái Thú ra khỏi thành mười dặm đón chào, người biết chút thưởng thức trong lòng đã có đáp án, nếu không phải vương tôn nhất định là thân tín sứ giả của vương thượng.Hướng Thọ đã hơn sáu mươi, cả đời này trải qua nhiều mưa gió, hắn từng là bạn chơi lớn lên cùng với Tần vương, hắn từng được sủng ái, cũng từng bị trục xuất.Nếu như không phải Tuyên Thái Hậu thương hại hắn từng chủ chính Nghi Dương, nếu như không phải Nghi Dương tiền nhiệm Thái Thú tham ô lương hưởng, không chừng Hướng Thọ vẫn cố thủ Hàm Dương.Bởi vậy, đối với việc bản thân ngồi lên chức vị cao, chủ chính một phương, hắn rất hài lòng.Cho dù bây giờ hắn không thể không hạ mình nghênh đón Bạch Khởi từng là thủ hạ cấp dưới của mình, Hướng Thọ cũng không hề phàn nàn, cho dù đoàn người bọn họ phải chờ đợi hơn nửa canh giờ.Trong ánh chiều hoàng hôn cuối cùng, mười vạn đại quân của Bạch Khởi cuối cùng đã xuất hiện ở đường chân trời.Đại quân như dòng lũ màu đen, giống như một ngọn núi lớn thong thả kiên định thẳng tiến, ngoại trừ tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tất cả đội ngũ đã không còn bất cứ thanh âm nào khác.Bờ sông Lạc Thủy, khi trung quân cờ lệnh vung lên, tất cả đại quân đã dừng bước lại.Bước chân chỉnh tề tạo ra hiệu quả giống như địa long xoay người, làm cho người ta sợ hãi.Rất nhanh, có trước ra thám báo cẩn thận từng li từng tí đo đạc độ dày mặt băng, tính ra có thể để đại quân thông hành hay không nhưng, sau đó nhanh chóng hồi bẩm trung quân.Trung quân cờ lệnh vung lên, tất cả binh lính cưỡi chiến mã đồng thời xuống ngựa, trong phút chốc, đại quân tự động phân ra từng hàng, lần lượt qua sông.Hướng Thọ vẻ mặt càng thêm cung kính, không dám tiến lên đã quấy rầy.

Ở trung quân, đám người Hướng Thọ dừng lại trước một xe ngựa cuối cùng.

Một tướng quân vẻ mặt có phần mệt mỏi nhảy xuống xe ngựa, đứng trước mặt Hướng Thọ.- Nghi Dương Thái Thú Hướng Thọ dắt tất cả quan viên chủ sự Nghi Dương thành bái kiến Vũ An Quân.Hướng Thọ mở miệng đầu tiên.- Bái kiến Vũ An Quân!Phía sau Hướng Thọ ruyền đến từng tiếng hô sùng kính hoặc giọng nói lấy lòng.- Hướng Thái Thú khách sáo, các vị khách sáo.Bạch Khởi chắp tay tỏ vẻ cảm ơn.- Vũ An Quân đường xa mà đến, hạ quan chuẩn bị chút rượu nhạt đón gió tẩy trần vì Vũ An Quân, vẫn mong Vũ An Quân dời bước vào trong thành.- Cảm ơn Thái Thú có ý tốt, tại hạ bận rộn quân vụ, sẽ không quấy rầy các vị.Bạch Khởi khoát tay áo, nói tiếp:- Bây giờ vương thượng lo lắng chiến sự, làm thần tử phải chia sẻ nỗi lo với vương thượng.

Bởi vậy tại hạ không dám trễ nãi sốt ruột dẫn theo đại quân đến đây.

Nghi Dương tới gần tiền tuyến, không biết bây giờ chiến sự thế nào?Hướng Thọ cũng không khách sáo, lúc này trả lời:- Hồi bẩm Vũ An Quân, từ sau khi Hồ Dương binh bại, Triệu, Ngụy, Hàn ba nước thừa thắng xông lên, lấy chút ít binh lực gạt mở cửa thành Y Khuyết.

Bây giờ Y Khuyết đã nằm trong tay ba nước.

Theo thám báo bẩm báo, bây giờ binh lực Triệu, Ngụy, Hàn tổng cộng có hai mươi vạn, trong đó bốn vạn quân Hàn đóng ở Y Khuyết, mười vạn quân Triệu, sáu vạn quân Ngụy phân biệt đóng ở cửa bắc, cửa nam, bây giờ doanh trại đã không di động, xem bộ dáng đang đợi quân ta chủ động tấn công.- Ừ!Bạch Khởi hài lòng khẽ gật đầu, hỏi:- Dã Vương có tin tức mới hay không? Hồ Dương binh bại tin tức là thật hay không?- Dã Vương phía Hàn quốc lại triệu tập đại quân, bây giờ Dã Vương, Thành Cao, Tân Trịnh đã có không dưới mười lăm vạn quân Hàn.

Có người nói vì tăng cường phòng thủ khu vực này, phòng giữ thành trì biên cảnh Hàn quốc và Triệu quốc, Ngụy quốc tương đối trống rỗng, trước mắt phần nhiều là thanh niên trai tráng giữ thành!Dừng lại một lát, Hướng Thọ nói tiếp:- Hồ Dương mười vạn đại quân quả thật đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Theo tin tức đáng tin, quân ta sở dĩ bị bại nhanh chóng như vậy, nguyên nhân có ba, thứ nhất Hồ Dương tham công liều lĩnh; thứ hai Hàn quốc bí mật gây dựng một đội trọng kỵ binh, ở Dã Vương đánh một trận khiến cho quân ta tổn thương gần hai vạn người; thứ ba quân Triệu bí mật tiềm hành đánh lén quân ta, quân ta ở tổn thất vô cùng nghiêm trọng, dưới tình huống e sợ sẽ bị bao vây tiêu diệt hết, Hồ Dương bất đắc dĩ đột phá vòng vây, trái lại rơi vào mai phục.- Liêm Pha dùng diệu chiêu, ta có nghe thấy.Bạch Khởi thở dài.Liên tiếp đả kích khó tránh khỏi làm cho Hồ Dương dao động lòng tin, một chủ tướng một khi có lòng sợ hãi, còn muốn thắng lợi là việc vô cùng khó khăn.

Mà thôi, người đã chết, nói gì đi nữa cũng muộn rồi.Nghe nói Hồ Dương cuối cùng vì giết địch mà chết, như vậy cũng coi như không thẹn với uy danh hiển hách của Đại Tần.

Hàn, Triệu, Ngụy ba nước bây giờ vui sướng ngất trời! Hắn không vội, hắn lại sử dụng đầu của hai mươi vạn quân địch tế điện cho vong hồn đã chết của Tần quốc.Bạch Khởi âm thầm nhớ lại quân Tần chết trận, mặt không đổi sắc hỏi thăm:- Hàn quốc gây dựng trọng kỵ binh? Thật thú vị, trong tình báo có nói có bao nhiêu người hay không?- Có người nói chỉ có ba nghìn người, nghĩ đến Dã Vương đánh một trận tổn thất, bây giờ ít nhất cũng còn hơn hai ngàn người.Hướng Thọ suy nghĩ một lát, báo ra một con số tương đối hợp lý.- Ừ! Còn gì nữa không?- Trước mắt nhận được tin tức chỉ có nhiều như vậy.

Hạ quan không có năng lực, bây giờ Hàn quốc phong tỏa tin tức vô cùng nghiêm mật, muốn thu hoạch thực sự không dễ.- Thái Thú có thể nói như vậy đã không tệ rồi.Bạch Khởi miễn cưỡng một lúc, nói:- Tối nay đại quân lại đóng ở ngoài thành, lương hướng cần làm phiền Thái Thú quan tâm.- Không dám không dám, đây là chức trách của hạ quan.

Vũ An Quân có phân phó, hạ quan nhất định sẽ dùng hết sức để hoàn thành.- Rất tốt! Chờ lúc thắng lợi, ta tự mình thỉnh công cho Thái Thú!Suốt đêm không nói chuyện.Ngày tiếp theo, giờ Tỵ vừa qua, quân Tần nghỉ ngơi một đêm lại xuất phát.

Cùng lúc đó, liên quân thám báo dưới màn đêm buông xuống dò xét được tin tức đại quân Bạch Khởi đến Nghi Dương, ngựa không dừng vó, liên tục thay đổi năm con ngựa, cuối cùng thám báo cũng mang quân tình khẩn cấp báo lại cho đại quân.Y Khuyết thành, Thái Thú phủ.Hàn, Triệu, Ngụy thống soái ba quân tập trung một đường.

Bạch Khởi dẫn mười vạn đại quân đến Hoa Dương, chiến báo đã bày ra trước mặt mọi người, chiến báo còn nói, có mười vạn quân Tần đã từ Hàm Dương xuất phát khẩn cấp gấp rút tiếp viện.Dựa theo hành trình, ngắn thì bảy ngày, chậm thì mười ngày cũng sẽ đến Y Khuyết thành.

Đến lúc đó, khoảng chừng hai mươi vạn quân Tần binh vây Y Khuyết, mấu chốt nhất là, Thống soái của bọn họ tên là Bạch Khởi.- Theo ý ta, không bằng nhân lúc viện quân của Bạch Khởi chưa tới, tiên phát chế nhân.

Nếu có thể tiêu diệt bọn chúng, sau đó sẽ dễ thủ thành hơn rất nhiều.Liêm Pha dẫn đầu đề nghị.Đối với Bạch Khởi, Liêm Pha có ý chí chiến đấu nồng đậm.

Đây là kiêu ngạo của danh tướng, đây là mừng rỡ khi gặp kỳ phùng địch thủ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play