Khi gà gáy sáng cũng là lúc Anze tỉnh lại, hít một hơi lạnh đầy phổi và mất một hồi lâu trước sự lo lắng của mọi người để lấy lại được tất cả các giác quan. Trên tay ông ta - từ lúc nào - đã xuất hiện thanh gươm bạc. Anze đã đưa thanh gươm cho mọi người xem, nhưng bất kỳ ai chạm vào cũng đều bị nó thiêu đốt. Anze cũng nhanh chóng thuật lại chuyến đi xuống Địa Ngục, kể lại toàn bộ những sự thật mà ông ta được nghe, trước khi ông ta một lần nữa bất tỉnh vì kiệt sức.
Lần tiếp theo Anze tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi.
"Này. Uống đi."
Giọng Ludwig khàn khàn đánh thức ông ta khỏi cơn mụ mị. Gã ngồi phịch xuống bên chân ghế của Anze, lười nhác đưa cho ông ta một chiếc cốc vại sóng sánh nước. Mùi tanh tưởi xộc lên mũi khiến ruột gan Anze lập tức cồn cào và cơn đói âm ỉ bây giờ được dịp cào xé, Anze trong phút chốc cho phép bản thân mất đi tự chủ mà chộp lấy chiếc vại, nốc cạn một hơi.
"Đói quá thì cũng chẳng phân biệt được đâu là máu người còn đâu là máu động vật, nhỉ?"
Ludwig cười khổ, liếc nhìn lên Anze. Ông ta húng hắng ho vì sặc, nhăn mặt đáp:
"Đây là máu người à?"
"Ai mà biết được." Ludwig lầm bầm, nhún vai. Herbert quắc mắt.
"Thằng chó con đang kiếm chuyện đấy." Rồi cậu ta thở dài, nheo mắt nhìn Ludwig cau có nhai nghiến miếng thịt sống gã tìm thấy trong bếp. Ít nhất họ vẫn còn một quản gia đang săn sóc lâu đài - và sẽ thật tệ nếu Koukol biết được chuyện gì đang xảy ra. Herbert nhăn mũi và bĩu môi trước máu me be bét trên tay và quanh miệng em trai mình. "Bẩn thỉu."
Ludwig chẳng để tâm. Gã nhanh chóng kết thúc bữa ăn vội vàng, lau dọn sạch sẽ, rồi chộp lấy bình nước mà ừng ực tu.
Trông thấy Anze vẫn cứ nhìn chằm chằm chiếc vại rỗng trên tay, Alfred liền nhỏ nhẹ, "Đấy là máu cừu, ngài không phải lo đâu ạ."
"Vậy sao..." Anze bần thần đáp. Rồi ông ta cũng cười trừ, gãi tai. "Hay ho thật. Ta không nhớ đã nói rằng mình là ma cà rồng ăn chay[1]."
"Chúng ta chẳng phải người lạ." Herbert thở dài. "Chúng tôi cũng phải hiểu đôi chút về người mình tiếp đón chứ."
"Cảm ơn..." Anze gật đầu, "vì đã để tâm những tiểu tiết như thế."
Căn phòng nhỏ chìm vào im lặng ngột ngạt thêm ít giây trước khi Anze nhận ra sự trống vắng bất thường của nó.
"Koroviev và Beghemot đâu rồi?" Ông ta hỏi, ngoái đầu nhìn xung quanh. Con mèo đen lẫn tên quỷ cao kều kia đều đã biến mất. Ludwig lầm bầm:
"Cuối cùng ông cũng nhận ra rồi đấy à?"
"Họ đi rồi sao?" Anze hỏi.
"Con mèo đen nói rằng nó đã trả đủ món nợ với anh tôi rồi." Ludwig thở dài, phẩy tay về phía Herbert. Gã chép miệng, "Một lần cứu mạng nó đổi được một chuyến đi xuống Địa Ngục. Và cha tôi thì vẫn chưa biết sống chết ra sao." Nói rồi gã chống tay, ngồi ngả người ra sau, ngửa mặt lên trần nhà một cách uể oải. Herbert càu nhàu:
"Thôi đi, Ludwig, cũng chẳng phải nó đi mà không để lại gì."
Ludwig miễn cưỡng gật đầu, mệt mỏi đáp:
"Ừ, nó và tên quỷ sứ kia dúi vào tay Alfred một quyển sách cũ rích nào đó trước khi biến mất." Ánh nhìn của mọi người hướng về phía Alfred, khiến cậu hơi rụt người lại với quyển sách nhỏ ôm chặt trong tay. Ludwig tiếp lời, "Nào, nhóc con, mày đã nghiên cứu được những gì rồi?"
Alfred nuốt khô, vẫn không thể nguôi được cảm giác chộn rộn trong lòng mỗi khi được chú ý. Cậu lồm cồm bò ra giữa phòng và đặt quyển sách xuống cho tất cả mọi người cùng xem, và họ cùng di chuyển lại gần để ngồi cạnh nhau thành một vòng tròn. Quyển sách chỉ to bằng một quyển vở cầm tay, bọc bằng bìa da đã sờn mòn và bện lại bằng dây thừng, sợi thừng nom đã cũ gần như mục nát ấy vậy lại rất chắc chắn. "Beghemot nói rằng chúng ta có thể tìm thấy câu trả lời ở đây." Alfred nói, bắt đầu lật từng trang, từng trang. Mặt giấy dày, thô ráp và đã ngả vàng, chi chít chữ Latin lẫn những hình vẽ trông như ký hiệu từ những văn tự cổ đại. "Quyển sách này là tổng hợp những ghi chú để thực hiện các nghi lễ tâm linh." Cậu giải thích. "Dựa theo những gì Ngài Afanas biết được..." Cậu hơi ngước nhìn lên Anze, trước khi nhỏ nhẹ nói tiếp, "tôi tin cách hiệu quả nhất là tiến hành một nghi thức có thể giúp chúng ta bước vào thế giới tâm trí của Ngài von Krolock."
"Bước vào tâm trí của một người khác... Như vậy đồng nghĩa với việc chúng ta phải xuất hồn sao?" Anze hỏi.
"Về cơ bản là vậy." Alfred trả lời. Ludwig nhăn mũi:
"Nhưng làm sao để làm được điều đó? Chúng ta không phải pháp sư, mà quỷ sứ thì cũng không còn dẫn đường nữa."
"Chúng ta không phải pháp sư, nhưng em biết một chút về ma thuật đen..." Alfred lí nhí. Cậu rụt rè không dám tiết lộ, nhưng cuối cùng cũng nói thêm, "Chưa từng thực hành bao giờ, nhưng mà... em có nghiên cứu về nó. Cũng đọc được kha khá từ kho sách của cha."
"Tại thời điểm này thì bấy nhiêu cũng đã đáng mừng rồi." Anze cất tiếng. "Nhưng vấn đề là... chúng ta phải thực hiện nghi thức nào mới được?"
Alfred liền lật ngay đến một trang sách cậu đã đánh dấu. "Có một cách." Cậu trả lời, chỉ tay vào những dòng chữ Latin. Ludwig thở gằn một hơi bực mình, bởi gã là người duy nhất không đọc được. Alfred nói, "Cánh cửa linh hồn. Một trò chơi của phù thủy, dùng để khám phá tâm trí của một người. Vì là trò chơi nên bất kỳ ai cũng có thể thực hiện, độ rủi ro cũng thấp, tuy nhiên..." Cậu ngập ngừng, cắn cắn môi, "chúng ta không thể bất cẩn được, nhất là sau những gì vừa trải qua. Vả lại, nó chỉ được ghi chép là một trò chơi an toàn cho người sống. Chúng ta không biết được sẽ có những gì khác xảy ra khi bước vào tâm trí của một sinh vật... không sống cũng chẳng chết."
"Không còn cách nào khác sao?" Herbert lo lắng hỏi. Alfred lật những trang sách lia lịa mà lắc đầu.
"Những nghi lễ khác đều cần một người có năng lực cao hơn. Em chỉ là đứa học lỏm thôi, nếu làm sai, hệ quả sẽ khủng khiếp lắm."
"Chúng ta cũng không còn cách nào khác." Anze tiếp lời. "Dựa vào những gì đã có và đã biết thì vẫn tốt hơn. Ta cũng tin tưởng cậu, Alfred. Ta không nghĩ Beghemot chọn cậu để gửi gắm quyển sách một cách vô căn cứ đâu."
- ----
[1]: Ma cà rồng ăn chay chỉ dùng máu động vật thay vì máu người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT