"Đau lắm đúng không? Mày từ từ tận hưởng cái cảm giác này cho tới lúc chết!"
"Yên tâm!"
"Tao sẽ vui vẻ tiễn mày đoạn đường cuối cùng"
Hạ Đông Quân cười mỉm nhưng đôi mắt hắn đỏ ngầu, chất đầy sự phẫn nộ.
Tử Đằng đau đến gần như là ngất lịm.
Cậu cười nhẹ một cái, đầy vẻ hờ hững.
Máu vẫn chảy ra, như máu từ tim Ninh Lạc.
Hạ Đông Quân chẳng còn để ý người bị giam giữ trong lồ ng kính nữa, hắn muốn tận hưởng sự thống khổ của Tử Đằng hơn.
Dù gì Ninh Lạc sớm muộn gì cũng là người của hắn.
Thật ra mục tiêu ban đầu của hắn là đánh dấu Ninh Lạc trước mặt Tử Đằng cơ, dám động vào người của hắn thì hắn sẽ cho biết cái cảm giác bị phản bội là như thế nào.
Nếu Ninh Lạc đã mất trong sạch rồi thì hắn đành nể tình cảm kiếp trước mà cưới cậu vậy!
"Hạ Đông Quân"
"Tốt nhất là mày nên giết tao"
"Đợi đến khi tao thoát ra ngoài.
Nhất định..."
"Tao sẽ xé xác mày"
Đôi mắt xanh dương vô hồn của Ninh Lạc chỉ toàn là hình ảnh Tử Đằng đang co người vì đau, đôi tay cậu siết vào thanh sắt đến rướm cả máu.
Lúc này kỳ ph@t tình không còn là vấn đề nữa, mặc cho cơ thể khó chịu, nóng như lửa, Ninh Lạc bây giờ chỉ muốn chạy đến bên Tử Đằng.
Hạ Đông Quân nghiêng đầu cười sặc sụa:
"Ninh Lạc ơi Ninh Lạc! Em nghĩ em sẽ giết được tôi sao? Hửm?"
Kiếp trước hắn đã thâu tóm gần hết cả tập đoàn Ninh gia, làm chủ tập đoàn Hạ gia, là người đàn ông quyền lực nhất cả nước, khi ấy Ninh Lạc của trưởng thành còn không động được vào một ngón tay của hắn, mặt cho hắn hành hạ cơ thể.
Vậy thì một Ninh Lạc chỉ 17 thì làm được gì?
Hạ Đông Quân chút nữa thì quên mất, hắn phải kể một số việc hay ho cho kẻ chen chân này nghe a!
Hắn nắm tóc Tử Đằng kéo lên, gương mặt cố chịu cơn đau kia khiến Hạ Đông Quân vui đến không khép được miệng:
"Hahaha-"
"Mùi vị Lạc Lạc thế nào? Tao cũng nể mày thật! Tinh tức tố câu dẫn như vậy mà vẫn giữ được lý trí, gặp tao là đánh dấu rồi, ít nhất là tạm thời"
"Kiếp trước tao đã cưỡng ép đánh dấu hoàn toàn Lạc Lạc của mày đó! Bất ngờ không???"
"Mỗi lần đến kỳ ph@t tình em ấy đều cần tao, có tao thì em ấy mới sống được!"
Nói đến đây, khoảng thời gian yêu đương hạnh phúc với Ninh Lạc khiến Hạ Đông Quân càng điên lên:
"Lẽ ra mọi chuyện đều sẽ như kiếp trước!!!"
"Nếu không có mày xuất hiện"
"Ninh Lạc vẫn là của tao"
"Cùng tao sống hạnh phúc đến cuối đời!"
Mặc dù kí ức kiếp trước chỉ dừng lại ở tuổi 29, nhưng hắn biết chắc rằng, hắn và Ninh Lạc sẽ hạnh phúc với nhau sau bao nhiêu sóng gió.
Ninh Lạc yên lặng mặc hắn phun ra những lời ghê tởm.
Tử Đằng có chê mình không?
Có ghét mình không?
Mình không sạch sẽ
Mình không sạch sẽ...
Hạ Đông Quân nổi điên, Ninh Lạc cũng chẳng kém.
Nếu Hạ Đông Quân là do bị kẻ khác cướp mất món đồ yêu thích thì Ninh Lạc là do tủi thân, nhục nhã.
Chẳng ai sẽ quên cái lúc mình bị cưỡng b**, mọi chuyện lại được nói trước mặt người mình yêu.
Cưỡng ép đánh dấu hoàn toàn là một trọng tội, thế mà Hạ Đông Quân lại nói với vẻ mặt đầy tự hào, Tử Đằng càng thấy khinh cái tính cách được gọi là tổng tài bá đạo này.
Cậu di chuyển mắt đến Ninh Lạc, vừa hay bắt gặp ánh mắt tối đen của cậu ấy.
Tử Đằng từ trước đến nay không hay quan tâm đ ến người khác, điều cậu quan tâm nhất chỉ có chiến đấu với quái vật, mấy cái tình cảm yêu đương dĩ nhiên cậu chẳng thấu, nhưng cái ánh mắt này của Ninh Lạc vô tình khiến Tử Đằng nghĩ ra cái gì đó.
Hạ Đông Quân công chính có kí ức chẳng lẽ Ninh Lạc thụ chính lại không?
Nếu không có thì mọi chuyện Hạ Đông Quân vừa nói đáng lẽ Ninh Lạc phải bất ngờ, hoảng loạng hoặc thái độ khác, chứ chả phải bộ dạng chịu đựng như thế này.
Tử Đằng chỉ dừng ánh mắt với Ninh Lạc chừng hai giây, sau đó cậu hướng đến Hạ Đông Quân, nhếch nhẹ môi, gương mặt cậu hiện tại vô cùng xanh xao, giọng nói yếu ớt nhưng chẳng hề sợ hãi:
"Mày đéo phải người"
Ninh Lạc bật khóc.