Cố Tử Du hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, hắn giữ lấy tay cô. Giọng nói ảm đạm, thâm trầm.
"Em tốt nhất đừng nhúng tay vào."
...............................
Mấy ngày sau đó, Cố Tử Du đều không về nhà. Không có hắn cũng tốt, không còn ai gây sự với cô nữa.
Hắn cũng không phải là không có nhà để về, chẳng qua căn biệt thự này cũng chỉ là của hồi môn Cố gia tặng cho bọn họ. Cố Tử Du muốn về hay không còn đến lượt cô quản sao.
Di Nguyệt làm xong việc trong nhà liền tranh thủ thời gian hoàn thiện bản thiết kế hôm trước. Chính vì mấy ngày nay hắn không ngừng chèn ép cô nên bản thiết kế mãi vẫn chưa thể hoàn thiện.
Trong lúc đang chăm chú chỉnh sửa bản thảo ở phòng khách. Di Nguyệt bỗng nhận được cuộc điện thoại từ mẹ cô gọi đến, là Lệ Diễm Thục? Từ lúc cô rời khỏi Di gia, bà ấy vẫn chưa hề gọi cho cô. Hôm nay chắc phải có chuyện quan trọng lắm mới gọi thế này.
Di Nguyệt cầm vội điện thoại lên, giọng nói của Lệ Diễm Thục đã nhanh chóng truyền đến.
"Di Nguyệt, cô và Cố Tử Du rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Giọng bà ấy có vẻ gay gắt. Di Nguyệt có chút khó hiểu liền hỏi lại.
"Tụi con vẫn bình thường ạ. Có chuyện gì sao mẹ?"
"Bình thường? Vậy tại sao vốn đầu tư từ Cố gia đều bị rút sạch? Cô khiến tôi tức chết chưa đủ còn muốn ba cô cũng phải đi theo sao!?"
Rút vốn đầu tư sao? Tại sao lại có chuyện đó được! Đầu óc Di Nguyệt bỗng trở nên trống rỗng, cô mơ hồ tựa như không còn nghe thấy lời bà ấy nói nữa. Không thể nào.
Di Nguyệt cố gắng trấn an bản thân mình nhất có thể. Cô giữ máy, tay còn lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
"Mẹ, ba con thế nào rồi ạ?"
"Ba cô lúc nghe tin, ông ấy vì không chịu nổi, đang ở trong phòng cấp cứu không rõ sống chết kia!"
Tất cả đều tại cô không tốt! Di Nguyệt cúp máy, cô khoác vội chiếc áo len rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Vô tình lại gặp phải Thanh Tranh vừa lúc cũng đến nơi.
Cô ấy định đến tìm cô thảo luận về bản thiết kế. Thấy Di Nguyệt lo lắng, Thanh Tranh liền bước tới.
"Di Nguyệt, cậu sao lại vội thế?"
Di Nguyệt hít thở cũng khó khăn, cô nắm lấy tay Thanh Tranh.
"Thanh Tranh, ba tớ...ba tớ ông ấy đang ở phòng cấp cứu."
"Cấp cứu?!"
Thanh Tranh nghe xong lập tức kéo cô đi.
"Ba cậu đang ở bệnh viện nào? Chúng ta mau đến đó."
"Là bệnh viện thành phố."
Bệnh viện ở cách đó không xa, bọn họ chỉ mất khoảng năm phút đi xe. Di Nguyệt hỏi thăm một chị y tá đang trực ban gần đó.
"Chị ơi, cho em hỏi bệnh nhân Di Cao Thắng vừa được chuyển vào đây hiện đang ở phòng bao nhiêu vậy ạ?"
Chị y tá kiểm tra thông tin xong liền nói.
"Em là người nhà bệnh nhân Di Cao Thắng sao? Ông ấy vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu rồi, em đến phòng hồi sức 225 nhé!"
Di Nguyệt cúi đầu cảm ơn rồi bước về phía Thanh Tranh. Cô ấy có vẻ cũng lo lắng không kém.
"Sao rồi?"
"Ba tớ vừa được chuyển sang phòng hồi sức rồi, chúng ta mau đi thôi."
Đến trước cửa phòng bệnh, bọn họ đã gặp Di Dao đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Di Dao vừa nhìn thấy cô đã liếc mắt nhìn một cái khinh miệt.
"Chị vẫn còn nhớ đến chúng tôi sao? Được làm Cố thiếu phu nhân rồi, có phải chị muốn quên luôn tình nghĩa?"
Di Nguyệt nhìn cô ấy một lượt, không phản bác. Thanh Tranh ở đằng sau cảm thấy bất mãn, Di Nguyệt bỏ qua nhưng cô ấy thì không.
Thanh Tranh định mở lời dạy cho Di Dao một bài học nhưng rồi cũng bị cô nhéo vào tay một cái. Thanh Tranh nhìn Di Dao đang đắc thắng mà trong lòng hừng hực lửa giận.
Cô đành ngồi ở ngoài phòng bệnh đợi Di Nguyệt. Vừa bước vào, Di Nguyệt đã thấy Lệ Diễm Thục đang ngồi bên cạnh.
Ba cô dường như vẫn chưa tỉnh, ông ấy nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Gương mặt có vẻ tiều tụy đi nhiều.
...-Hoàn chương 17-...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT