Vũ sẽ in đậm lời thoại của nhân vật để mọi người dễ nhìn hơn nhé.

——————————————————

Lâm Tinh Thần sững sờ.

Ba Lâm lên tiếng:

“Ba xin lỗi, đều là do ta vô dụng”.

Mẹ Lâm vội nắm tay ông:

“Ông đừng nói như vậy”.

Lâm Tinh Thần nói:

“Bà à, đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng tìm cách”.

Ba Lâm lắc đầu:

“Lần này xong thật rồi, chúng ta chẳng còn đường lui nào cả”.

Mẹ của Ngôn Tranh lên tiếng:

“Hai người đừng có bi quan như thế, còn vợ chồng chúng tôi mà”.

Ba Ngôn gật đầu:

“Ừ, làm ăn bao nhiêu năm nay tôi cũng dư giả được chút ít, tôi cũng sẽ bán mấy miếng đất chúng ta vừa mua, nếu không đủ nữa thì bán luôn mấy căn nhà này đi”.

Mẹ Ngôn ủng hộ hết mình:

“Đúng rồi, bán hết đi, sau đó mua một căn nhà nhỏ chúng ta cùng sống, như vậy càng vui hơn”.

Mẹ Lâm rơi nước mắt:

“Hai cái người này…thật là…”.

Mẹ Ngôn vội vàng ôm lấy mẹ Lâm:

“Làm bạn bè mấy mươi năm rồi, những thứ này thì tính là gì”.

Ba Ngôn thì vỗ vai ba Lâm nói:

“Được rồi, nếu không có ý kiến nào khác thì chúng ta quyết định như vậy đi”.

Lâm Tinh Thần nhìn một cảnh trước mặt, cậu chẳng biết nên nói gì, tự trách bản thân mình tại sao lại vô dụng như vậy.

Sau khi gia đình Ngôn Tranh rời đi, Lâm Tinh Thần mới ngồi lại gần ba Lâm:

“Ba à, chúng ta thật sự nhận sự sẽ giúp đỡ của chú Ngôn sao?”.

Lâm Tinh Thần biết tính của ba mình, cậu không tin ông dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ của chú Ngôn như vậy.

Ba Lâm lắc đầu, thở dài nói:

“Chúng ta đã khổ rồi, sao có thể kéo theo gia đình bọn họ được chứ”.

Lâm Tinh gật đầu, cậu đã biết trước đáp án.

Mẹ Lâm bên cạnh lên tiếng:

“Ông tính được tiếp theo nên làm gì chưa?”.

Ba Lâm nhìn bà thật lâu sau đó nắm lấy tay bà, kiên định nói:

“Chúng ta ly hôn đi”.

Mẹ Lâm đứng bật dậy từ trên ghế:

“Ông điên rồi à?”.

Lâm Tinh Thần cũng hoảng hồn:

“Ba, ba nói gì vậy?”.

Ba Lâm nghiêm túc:

“Nợ là của một mình tôi, chỉ cần ly hôn thì bà và tiểu Thần sẽ không bị làm khổ nữa”.

Lần này thì mẹ Lâm khóc thật rồi:

“Ông điên rồi..có chết…tôi cũng phải chết cũng ông”.

Lâm Tinh Thần gật đầu:

“Mẹ nói đúng, chúng ta sẽ ở cùng nhau. Hơn nữa, con cũng có thể đi làm kiếm tiền để trả nợ mà”.

Ba Lâm đỏ mắt:

“Tiểu Thần của ba lớn thật rồi”.

_______________________________________

Mấy ngày nay mấy người bạn đều cảm nhận được Lâm Tinh Thần vô cùng tích cực, từ việc học cho đến việc của câu lạc bộ, giống như muốn hoàn thành nó một cách nhanh chóng rồi gác lại.

Một người bạn thân của Lâm Tinh Thần là Đàm Khương không nhịn được hỏi:

“Nè, dạo này cậu bị sao vậy, cứ cắm mặt vào công việc, chẳng thấy mặt mũi của cậu đâu cả”.

Lâm Tinh Thần vô thức nói:

“Sợ mai mốt sẽ không còn cơ hội nữa”.

Đàm Khương liền sựng lại:

“Ý gì?”.

Lâm Tinh Thần nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng nói:

“A, không có gì đâu, chỉ làm cảm thấy lớn rồi nên chú tâm vào mấy việc có ích thì tốt hơn”.

Đàm Khương gằn giọng:

“Lâm Tinh Thần, cậu không xem tớ là bạn sao?”.

Lâm Tinh Thần sửng sốt:

“Sao có thể, cậu là bạn thân của tớ còn gì”.

Đàm Khương hỏi:

“Nếu là bạn thân vậy tại sao còn gạt tớ”.

Lâm Tinh Thần giật mình:

“Gạt?”.

Đàm Khương nói:

“Cậu không biết là cậu nói dối rất tệ sao?”.

Lâm Tinh Thần không nhịn được thốt lên:

“Rất tệ sao?”.

Đàm Khương đáp:

“Ừ”.

Lâm Tinh Thần nghĩ, cậu nói dối tệ như thế, vậy tại sao Ngôn Tranh lại luôn tin những lời nói dối của cậu. Là cậu ấy thật sự không nhận ra hay là bởi vì…cậu ấy không quan tâm.

Đàm Khương thấy cậu im lặng, lại lên tiếng hỏi:

“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Tinh Thần gãi tóc, ngại ngùng nói:

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là gia đình tớ sắp chuyển ra nước ngoài sống thôi”.

Đàm Khương không kìm được hét lên:

“Cái gì, đi nước ngoài sống á?”.

Lâm Tinh Thần gật đầu:

“Ừ, ngày mốt sẽ bay?”.

Đàm Khương càng giật mình hơn:

“Ngày mốt đã bay mà bây giờ cậu còn định giấu tớ, cậu định ra tới ngoài đó r mới cho tớ hay luôn đúng không hả?”.

Lâm Tinh Thần nói:

“Tớ chỉ định trước khi bay sẽ nói với mọi người một tiếng chứ không làm gì quá đâu?”.

Đàm Khương hỏi:

“Ngôn Tranh đã biết rồi sao?”.

Lâm Tinh Thần lắc đầu.

“Tớ không có ý định nói với cậu ấy”.

Đàm Khương tưởng mình nghe nhầm mà hỏi lại:

“Không có ý định nói, ý cậu là muốn giấu cậu ấy luôn sao?”.

Lâm Tinh Thần gật đầu.

Đàm Khương thầm kêu trời, hai người này rốt cuộc là xích mích chuyện gì mà đến nông nổi này vậy.

Đàm Khương lại nói:

“Được rồi, đây là chuyện riêng của cậu, tớ tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng mà cậu phải suy nghĩ kĩ càng, dù sao cũng đã là bạn thân từ nhỏ đến lớn, không khác gì anh em”.

Lâm Tinh Thần gật đầu:

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu”.

Đàm Khương xoa xoa đầu Lâm Tinh Thần:

“Nhớ phải giữ liên lạc và về thăm tớ đó”.

Lâm Tinh Thần cười nói:

“Ừ”.

Đàm Khương nói Lâm Tinh Thần nói dối rất tệ nhưng cuối cùng vẫn là bị lời nói dối dở tệ đó lừa gạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play