Cho đến sáng ngày hôm sau, vào sáy giờ thì người đàn ông tên Cung Thời Niên này đã sẵn sàng cho một ngày mới, đã chuẩn bị xong rất cả để đến công ty.
- Chủ tịch! Lúc nãy tôi đến thì thấy trước cổng nhà anh có một cô gái đã ngủ ở đó, không biết cô gái đó là.....
Đây là Tiểu Cường - trợ lí và cũng là thư ký của Cung Thời Niên.

Anh chàng này làm việc rất tốt, rất nhanh nhẹn và cũng rất hiểu lòng sếp của mình.

Thật ra cũng là một người lạnh lùng.
Nghe đến người con gái không có liêm sỉ này anh chợt phận nộ mà cau mày.
- Cô ta còn chưa đi? Ha!
Sau khi cười một tiếng, anh liền nhanh chân bước đi hiên ngang ra xe.
Trước khi lên xe, anh còn quay đầu lại nhìn cô gái hôm qua.
Hả?
Nhưng phải khiến anh giật mình.

Tối hôm qua do không đủ ánh sáng nên anh không nhìn rĩ gương mặt của cô, hôm nay nhìn rõ rồi thì....!
Gương mặt của người phụ nữ này sao lại giống bức tượng đó như vậy chứ?
Tối hôm qua sau khi về phòng thì anh đã phát hiện bức tượng biến mất, hôm nay lại có điều kì lạ.

Làm sao mà người phụ nữ này lại giống bức tượng đó như vậy được chứ?
Nghe thấy tiếng ồn ào, Phó Tự Ninh dần dần mở mắt ra.
- Ưm!
Cô đưa tay lên dụi dụi mắt làm cho chiếc chăn làm lộ ra da thịt cỷa cô không ít.
- Không biết xấu hổ!
Thời Niên thì lầm rồi lớn tiếng ra lệnh.
- Cho người xử lí cô ta đi, đem quăng ở đâu cũng được, tốt nhất là khi tôi trở về không còn thấy cô ta ngồi ở trước cổng nhà tôi nữa.
- Dạ!
Tự Ninh còn chưa kịp cất lời gọi anh thì anh đã phớt lờ cô, lạnh lùng mà lên xe, chẳng thèm nhìn cô thêm lần nào nữa.
Xe đã chạy, cô ngồi đó mà thẫn thờ, chợt, có tiếng gọi.
- Này! Cô gái!
Đây là Mã Hải - em của Tiểu Cường, hai anh em họ chính là cánh ta đắt lực của Cung Thời Niên.

Nhưng khác với hai người kia, Mã Hải là một chàng trai rất vui tính, hoà đồng, cũng rất dễ gần gũi.

Rất hài hước và ấm áp chứ không lạnh lùng như hai người bọn họ.
Nhưng, thoát trong đôi mắt vui vẻ đó, lại có sự khinh thường không hề nhẹ đố với cô.

Một người luôn đối tốt với người khác mà cũng khinh thường cô!

- Sao cô lại không mặc quần áo đàng hoàng gì cả vậy? Tối qua cô đến quyến rũ Thời Niên nên bị anh ấy đá ra ngoài đúng không? Mà cô cũng mặc dày thật đấy, còn mặt mũi dám ngồi đây!
Trước sự cười cợt của Mã Hải, Phó Tự Ninh không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng mà ôm chặt chăn bao kín người mà đứng dậy.
Dù sao người cỷa cái thời đại này cũng chẳng hiểu được cô.
- Được rồi, đừng đứng đó nữa, vào trong đi, dù sao Thời Niên anh ấy cũng đi rồi, cô cứ vào đó ngồi tạm, để tôi đi mua đồ cho cô.
...----------------...
Một lát sau, Phó Tự Ninh đã tắm rửa và thay đồ, chải tóc sạch sẽ.
Cô dè dặt từ từ bước ra phòng khách.
- Nhìn cô cũng được đấy, tóc cô dài, rất hợp với bộ váy này.
Mã Hải khoanh tay lại, đứng nghiêm chỉnh đánh giá Tự Ninh.
Cô gái này rất xinh, có thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng, rất dè dặt, dáng đi đứng còn rất giống một công chúa nữa là đằng khác.

Đâu có giống gái quán bar, cũng đâu giống kẻ đi quyến rũ người khác.
Cứ thấy có gì đó rất kì lạ nhưng nghĩ mãi mà không ra.

Mà thôi! Chuyện này thì đâu liên quan gì Mã Hải anh.
- Phải rồi, cô tên gì vậy?

- Phó Tự Ninh.
Một câu giới thiệu rất ngắn gọn, ngắn đến mức chẳng có từ nào bị dư thừa.
- Ồ, vậy, Tự Ninh, cô nhà ở đâu để tôi đưa cô về? Thời Niên bảo tôi quăng cô đi nhưng tôi không có máu lạnh như vậy!
- Tôi không có nhà, cũng không có nơi để đi, càng không có việc để làm.

Tôi...!không có gì cả.
Là sao? Cô gái này là trẻ mồ côi? Hay là người từ trên trời rơi xuống?
- Vậy trước kia cô ở đâu?
Mã Hải nhíu mày lại hỏi một cách nghiêm túc hơn bình thường.
- Trước kia? Tôi bị nhốt trong tượng đá, hôm qua tôi mới thoát kiếp nên...!tôi...!không có nơi để đi, cũng không quen thuộc nơi này.
Tự Ninh rất thành thật mà kể sự tình của mình, nhưng....
- Cô đang đùa tôi đấy à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play