Tử Đằng chuyển giao việc bảo vệ Ninh Khương cho phó đội trưởng, đội trưởng Trần được nghỉ phép, liền đi du lịch sang tận châu Âu.
Phó đội trưởng lấy tay che mắt, cặp đôi này đẹp đến muốn loá mắt mà!
Cả hai cùng lên xe về biệt thự Ninh gia, nhiệm vụ tuy quan trọng nhưng người yêu của anh say mèm thế này, không yên tâm!
Khi đến nơi Ninh Lạc được bế lên đến tận phòng, cậu cứ rút vào người anh mãi, nhớ đến ánh mắt thèm thuồng của mấy kẻ kia, Ninh Lạc nóng giận, bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng ủy khuất:
“Bọn họ nhìn chằm chằm anh”
“Còn muốn đưa con của bọn họ cho anh”
“Em không thích”
“Không muốn anh đứng cạnh omega khác”
Tử Đằng thở dài, cưng chiều xoa xoa phiếm mắt ửng hồng Ninh Lạc:
“Anh còn chẳng nhớ nổi mặt của mấy cô mấy cậu đó”
“Nhưng họ nhớ mặt anh…”
Ai bảo chồng sắp cưới của cậu quá thu hút làm chi!
Tử Đằng trưởng thành quá hoàn hảo. Gương mặt không góc chết, khía cạnh rõ ràng, đẹp đến khiến người khác ngưỡng mộ, ai ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, chứ Ninh Lạc cậu ngày nào cũng nhiễu dãi.
“Mà sao anh lại làm vệ sĩ cho ông vậy?”
Thường ngày đã đẹp zai, giờ lại thêm bộ đồ vệ sĩ đen này, ôi máu mũi của Ninh đại thiếu gia sắp phun ra tới nơi rồi!
Tử Đằng ung dung cho Ninh Lạc sờ loạng mình, đây cũng không phải lần đầu, cậu ấy đã sờ loạng anh ba năm nay rồi:
“Chắc ông muốn giới thiệu anh với mọi người”
Ninh Khương đứng khá xa, Ninh Lạc lại dựa dựa vào anh, khó mà nghe lão nói gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho Ninh Lạc suốt ngày ghen tùm lum. Cái tính chiếm hữu của Ninh Lạc rất mạnh, luôn muốn để Tử Đằng vào tầm mắt, chỉ cần anh nói chuyện với người nào đó quá năm phút là cậu ghen ngay, thậm chí có lần còn muốn đánh đối phương.
Tử Đằng vốn chẳng mấy để tâm, nhưng nó càng ngày càng nặng, bất cứ mọi hành động nào Ninh Lạc cũng đều muốn kiểm soát.
Nhìn người đang ôm mình dần dần ngủ say, bộ dáng ngoan ngoãn kiều diễm, lòng Tử Đằng mềm xuống. Thôi, từ từ chỉnh lại cũng được!
‘Haizz! Thật đau đầu!’
…
“Oaaaa oaaaa Hong muốn điiiii hong muốn điiiiiii”
Mận Mận bảy tuổi ghét đi học, con bé vẫn muốn như lúc nhỏ, chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khoẻ!
Tam phu nhân kéo nó đi mãi mà chẳng nhích nổi hai chân, lúc này Tử Đằng đi xuống, tam phu nhân mừng rớt nước mắt:
“Tử Đằng! Cháu giúp cô đưa Mận Mận lên xe nhé!”
Mận Mận bảy tuổi, nặng 35kg, giờ lại ăn vạ, khó mà lôi lên xe, cứ như một chú ủn ỉn con. Con bé thấy anh rể liền lấy lại bộ dáng ngoan ngoãn, nó diễn vai ‘tiểu tam’ cũng gần ba năm nay rồi, nhưng bé vẫn ngây thơ nghĩ mình diễn đúng vai ‘em gái quốc dân’:
“Anh rể ơi~ Mận Mận hong đi đâu, hôm nay cô giáo kiểm tra, Mận Mận chưa có thuộc…hức hức” nước mắt theo đó mà rớt xuống.
Tam phu nhân: …hay sau này cho nó làm diễn viên nhỉ?
Mận Mận thấy anh rể thân yêu đi tới, liền nghĩ chắc ảnh sẽ cho mình ở nhà, rồi thêm quà vặt hoặc tiền tiêu, nhưng không! Tử Đằng đến bế con bé lên, đi thẳng hướng đỗ xe đang chờ đưa tứ tiểu thư mũm mĩm đi học.
Đến khi chú tài xế lái đi Mận Mận mới hoàng hồn! Quá sốc! Anh rể thế mà không trúng chiêu mỹ nhân kế của nó!!!
Tử Đằng kiểu: xưa rồi bé ơi!
Tử Đằng không thể dung túng nó nữa, một tuần học bảy buổi Mận Mận có mặt chỉ có ba! Kiểu này Ninh Lạc cắt quà vặt con bé mất!
Tỉnh Y, tại chi nhánh tập đoàn Hạ gia.
“Nói cái gì? Công ty R tôi đầu tư phá sản???”
Hạ Đông Quân khí thế vừa lạnh lùng vừa giận dữ nhìn cấp dưới, vị trợ lý run rẩy không ngừng:
“Tôi, tôi vừa nhận được thông báo-”
“Cút!” sấp giấy bay thẳng vào người trợ lý, anh ta hoảng sợ chạy vội ra ngoài.
Hạ Đông Quân ôm đầu. Đọc thêm 𝗻hiều t𝙧uyệ𝗻 ở — TR u𝑀TR𝑈YE𝗡.𝘃𝗻 —
Công ty đó ở tương lai là một trong những công ty hoạt động về ngành giải trí đứng hàng đầu cả nước. Hắn mới dùng lợi thế biết trước đó để đầu tư phân nửa tài sản của mình. Hai năm qua vốn rất thuận lợi, vậy mà giờ lại phá sản?
Dạo gần đây hắn có vài suy nghĩ, suy nghĩ đó khiến hắn sợ hãi. Hắn bình ổn tâm trạng, thường ngày hắn dễ nổi nóng nhưng cũng dễ bình ổn, chỉ có khi đối mặt với những chuyện liên quan đến Tử Đằng mới mất kiểm soát.
Hắn liên hệ đến một số lạ:
“Tra tất cả thông tin về công ty R, K, S. Tra luôn cả họ hàng, người quen của các cổ đông”
- Vâng~
Giọng nữ ngọt ngào vang lên bên kia điện thoại.
Sau cuộc gọi điện đó, Ninh Lạc nhận được một dòng tin nhắn:
- Mắc câu rồi.
Cậu nở nụ cười nhàn nhã.
…
Góc ngoài lề:
Tử Đằng: 2+5 bằng mấy?
Mận Mận: 4?
Tử Đằng:… 2 cái bánh bông lan cam siêu to buổi sáng, thêm 5 cái bánh bông lan cam siêu to buổi chiều, vậy ngày hôm đó em ăn được mấy cái?
Mận Mận: 7!
Ở một diễn biến khác:
Ninh Lạc: 153+427 bằng bao nhiêu?
Ninh Lạc:…sao lại mếu?