Thật may cô vẫn còn có một người mẹ chồng hoàn hảo đến như vậy. Đường Nghệ Giai dường như lại khiến cô nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Bà ấy cũng từng dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng và quan tâm cô như thế.
..............................
"Mẹ có gọi một vài người giúp việc đến nhà của bọn con. Con thấy hài lòng về họ chứ?"
Thoáng sững lại vài giây, Di Nguyệt mới đưa mắt nhìn về phía hai cô gái lạ mặt đã sớm xuất hiện ở đây từ ngày hôm qua.
"Là mẹ gọi họ đến ạ?"
"Không là mẹ thì con nghĩ là ai. Mẹ vốn đang định gọi điện chất vấn tên tiểu tử nhà chúng ta, rốt cuộc là tại sao lại vô cớ đuổi việc người làm trong nhà đi đấy."
Cô dần cảm thấy dường như mọi việc trong nhà xảy ra dù là cách xa đến mấy thì bà ấy cũng đều có thể nhìn thấu. Thật quá mức đáng sợ mà.
Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cuộc trò chuyện thân mật giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng đã kết thúc.
Di Nguyệt có mặt ở công ty vừa đúng giờ làm việc, trước đây cô đã từng ghé qua Cố thị một lần. Nhưng lần đó chỉ là tình thế bắt buộc cô phải đưa cơm trưa đến cho Cố Tử Du.
Lần này là lần thứ hai cô đến công ty với thân phận là một nhân viên chính thức. Như đã hẹn từ trước, Di Nguyệt gặp mặt Cố Tử Du tại phòng làm việc của hắn.
Căn phòng so với trước đây không có sự thay đổi gì khác biệt. Vẫn là cái không gian thoáng đãng quen thuộc, mùi gỗ thông phảng phất lướt nhẹ qua cánh mũi.
Lớp kính trong suốt kiên cố bao bọc cả căn phòng, tạo thành một bức tường ngăn cách dày đặc giữa không gian bên trong và bầu trời rộng lớn ngoài kia. Từ vị trí và độ cao phù hợp của nó có thể dễ dàng giúp người ở bên trong nhìn được bao quát khu phố sầm uất bên dưới, cùng dãy nhà cao tầng đồ sộ.
Cố Tử Du vắt thẳng đôi chân dài của hắn để lên bàn, tựa người vào lưng ghế. Bàn tay không ngừng vân vê cầm lấy tập hồ sơ và sơ yếu lý lịch của cô, lật qua lật lại xem mấy lần.
Gương mặt tỏ vẻ thật sự nghiêm túc nhưng phong cách làm việc lại vô cùng cợt nhả. Di Nguyệt chậm rãi đưa mắt nhìn hắn, đến hít thở cũng chỉ dám thở thật nhẹ. Đôi bàn tay cũng khẽ nắm vào nhau.
Cô vốn là kiểu người cực kì chú tâm và nghiêm túc trong công việc, thế nên hồ sơ đánh giá năng lực của cô cũng không phải ở mức tệ. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng trước biểu cảm cứ nhăn nhó hết lần này đến lần khác của người đàn ông trước mặt.
Hắn bất chợt ngước lên nhìn cô, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn về phía mình. Di Nguyệt vội thu lại tầm mắt, nhìn đi nơi khác.
Rất nhanh sau đó, Cố Tử Du ném tập hồ sơ cùng một chiếc thẻ lên bàn. Hơi hất cằm về phía cô ra hiệu.
"Thẻ nhân viên."
Thấy hắn chỉ nói vỏn vẹn mấy câu, không có thêm lời đánh giá nào khác. Di Nguyệt liền yên tâm cầm lấy thẻ và hồ sơ của mình.
Tuy nhiên, chưa kịp để cô thở phào quá ba giây. Hắn bình thản lên tiếng:
"So với mức phát triển của Cố thị thì năng lực của cô quá tệ. Người như cô đúng như tôi nghĩ, rất phù hợp làm chân sai vặt."
Hóa ra cũng chỉ là do cô lầm tưởng. Cố Tử Du một khi đã nhắm vào bất kì ai thì dù là nửa câu cũng không có lấy một ý tốt đẹp. Di Nguyệt hơi cụp mắt, phần nào đoán ra được hàm ý của hắn.
Nếu đã xem năng lực của cô không xứng tầm như vậy thì việc gì cứ phải gây khó dễ cho cô chứ.
Nghĩ đến đây, cô bất giác ôm siết lấy tập hồ sơ trong tay.
"Rốt cuộc thì anh muốn tôi làm gì hả?"
Cố Tử Du không vội, đưa tay nghịch chiếc bút, hết xoay rồi lại gõ từng nhịp đều đều lên mặt bàn. Cuối cùng khẽ nhếch khóe môi, nhàn nhạt phân phó công việc cho cô.
"Dự án và bản thảo tôi đã ký. Với cương vị là người đồng lên ý tưởng cho bản thiết kế, quá trình đặt may trang phục để quảng bá sẽ do cô phụ trách."
Hắn đảo mắt quan sát biểu cảm của cô một lúc, tiếp tục nói:
"Sau khi bộ trang phục này được hoàn thiện. Người đại diện chụp ảnh cho tạp chí sẽ do tôi lựa chọn. Cô đi theo hỗ trợ bọn họ."
...-Hoàn chương 37-...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT