Thế giới này đủ 15 tuổi đo cấp độ, đủ 16 tuổi được phép tìm bạn đời, đến 18 tuổi được phép kết hôn. Do đó việc Tử Đằng đánh dấu tạm thời Ninh Lạc là điều rất bình thường. Thật ra cả hai che tin tức tố rất tốt, nhưng vì nghỉ học hết một tuần ‘đi chơi’ kia khiến người khác đoán thầm đoán mò, và đi đến kết luận: đánh dấu tạm thời!
Còn về Hạ Đông Quân, hắn đã được Hạ gia chuyển trường từ lúc hắn bị Ninh gia giao cho cảnh sát, tất cả mọi người đều thầm nghĩ là hắn không muốn nhìn tình địch cùng hôn thê cũ bên nhau thôi.
“Lạc Lạc”
“Ơi~”
“Anh có chuyện quên nói với em”
“Nói đi~”
“…nghiêm túc đấy. Bỏ cái tay ra” Tử Đằng bất lực xoa xoa mày.
Ninh Lạc ấm ức, buông tay đang sờ eo Tử Đằng.
Cả hai đang ở chung cư cùng nhau học, đến giờ Tử Đằng mới nhớ chuyện mình sắp đến Học viện quân sự.
“…Nửa tháng nữa anh sẽ chuyển đến tỉnh P”
Ninh Lạc nghĩ mình nghe nhầm, vài giây sau đơ ra:
“Tại sao???”
“Anh học quân sự”
Quân sự? Vậy là Tử Đằng muốn làm cảnh sát? Ninh Lạc thầm suy nghĩ, cậu leo lên người Tử Đằng:
“Vậy em theo anh nha~”
Tử Đằng nhất quyết lắc đầu:
“Không! Mỗi tuần anh sẽ về đây thăm em mà”
Bầu không khí đột nhiên lạnh đi. Ninh Lạc nhíu mày, đôi mắt xanh dương tỏ vẻ ủy khuất:
“Ứ chịu”
Trông thấy gương mặt tội nghiệp này của Ninh Lạc, Tử Đằng thở dài, cậu hôn má Ninh Lạc một cái, nhỏ nhẹ hỏi:
“Vậy em muốn sao?”
Tuy Ninh Lạc không ngăn cản việc học hay ước mơ của Tử Đằng, nhưng bảo cậu xa bạn trai thì không thể nha!
“Anh đi cũng được, ở kí túc xá cũng được. Mỗi ngày phải cho em đến thăm anh”
Tử Đằng cảm giác sai sai:
“Từ đây đến tỉnh P mất năm giờ đấy! Cả đi lẫn về ít nhất chín giờ! Một ngày chỉ có 24 giờ thôi” Ninh Lạc còn học, còn làm việc, còn ngủ nữa!
Ninh Lạc thở phào, thì ra là vì việc di chuyển, cậu thản nhiên nói:
“Em có trực thăng riêng”
“…”
Xin lỗi! Tử Đằng quên mất bạn trai này của cậu là tiểu tổng tài bá đạo! Không ngại yêu xa, chỉ ngại người yêu bạn quá giàu!
Thế là cả hai quyết định như vậy. Ninh Lạc hài lòng tặng một nụ hôn cháy bỏng cho người yêu.
Tử Đằng kiểu: đôi khi tôi nghĩ Ninh Lạc mới là trên đấy.
…
“Hừ! Mày lại gây ra chuyện!”
Ninh Khương có phần tức giận nói với Ninh Lập Thành. Chuyện ông ta cho người công khai đánh Hạ Đông Quân mới vừa sắp xếp êm xuôi xong.
Bên Hạ gia không thể đòi công bằng cho Hạ Đông Quân được, có ý đồ xấu với con trai nhà người ta, người làm cha đến dạy một bài học cũng rất bình thường. Vẻ mặt Hạ Văn Đức tuy méo mó nhưng bù lại hai bên chấp nhận hoà nhau, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Việc làm có chút nông nỗi này của Ninh Lập Thành vừa hay che mắt Hạ gia, Ninh Lập Thành chả biết rằng, mình vừa lập một công đôi chuyện hỗ trợ kế hoạch ‘nuốt’ Hạ gia của Ninh Lạc.
Ninh Khương không quá trách mắng Ninh Lập Thành, trách cứ cho có thôi. Ninh Lập Thành cũng hiểu tính khí của cha, chỉ ngồi im nghe lão nói vài câu rồi về phòng.
Mận Mận chạy đến ôm chân Ninh Lập Thành, chớp chớp đôi mắt to trong sáng:
“Ong lại hát nữa sao~ Mận Mận cũng mún nghe~”
“…” Rốt cuộc ai nói vậy với con bé?
Ninh Hạc Hiên hắt xì!
16:47, tại nhà Tử Đằng.
“Vậy chuyện tôi nói với cậu…”
Tô Bích Vân có hơi ấp úng hỏi.
Ninh Lạc nhìn đoạn camera, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt như thường:
“Nếu cô muốn hủy hôn thì tốt nhất nên dựa vào bản thân mình”
Tô Bích Vân cắn môi. Ai mà chẳng biết? Nhưng một đứa từ nhỏ đến lớn được phụ huynh nuôi như một chú chim hoàng yến như cô thì đâu ra năng lực muốn hủy hôn là hủy?
Từ trước đến nay, bạn bè cô thật sự chơi chung còn chưa đến năm người, họ cũng chỉ là mấy cậu ấm cô chiêu, làm sao mà giúp cô được?
Ninh Lạc biết được suy nghĩ của Tô Bích Vân, dù gì linh hồn Ninh Lạc cũng là người trưởng thành, một bá đạo tổng tài hàng thật giá thật:
“Ý tôi không phải là không giúp lại cô. Nhưng muốn hoàn toàn không bị kẻ khác bàn tán, bới móc thì cô nên tạo chỗ đứng cho mình trong tập đoàn Tô gia trước đã”
Alpha từ hôn omega, omega chịu nhục nhã, cười nhạo. Omega từ hôn alpha, omega cũng sẽ chịu sự đàm tiếu, chẳng hạn như bỏ hôn phu theo tình mới…
Omega cấp cao tuy được nâng niu nhưng alpha mới là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
“Cơm xong rồi đây!”
Tử Đằng gọi Ninh Lạc và Tô Bích Vân. Còn một người nữa là Gia Huy, cậu ta đã dọn bàn sẵn và cũng đã cầm sẵn chén cơm của mình.
Ninh Lạc nhìn vào bếp rồi lại nhìn Tô Bích Vân, cô gật đầu:
“Tôi làm được”
Tài chính, kinh tế đương nhiên cô đều được học qua, con một như cô dù sau này phải gả đi cũng sẽ nắm giữ một chức vụ nào đấy.
Việc này không khó, chỉ cần phía sau có Ninh Lạc hỗ trợ, thoát khỏi tra nam kia là điều chắc chắn.
Tô Bích Vân dâng lên một chút hảo cảm với Ninh Lạc, đứng dậy theo cậu vào bếp. Chỉ được năm phút, Tô Bích Vân nhanh chóng nổi cáu trước màng thả cơm tró của Ninh Lạc.