Cô Giang ngưng một quãng rồi bước xuống bục, liền nói:
- Cả lớp có 15 phút để chuẩn bị, sau đó cô sẽ gọi.
Truyện Đông PhươngMặc kệ tiếng thở dài, cả vài lời than thở bên dưới, Trịnh Phương Giang lại lần nữa tiếp lời:
- Các em không cần phải lên trên phía bục để nói, đứng tại chỗ là được. Giới thiệu tên tuổi và ít nhất là 3 đến 4 thứ về bản thân như: sở thích, sở trường, sở đoản, môn học yêu thích,...Vậy là được rồi.
Nói xong, Trịnh Phương Giang đi một vòng quanh lớp rồi trở về chỗ ghế ngồi. Chỉ chừng 10 phút chứ chưa tới khoảng thời gian như đã nói, cô Giang đã lập tức đưa tầm mắt về hướng Cẩm Tú rồi gọi cô đứng dậy:
- Bạn nữ phía dưới kia, tên bạn là Cẩm Tú ha, bắt đầu từ em nha. Cô cũng có chút ấn tượng vì mấy lời góp ý lần trước của em.
Cẩm Tú cũng nhanh chóng đứng dậy, mấy bài thuyết trình dạo trước đã làm tới độ khắc cốt ghi tâm rồi nên cũng chẳng lạ lẫm gì nữa. Cô tỏa ra hẳn cái khí chất và sự tự tin của người trưởng thành có học. Lời nói rất lưu loát, to rõ, dù sao thì đây cũng chỉ là màn giới thiệu bản thân nhỏ nhặt. Song, Trịnh Phương Giang lại có chút chau mày, mặt có chút ngẩng lên, mang theo biểu cảm không hài lòng phán xét:
- Với trình độ của học sinh 11 thì nói vậy là tốt rồi, nhưng mà lần sau yêu cầu nói lớn lên một chút, tôi phải cố lắm mới nghe được đấy, vậy rồi mấy bạn bàn cuối làm sao mà nghe.
Người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ sát khí cả hai chĩa vào nhau rồi. Nghe tới đây, một bạn nữ phía góc cuối lớp giơ tay lên, liền nói:
- Dưới em nghe được mà cô.
Trịnh Phương Giang nghe vậy liền thấy ngứa mắt nữ sinh kia. Cẩm Tú phía này dằn lòng không nên kéo thêm rắc rối nên đành qua loa một hai câu:
- Lần sau em sẽ chú ý hơn, cảm ơn cô đã nhận xét.
Song, cô cũng vội ngồi xuống. Đắc ý, Trịnh Phương Giang cười khẩy một cái, tâm tình lập tức khá lên nhiều. Bản thân cô ta vốn không biết, Cẩm Tú chỉ là vì không muốn dây dưa quá nhiều với loại người không đáng để rồi rước lấy chuyện không tốt. Nhưng cũng nhờ vậy mà tiết học hôm đó lại diễn ra một cách suôn sẻ.
Vừa ra chơi được một lúc, Cẩm Tú đã vội vào nhà vệ sinh, lúc cô vừa vào trong khóa cửa lại thì nhà vệ sinh bên cạnh lại vừa khéo có người bước ra, bên ngoài lại có thêm một người nữa bước vào. Cô bên trong lại vô tình nghe một trong hai cất giọng nói:
- Ê xong chưa? Xuống căn tin chơi.
Cẩm Tú bên trong nghe thấy tiếng róc rách từ vòi nước vọng lại từ ngoài. Song, một giọng nói quen thuộc khác lại vừa cười vừa cất tiếng đáp lại:
- Xuống mua bánh cho anh Minh của mày ha gì?
Giọng nói vừa rồi là từ phía một người bạn cùng lớp của Cẩm Tú - Nguyễn Anh Thu. Vì học chung gần hai năm nên cô vừa nghe đã nhận ra ngay. Song, cô vẫn lặng thinh để tiếp tục nghe ngóng câu chuyện của cả hai.
Bên ngoài, tiếng nước cũng bắt đầu ngừng, người bên trong lại lần nữa lên tiếng:
- Nói chuyện mắc cười quá má, tao mà cua được nó thì nhớ trả kèo dùm.
Nghe tới đây, Cẩm Tú bên trong cũng không nhịn thêm mà mở chốt cửa lao ra. Biểu cảm cô lộ rõ vẻ khó chịu, nói:
- Vui quá ha?
Nguyễn Anh Thu vừa thấy Cẩm Tú bước ra liền giật bắn mình, xong cũng lập tức lấy lại bình tĩnh. Nào ngờ phía này, người phải há hốc mồm lại là Cẩm Tú, giọng nói lạ mà cô nghe được vậy mà lại là của Ngọc Ly. Suốt thời gian qua, cô cứ nghĩ con bé đối với Ngọc Minh là thật lòng thật dạ nên cũng không so đo tính toán, vậy mà cuối cùng lại thành ra kết cục này. Chân mày cô ngày càng chau lại, ánh mắt cũng chỉ còn không quá một nửa. Đáp lại thái độ đó của Cẩm Tú, không biết Ngọc Ly lấy đâu ra tự tin mà liền tiếp lời với thái độ khiêu khích:
- Ủa? Chị lên trường là để nghe lén đó hả?
Cẩm Tú cũng chẳng vừa mà nén giận lấy lại bình tĩnh, Anh Thu ở giữa cũng bị bầu không khí ngộp ngạt cả hai tạo nên làm cho á khẩu. Song, Cẩm Tú cười khẩy một cái, đáp lại "kẻ thù" bằng thái độ nửa vời:
- Sao? Lớn họng ở nơi công cộng rồi sợ người khác nghe được hả? Nếu muốn người khác không biết thì bản thân đừng có làm chứ.
- Cái đó là quyền tự do ngôn luận của người khác, chị cấm được sao? Không có tư cách. - Ngọc Ly lập tức đáp trả.
Nghe tới đây, Cẩm Tú nhếch một bên chân mày lên rồi nhìn Ngọc Ly với ánh mắt đầy thương hại, cô không để con bé chờ thêm mà trực tiếp vả thêm mấy câu vào:
- Cao thượng quá ha? Đem việc bạo lực tinh thần người khác ra làm trò đùa là hay đúng không?
Ngọc Ly phía này lập tức biến sắc, vội cất lời không chút e dè:
- Tôi bạo lực tinh thần hả? Không hề. Chị phải xem lại đi, thế giới này bị làm sao vậy? Có mấy người bán nam bán nữ như vậy, rồi tôi phải sống chung cái môi trường này với tụi nó. Bà chị có biết là tôi thấy rất mệt không? Lỡ tôi bị lây cái bệnh đồng tính của tụi nó thì sao? Vậy nên chị nói chuyện cũng đứng cách xa tôi ra chút đi.