"Khụ", gấu thanh giọng nói.
Tiêu Gia Ánh nâng mắt lên.
"Xin tự giới thiệu, tôi là quái vật đáng sợ."
“?”
Nửa phút trầm mặc trong ngạc nhiên và xấu hổ.
Gấu:
"Phản ứng chút đi!"
Gia Ánh cúi đầu, chậm rãi cười lên:
"À."
"Chỉ vậy thôi hả?"
"Nếu không thì nhóc muốn thế nào?"
"Cậu không sợ tôi?"
Tiêu Gia Ánh dừng tay ngẫm nghĩ, nói:
"Chắc là sợ một chút!"
"Vậy mới được chứ!" Ngữ điệu lười biếng, ngừng chút, lại nói:
"Tiếp tục đi!"
Xì.....Gia Ánh phì cười.
Đôi tay Gia Ánh tiếp tục xoa bóp.
Cậu không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ cũng không quan trọng.
Nếu chỉ là giấc mơ, vậy trong mơ xảy ra chuyện gì thật ra không cần phải sợ, tỉnh dậy là kết thúc.
Giống như lúc còn nhỏ cậu thường hay mơ đi học trễ, tỉnh giấc thì thường là sáng cuối tuần.
Người bi quan nảy sinh cảm giác hạnh phúc với đời thực hay có khuynh hướng sợ bóng sợ gió mọi thứ chỉ là một phút chốc tốt đẹp mà thôi.
Gấu ôm một thân bong bóng mà rầm rì nhạc thiếu nhi, có thể là học từ Tiểu Bùn, Tiêu Gia Ánh hỏi câu không hợp thời điểm:
"Đúng rồi, nhóc tên gì?"
Quen biết lâu như vậy (hình như cũng không bao lâu) vậy mà còn chưa biết tên của nhau.
"Tôi giới thiệu trước, tôi là Tiêu Gia Ánh, Tiêu trong nụ cười ( 肖), Gia trong tốt đẹp (嘉), Ánh trong ánh sáng ( 映). Nhóc thì sao?"
Nói xong, cậu giảm mức xả nước lại để câu trả lời của gấu có thể đi vào lỗ tai mình một cách rõ ràng.
Ai ngờ gấu khô khan mà trả lời:
"Không nhớ rõ."
Ngay cả tên cũng quên? Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nhìn gấu, không được ba giây sau, gấu đột nhiên gào to lên:
"Này, sao cậu lại mang vớ rách?"
“……”
Cúi đầu nhìn, vớ đen bị thủng một lỗ ở ngón cái.
Cậu đè gấu cho ráo nước:
"Sau này gọi nhóc là phiền phiền đi."
"Cái quỷ gì? Cái gì phiền?"
"À, Phồn trong phồn vinh, rất đáng yêu đúng không?”
"Tùy cậu thôi."
Ngữ điệu gấu không được tự nhiên, xem như chấp nhận cái tên tạm thời này__Phồn Phồn.
Đề-xi-ben* của máy sấy quá cao, lúc sấy lông cả hai không ai nói gì, tuy rằng vẫn tò mò ít nhiều về nhau.l
* đơn vị đo lường âm thanh, tầm nghe của con người từ 16 đến 130 đề-xi-ben.
Gấu bị cậu lật tới lật lui mà sấy, trong quá trình ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cậu, còn thỉnh thoảng phát ra âm thanh rầm rì, không biết là ngại nóng hay ngại ồn.
Sau khi làm sạch, gấu khôi phục vẻ xinh xắn, lông xù xõa tung, tạo hình đáng yêu, Gia Ánh vuốt ve cái bụng tròn của nó:
"Tay nghề cũng tốt lắm!"
"Này...này...này, đừng có sàm sỡ tôi." Gấu muốn né tránh cũng không được, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp:
"Coi chừng tôi chơi chết cậu."
"Nhóc biết phép thuật à?"
“……”
"Phép thuật gì vậy?"
"Không biết! Không biết không biết không biết!"
Không biết cũng không nên rít gào chứ? Một con quái vật mà ngay cả phép thuật cũng không biết, lấy cái gì để người ta cảm thấy đáng sợ?
Chẳng lẽ đáng sợ là cảm xúc dễ xuất hiện vậy sao? Nhưng cậu không phải là người không biết suy nghĩ như gấu nhỏ nên những câu hỏi này chỉ ngẫm nghĩ trong đầu mà thôi.
Trên đường bị xách đến phòng khách, gấu nhỏ đảo mắt quan sát khắp nơi trong phòng rồi cấp cho Gia Ánh một cái đánh giá khó nghe:
"Thật sự là một cái ổ chó."
"Nào có như nhóc nói." Tiêu Gia Ánh chột dạ mà phản bác, chỉ là trong thời gian này không có tâm tư để thu dọn mà thôi, trước kia vẫn là rất sạch sẽ.
"Khắp nơi đều là bụi, kìa kìa kìa, trên sô pha còn có quần áo bẩn, trên mặt đất còn có giấy vệ sinh! Vậy mà bảo không phải ổ chó!"
Trong cơn tức giận Tiêu Gia Ánh ném gấu lên sô pha:
"Vậy nhóc hãy ngủ chung với cái đống đó đi!"
Gấu bị ném đi, lọt trong đống quần áo thiếu chút nữa bị che chết.
Thay đồ ngủ xong Gia Ánh mới quay lại cứu nó, lúc này gấu đã thành thật hơn nhiều, rầu rĩ mà nói:
"Để tôi ở trên bàn là được, tôi không sợ nóng cũng không sợ lạnh."
"Vậy nhóc sợ cái gì? Sợ tối?"
"Cậu cảm thấy có khả năng sao, tôi chính là quái vật."
Gia Ánh cười.
Cậu cười cũng không tính là đẹp, cũng không hay cười nhưng bởi vì nụ cười không có tính công kích nên làm người khác cảm thấy rất thoải mái, gấu ho khan một tiếng, yêu cầu được đặt trên bàn ngay lúc này, nói:
"Tôi không muốn nằm ngây ngốc với đống quần áo bẩn này."
"Còn rất đòi hỏi." Gia Ánh nói.
Ngày mai phải đến công ty, đêm nay lẽ ra phải viết xong di thư, đặt gấu lên bàn, tắt đèn phòng khách, Tiêu Gia Ánh quay lại phòng ngủ tiếp tục làm việc của mình.
Ban đêm đúng là có thể cho người ta một ít linh cảm, cho dù đó là di ngôn để lại.
Viết đến nguyên nhân bản thân lựa chọn kết thúc sinh mệnh, mũi cậu có chút xót, bởi vì cảm thấy khó mà giải thích.
Tuổi 30, nghiên cứu sinh, có được một công việc xem như có chút thể diện, cha mẹ đều còn khỏe mạnh.
Cho nên....vì sao?
Chuyện này không biết ai có thể giải thích ngắn gọn, ít nhất cậu không thể nói rõ trong một hai câu.
Cứ lo viết mà quên trong nhà còn có con quái vật, cậu khép nắp bút điện, nằm ghé lên bàn thật lâu không nói gì.
“Hello,” gấu ở phòng khách thử thăm dò mà lên tiếng:
"Tôi không có ý quấy rầy nhưng đúng là có chuyện quên hỏi cậu."
Gia Ánh ngồi dậy xoa xoa mặt:
"Nhóc nói đi."
“Ngày mai cậu sẽ đem tôi trở về, đúng không?”
Nhưng đừng nghĩ nhiều, tôi không muốn ở lại, từ trong lời gấu cậu nghe được ý này, Tiêu Gia Ánh nào còn có chút nào thương cảm, thật sự bị sự tự tin của nó đánh bại.
"Nhóc cứ như vậy mà muốn trở về?" Cách cửa phòng rộng mở, Gia Ánh đùa nó.
"Đây không phải vấn đề muốn hay không." Gấu nghênh ngang nói, có thể não bổ thêm hình ảnh tay cắm vào túi quần và đuôi mày nhướng lên:
"Đây là vấn đề trách nhiệm, là đàn ông nào có đạo lý làm phụ nữ đau lòng."
Xì....Gia Ánh lại phì cười.
Tiêu Gia Ánh thật sự không nhịn cười nổi, nếu gấu có thể động đậy nhất định sẽ vọt tới cào nát mặt cậu.
Sau khi cười đã đời, cậu nói:
"Nhưng ngày mai tôi phải đi làm."
Ai ngờ gấu lại đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng:
"Đi làm? Tốt quá! Cậu có thể mang tôi đi cùng không?"
“……?”
"Trước giờ tôi chưa bao giờ đến công ty."
"Chuyện này, e là...không tiện cho lắm."
Gấu gấp đến mức hận không thể gắn thêm cánh:
"Lại đây đem tôi vào, tôi muốn giao tiếp mặt đối mặt với cậu."
Tiêu Gia Ánh thở dài một hơi, đặt nó trên máy tính của mình, cùng nó mắt nhìn mắt.
"Công ty không phải nơi để chơi."
"Nói nhiều, tôi lại không thể động đậy."
"Nhưng nhóc rất phiền phức."
"Ai nói? Chỉ có cậu mới nghe tôi nói chuyện."
À, cũng đúng.
Nếu vậy thì đời gấu chắc là rất cô đơn.
"Vẫn không được." Nhưng cậu vẫn không đồng ý như cũ:
"Chỗ làm việc mà để một con gấu thì trông tôi có vẻ giống một tên biến thái."
“…… Gia Ánh.”
Gấu vậy mà mặt dày kêu tên cậu, còn lược bỏ họ:
"Cầu xin cậu."
"Nhóc như vậy thì không còn chút nghênh ngang nào." Cậu liếc nó trắng mắt.
"Nhưng tôi thật sự muốn ngồi tàu điện ngầm một lúc."
Câu này nghe giống như đứa nhỏ muốn ngồi tàu lượn siêu tốc.
Gia Ánh mềm lòng đến không còn cách nào:
"Vậy được rồi, nhưng đừng mơ rời khỏi túi của tôi." Đồng thời còn không quên hù dọa nó:
"Ngồi xong tàu điện ngầm liền đem cậu trả về chỗ cũ."
Trải nghiệm của ngày mai hẳn là rất phấn khích, gấu đã đoán trước rồi nhưng nó vẫn rất hưng phấn, huống chi nó vốn dĩ đã muốn quay lại với Tiểu Bùn, trước khi quay lại có thể ngồi tàu điện ngầm một lần cũng quá tuyệt vời rồi.
"Cho nên, bây giờ, ngay lập tức, đi ra ngoài ngủ.”
Gia Ánh đứng dậy xách nó lên, nhắm ngay sô pha ném mạnh một cái.
Cậu không thể chịu đựng được việc bản thân bị nhìn chằm chằm khi đang ngủ, huống chi ngày hôm nay quá rối loạn, cậu rất muốn uống thuốc ngủ ngủ một giấc, đến sáng mai thức dậy mọi thứ đều trở lại như thường.
"Nhẹ một chút không được hả?" Gấu hùng hùng hổ hổ lại nằm yên không động đậy được:
"Tôi cũng biết đau, biết không?"
Nó chỉ là một con gấu không biết phép thuật mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Gia Ánh đã quên sạch mọi thứ, nên khi bước ra khỏi phòng ngủ nghe được câu "Sớm" có chút lười biếng thiếu chút nữa đã té ngã, thần kinh cũng lụp bụp nổ lên từng đốm lửa.
Gấu còn đó.
Thôi được, chuyện đến nước này dù có ngốc cũng hiểu, đây căn bản không phải mơ.
Cậu đến phòng vệ sinh, ước chừng khoảng năm phút để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới bằng lòng quay lại phòng khách nhìn thẳng vào con gấu kia.
"Này, ánh mắt cậu là sao?"
“Thành thật nói tôi biết, cậu thật sự không có cái công năng đặc dị nào?"
“…… Không có không có, muốn tôi nói mấy lần đây.”
Giữ lại thực lực đúng không?
Gia Ánh bước đến xách nó lên, thô lỗ mà nhét vào túi vải dù:
"Vớ của tôi sao lại ở trong thùng rác chứ?"
Dĩ nhiên là rách thì vứt chứ sao, gấu lười biện giải, ngồi trong túi giận dỗi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, gấu liền tha thứ cho Tiêu Gia Ánh:
"Thì ra lời Tiểu Bùn nói chính là sự thật! Tàu điện ngầm nằm dưới mặt đất!"
“……”
Thế giới chân thật cũng không vì đồng thoại mà thay đổi, tàu điện ngầm vẫn chật như vậy, Tiêu Gia Ánh thất vọng mà thở dài.
Thật vất vả rời trạm đi về hướng công ty, cậu dần tăng tốc độ, gấu hỏi:
"Cậu chạy làm gì?"
"Sắp trễ rồi, trước 9 giờ tôi phải quét thẻ."
"Quét thẻ là cái gì?"
Cái này không ai nói với nó.
Tiêu Gia Ánh không rảnh mà giải thích, xách bao chạy một đường đến dưới lầu của công ty mới ngừng, cậu cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, rõ ràng mình sắp biến mất khỏi thế giới này mà vẫn sợ đến trễ, sợ bị cấp trên điểm danh, sợ bị trừ tiền.
Cả ngày vội vàng ứng phó công việc, không nói chuyện với gấu, chỉ trong lúc nghỉ trưa kéo túi ra hàn huyên vài câu.
Từ trước đến nay cậu không phải là một người quá am hiểu công việc, khi đi họp đến phiên bản thân lên tiếng cũng vô cớ mà khẩn trương, giao tiếp với các phòng ban khác cũng muốn trốn tránh, ngay cả việc xã giao với các đồng nghiệp cùng phòng cũng làm thể xác và tinh thần mệt mỏi, cho dù trong mắt người khác cậu bình thường đến tầm thường.
Thật vất vả làm hết buổi chiều, cấp trên ra về, mọi người mới lục tục đứng lên.
Sắc mặt Tiêu Gia Ánh không tốt lắm.
Vừa rồi chỉ là nói sai một câu trong buổi hội nghị, cậu liền bắt đầu không khống chế được mà nghĩ nhiều, luôn cảm thấy trong vài giây đó tất cả mọi người trong hội nghị đều im lặng mà có ý sâu xa.
Lấy đồ rồi rời khỏi công ty, hoàng hôn đã kết thúc.
Gấu tỉnh lại từ cơn buồn ngủ:
"Ời ơi? Trời đã tối rồi hả?"
"Học biệt ngữ của ai hả?" Tiếng nói Gia Ánh có chút mỏi mệt:
"Đúng rồi, nhóc có cần ăn cơm không?"
“Không cần, hoàn toàn không cần. Cậu đói bụng hả?”
“Ừ, về nhà rồi ăn.”
Gấu đưa ra yêu cầu:
"Kéo tôi ra ngoài một chút, tôi muốn xem bên ngoài như thế nào."
Đến khi qua cổng kiểm soát tàu điện ngầm, Gia Ánh mới đè nó vào túi.
Chạng vạng không chen chúc như buổi sáng, nhưng cũng vẫn phải đứng.
"Này, chẳng lẽ cậu sắp đói đến hôn mê?" Gấu nhìn chằm chằm mặt cậu nói.
“Sao có thể?” Tiêu Gia Ánh nói:
“Tôi chỉ bị bệnh.”
“Bệnh gì?”
"Nhóc không biết bệnh này."
Tàu điện ngầm lung lay, tay nắm côn tay càng lúc càng chặt, đầu Tiêu Gia Ánh choáng váng.
Thật vất vả chờ được một ghế trống, cậu còn chưa kịp qua đã bị một người đàn ông mập cao lớn vạm vỡ giành mất.
Gấu kêu to:
"Đệch!"
Gia Ánh trầm mặc.
"Cậu mù hả?" Gấu không chút khách sáo mà dạy dỗ cậu:
"Trên ghế kia viết là ghế chuyên dành cho người già, trẻ em, người tàn tật, gã không già cũng không tàn tật, cậu mới là người nên ngồi."
"Đừng làm phiền, để tôi yên tĩnh là được."
Gấu tức giận đến sắp lên trời, mắng cậu là người nhát gan.
Trên đường về không ai nhường ai, đi theo đường dành cho người đi bộ, một câu tiếp một câu mà tranh chấp, Tiêu Gia Ánh xem như phát tiết sạch sẽ mấy thứ không được tự nhiên lúc đi làm ở công ty.
" Sớm biết cậu phiền như vậy tôi sẽ không mang cậu ra ngoài."
"Tôi quấy rầy cậu khi nào? Là do cậu nhát gan sợ phiền phức, bảo cậu đi chiếm chỗ ngồi cũng không dám."
"Có ngồi hay không do tôi quyết định."
"Đừng có giả vờ, cậu chính là không dám!"
"Nói hay quá!" Tiêu Gia Ánh hít sâu một hơi:
"Dựa vào cái gì mà tôi vô duyên vô cớ gây sự với người khác?"
Vừa lúc đi đến cửa tiểu khu, nâng mí mắt, cậu nhìn thấy hai mẹ con đang đi dạo.
Là Tiểu Bùn.
Cậu rút gấu từ trong túi ra, lập tức đi qua.
"Cái mà nói vô duyên vô cớ, rõ ràng là...."
Lời còn chưa nói xong đã rời khỏi tay Gia Ánh.
Gấu sửng sốt, khi phản ứng lại mới phát hiện bản thân đang ở trong ngực của ai.
"Vật về chủ cũ."
Giọng Tiêu Gia Ánh rất nhẹ rất thấp:
"Nhóc vui rồi chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT