‘Bụp’ ‘Rầm’ Ngôn Tranh đang tắm thì nghe thấy tiếng động lớn, anh vội vàng lấy khăn tắm quấn ngang hông sau đó chạy ra ngoài.

Lâm Tinh Thần nằm sõng xoài trên đất, Ngôn Tranh hoảng hốt chạy lại ôm cậu lên “Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu không bị thương ở đâu chứ?”.

Nhìn người trước mắt, bao nhiêu uất ức không nhịn được khiến Lâm Tinh Thần khóc nức nở “Huhu…tại sao vậy…hức…sao cậu…hức..lại lạnh nhạt…với tớ. Tớ đã xin lỗi…nhưng cậu không…không thèm nghe…huhu”.

Ngôn Tranh cứng đơ người, anh không biết phải nên đối xử với Lâm Tinh Thần như thế nào nữa. Hai người đã quen biết từ nhỏ đến lớn, họ xem nhau như anh em trong nhà, nhưng gần đây anh nhận ra mình có những cảm xúc khác thường với Lâm Tinh Thần mà cậu ta lại là con trai. Cho nên khi nhìn thấy Lâm Tinh Thần một phiên bản nữ là Ninh Tuệ, anh đã không do dự mà đồng ý lời tỏ tình của cô ta.

Lâm Tinh Thần vịn vai Ngôn Tranh khẩn khiết nói “Cậu không thể thích tôi sao?”, đợi hồi lâu vẫn không thấy câu trả lời, Lâm Tinh Thần lo lắng nhích tới định hôn lên môi anh.

Ngôn Tranh chợt đẩy cậu ra “Xin lỗi Tinh Tinh, chúng ta chỉ có thể là bạn thôi, xin cậu đừng đảo lộn cuộc sống của tôi được không” nói rồi anh liền đứng dậy đi vào phòng, đóng mạnh cửa lại ngăn cách hai người thành hai thế giới.

“Ức…ức” Lâm Tinh Thần nằm ngữa trên sàn nhà, một tay cậu đưa lên bịt miệng, một tay cậu đặt lên lòng ngực, nơi này như muốn ngừng thở. Xong rồi, mọi thứ kết thúc rồi, cơn say cũng chẳng thể nào làm cho cậu quên đi nổi đau lúc này.

Thời gian trôi qua, mọi thứ đều quay lại vị trí vốn có của nó, chỉ có mối quan hệ của Lâm Tinh Thần và Ngôn Tranh là không bao giờ có thể giống như trước được nữa. Mặc dù sống cùng một mái nhà nhưng số lần gặp mặt của hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lâm Tinh Thần cũng chỉ có thể tập dần thói quen sống một cuộc sống không có Ngôn Tranh.

“Tinh Thần, cùng đi ăn đi” vừa học xong Lâm Tinh Thần đã bị mấy người bạn lôi kéo đi ăn trưa, dạo gần đây cũng cậu không hay ở nhà, cậu không muốn cô đơn một mình ở nơi tràn đầy kỷ niệm đó.

Cả đám kéo nhau đến một quán ăn gần trường, là quán khá nổi tiếng ở đây, bọn họ cũng thường hay tới.

“Kia chẳng phải Ngôn Tranh và bạn gái sao? Cũng ăn ở đây à, trùng hợp thật đấy” một người trong đám lên tiếng khiến cả bọn liền nhìn theo.

Mấy ngày liền không gặp, Ngôn Tranh hình như ốm đi thì phải, đây là những gì Lâm Tinh Thần có thể nghĩ được vào lúc này.

Không biết là ai lôi kéo mà trong chốc lát cả bọn đã đứng trước bàn ăn của Ngôn Tranh “Ngôn Tranh, quán cũng không còn chỗ trống, không ngại ghép bàn chứ?”.

Ngôn Tranh nhìn thoáng qua Lâm Tinh Thần sau đó gật đầu. Lâm Tinh Thần giật mình, không tự chủ được sờ sờ mặt, sao lại nhìn cậu chứ.

Cả đám bọn chen một lúc cuối cùng cũng ngồi vào được bàn, Lâm Tinh Thần bị ép vào ngồi bên cạnh Ninh Tuệ.

Ninh Tuệ có vẻ khá hướng ngoại nên chủ động bắt chuyện trước “Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu là Lâm Tinh Thần, bạn thân của Ngôn Tranh đúng không?”.

Lâm Tinh Thần chỉ có thể mỉm cười gật đầu “Là tớ, lần trước không kịp nói chúc mừng với cậu, xin lỗi nhé” nhắc tới lần đó Lâm Tinh Thần lại cảm thấy có lỗi với Ninh Tuệ một chút, dù gì cậu cũng đã ngủ với bạn trai người ta.

Ngôn Tranh nhìn Lâm Tinh Thần, chưa bao giờ anh thấy nụ cười của cậu khó coi như lúc này.

Ninh Tuệ vui vẻ nói “Không sao đâu, mà bình thường ở nhà có phải Ngôn Tranh cũng chỉ có một vẻ mặt thôi không, trước đây khó khăn cho cậu rồi”.

Lâm Tinh Thần cười gượng “Cũng bình thường thôi mà” cậu rất muốn nói với Ninh Tuệ, Ngôn Tranh đối với cậu rất dịu dàng, luôn như một đứa trẻ khi ở cạnh cậu. Nhưng tất cả chỉ là trước đây, còn bây giờ thì sao chớ, đối với Ngôn Tranh, cậu không khác gì một người xa lạ.

Lúc này đồ ăn được gọi đã đem ra, chợt một nam sinh chạy đến nhìn Lâm Tinh Thần nói “Đàn anh Tinh, việc trong câu lạc bộ em có chút không hiểu, buổi chiều anh có thể chỉ dẫn cho em được không?” không biết có phải do trời nóng hay không mà gương mặt của nam sinh hơi ửng đỏ.

“Được, lát nữa em đợi anh ở câu lạc bộ đi” đây là Ngô Gia Minh một đàn em khoá dưới, vừa tham gia vào câu lạc bộ mà Lâm Tinh Thần dẫn dắt.

“Dạ, vậy không làm phiền anh ăn trưa nữa, tạm biệt” Ngô Gia Minh nói xong sau đó vui vẻ chạy đi.

“Oa, Ngôn Tranh vừa rời xa cậu thì lại bắt được một em khác rồi à?” một chàng trai trong bàn lên tiếng trêu chọc.

Lâm Tinh Thần trừng mắt “Đình Vũ, đừng giỡn như vậy, còn có Ninh Tuệ ở đây”.

Đình Vũ giật mình nói “A, xin lỗi, tớ quen rồi nên không để ý”.

Ninh Tuệ liền xua tay “Không sao, không sao, tớ biết các cậu là bạn thân của Ngôn Tranh mà”.

Ngôn Tranh bên cạnh không nói gì nên mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người bắt đầu động đũa, một đám nam sinh ăn như hổ đói thì đúng là chẳng có gì đẹp mắt. Ninh Tuệ nhìn thoáng qua Lâm Tinh Thần, tướng ăn rất nhã nhặn, không hề thô tục như mấy người kia, đến Ngôn Tranh có lẽ cũng hơi kém hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play