Herbert và Ludwig bước vào một gian phòng rộng lớn nhưng xám xịt. Nó cũng đơn điệu đến nhàm tẻ, và chẳng có một chiếc cửa sổ nào. Gian phòng có đèn, nhưng đèn đóm cũng lù mù ảm đạm và mang một màu vàng bệnh hoạn hệt như mùi cồn lẫn vào mùi tanh tưởi đang xộc vào mũi. Dưới sàn bừa bãi những xô và chậu, và khi Ludwig nghía qua một cách khó chịu, gã nhăn mặt khi nhận ra chúng chứa đầy rác y tế cùng máu mủ lẫn chai lọ bỏ đi. Lò sưởi không có lửa, và sương mù dày đặc ngay cả trong nhà. Bên cạnh chiếc lò lạnh lẽo là một giường ngủ ọp ẹp kê sát tường, và một chiếc ghế bành cũ.
Johannes đang ngủ trên chiếc ghế bành, không nhận ra sự hiện diện của những kẻ lạ mặt, một bằng chứng cho thấy - rốt cuộc - đây cũng chỉ là một ảo ảnh ký ức khác. Bằng không, thì ấy là do ông đã kiệt sức - mà điều này có lẽ cũng hợp lý, xét theo dáng ngồi gục gặc của ông; nhưng rồi cũng bị bác bỏ khi Ludwig cố thử lay ông dậy. Ánh nhìn của Herbert và Ludwig chuyển qua người nằm trên giường. Herbert mím môi khi Ludwig không kiềm được mà buột miệng nói:
"Nếu đó là con người, thì thật là khủng khiếp."
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt hốc hác, làm nổi bật xương gò má nhô cao. Kể cả dưới nguồn sáng lờ mờ, nước da của cậu ta vẫn hiện rõ một màu tái mét, càng tương phản hai hốc mắt trũng sâu. Mái tóc vàng đã từng rất đẹp, nhưng lúc này chỉ còn lơ thơ, để lộ từng mảng da đầu bong tróc. "Không khác gì một bộ xương, nhỉ?" Herbert cười trừ, liếc nhìn qua Ludwig. Gã nhận ra ngay nét mỉa mai trên mặt anh mình, liền ậm ừ, nhát gừng đáp:
"Đó là... anh?"
"Ừ" là một câu trả lời ngắn gọn.
"Xin lỗi." Ludwig nuốt khô, lại lúng túng đút tay vào túi quần. Herbert thản nhiên nói:
"Không có gì đâu."
"Nhưng em chưa từng biết về chuyện này."
"Chuyện gì?"
Thay cho câu trả lời, Ludwig hất cằm về phía ảo ảnh của Herbert trong quá khứ. Herbert nhướn mày một cái rồi thôi, rồi cậu ta liền gãi cằm, ra chiều nghĩ ngợi, "Mày không hỏi."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đánh nhau." Herbert chậc lưỡi, nhe răng cười như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát. Cậu ta lầm bầm, "Không phải ai cũng thích nhìn thấy cảnh một thằng con trai nắm tay một thằng con trai khác.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu2.
Tước Đăng Tiên3.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng4.
Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng=====================================
Ludwig làu bàu, "Khốn thật."
"Lưỡi dao của chúng có tẩm độc." Herbert thở dài. "Sau đó thì..." Cậu ta bỏ lửng câu, chỉ huơ tay về phía giường. Ludwig hiểu ngay, bèn vỗ vai anh mình vài cái an ủi. Herbert gật đầu thay cho lời cảm ơn, dù thực chất cậu ta không còn lấy làm đau buồn gì lắm khi nhớ về quá khứ của mình. Cậu ta bình thản kể tiếp, "Lúc đó anh đang học ở Vienna. Mất gần một tuần đến khi cha kịp đón anh về. Ông ấy cũng suýt không nhận ra anh."
"Tệ hại thật."
"Anh xin cha cho phép mình trở thành ma cà rồng cũng vì vậy." Lần này đến lượt Herbert cho tay vào túi áo khoác ngoài khi cậu ta nói, bất giác cúi gằm như thể bị bắt tội. "Anh không sợ chuyện mình sẽ không được lên thiên đàng. Anh chỉ sợ phải đối mặt với Chúa và bị phán xét... Vả lại, anh cũng không muốn chết một cách xấu xí như thế này."
"Rồi cha đã nói gì?"
"Ông ấy bảo Chúa chết rồi."
Ludwig bật cười. "Anh có tin cha không?"
"Đó vẫn là điều cần được suy nghĩ." Herbert nhún vai. "Mày biết rõ tính cha mà."
"Khinh suất một cách báng bổ sao?"
"Ừ."
"Cha không phản đối yêu cầu của anh à?"
"Tất nhiên là có chứ." Herbert lắc đầu. "Nhưng cuối cùng thì đâu cũng lại vào đấy thôi."
Nói rồi, cậu ta hít một hơi lạnh đầy phổi, rồi chậm chạp thở ra. Dường như cậu ta đã tự chiêm nghiệm ra điều gì. Ludwig lên tiếng:
"Cha từng nói với em rằng hiếm có ai thay đổi được ngoại hình một cách đáng kể sau khi bị biến đổi." Gã nheo mắt nhìn kẻ đau ốm trên giường, rồi lại nhìn qua Herbert. "Em thấy mừng cho anh khi anh không phải sống đến vĩnh hằng trong bộ dạng chẳng khác gì bộ xương khô."
"Phải." Herbert gật gù. "Có lẽ cũng là may mắn khi anh qua khỏi sau khi bị mất máu."
Thêm một tiếng thở dài thườn thượt đủ để khiến Ludwig nghĩ rằng anh gã đang muốn ám chỉ điều gì đó, mà quả thực, Herbert sớm tự tiếp lời, vẻ ủ rũ lại phủ lên nét mặt như một tấm rèm, "Chuyện mẹ ốm nặng là sự thật." Cậu ta chật vật đứng thẳng người lên, và cậu ta nhìn qua Ludwig. "Và cha từng một mực từ chối yêu cầu của anh... bởi vì cha không muốn anh chịu kết cục giống như bà ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT