Ngày thứ mười kéo đến và bao trùm lâu đài với sự tịch mịch ngộp thở, bầu trời đông bên ngoài cánh cửa sổ đóng có lẽ cũng chẳng sáng sủa hơn suy nghĩ của tất cả mọi người, và nếu họ đủ may mắn, cái vòng mây luẩn quẩn trong đầu họ sẽ không ảm đạm bằng màn sương mù ngoài kia. Herbert hẵng còn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy đến, nỗi sợ lẫn sự tiếc nuối và cả nỗi đau đến bàng hoàng cuộn xoáy trong lồng ngực cậu ta, tất cả khiến cậu ta bị tê liệt và chẳng biết - hay đúng hơn, chẳng thể - làm gì ngoài ngồi phịch xuống và nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay mình. Anze đã vuốt mắt cho Johannes, và đối với Herbert, có lẽ đấy là một việc làm ơn, bởi cậu không nghĩ mình sẽ giữ được tỉnh táo nếu cặp mắt vô hồn của cha mình cứ nhìn thẳng vào cậu như thể trách móc. Ludwig cũng mang một bộ dạng thê lương, gã ngồi tựa lưng vào cửa và ôm lấy đầu mình, chốc chốc lại ngước nhìn lên với vẻ mặt hiện rõ rằng gã không tin được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, trong khi Alfred ngồi bó gối trong một góc phòng.
Hiển nhiên suy nghĩ của Anze cũng nhuốm gam màu u tối nhất, nhất là khi mọi thứ ập đến với ông ta đột ngột hơn tất thảy và ông ta từ chối chấp nhận rằng bản thân đang run lên vì sợ - hoặc vì đau buồn, hoặc cả hai. Ông ta cũng từ chối chấp nhận sự thật đang xảy ra trước mắt bởi nó quá đỗi khó tin, vì vậy, ông ta lặng lẽ tháo bỏ sợi dây chuyền với viên ngọc mắt mèo[1] của bản thân mà đeo cho Johannes, giấu nó dưới lớp áo một cách thật cẩn thận.
Họ không biết mình đã ngồi trong sự im lặng ngột ngạt suốt bao lâu, Herbert không còn khóc nổi thành tiếng còn Ludwig và Alfred thì vật vờ như những bóng ma. Đến một lúc mà dường như là mặt trời sắp lặn, Anze mới là người đầu tiên cất tiếng:
"Phải có cách nào đó để cứu vãn chuyện này."
Giọng ông ta rất khẽ, âm điệu đều đều hiện rõ sự tuyệt vọng chán chường, ấy vậy không gian tịch mịch khiến nó rung lên mà kéo mọi người khỏi dòng suy nghĩ. Herbert thôi cúi gằm mà ngước nhìn lên Anze. Cơ thể cậu ta hẵng còn run lẩy bẩy khi cậu ta dụi mắt.
"Cách gì?"
Giọng Ludwig thô ráp hỏi thay cho anh mình. Anze thở một hơi dài và nặng nề. "Ta không biết." Ông ta đáp, kéo ra từ Ludwig một tiếng gầm gừ. "Nhưng ta tin cha của các cậu không để lại mảnh giấy chẳng để làm gì."
"Hãy tìm ta ở dưới địa ngục." Herbert lặp lại những chữ viết trên mảnh giấy. "Tôi không hiểu nó mang những ẩn ý gì."
"Ta không nghĩ cha cậu muốn hàm ý gì đâu. Nhất là vào lúc này." Anze nói. Ông ta đảo mắt qua những giá sách trên tường, trước khi quay lại nhìn Herbert. "Ông ấy thực sự đang ở đó."
"Làm sao?" Ludwig liếc nhìn lên qua mấy lọn tóc rũ.
"Cha của các cậu..." Anze rầu rĩ tiếp, tay vẫn ôm chặt Johannes trong lòng mình. "Ông ấy học và thực hành ma thuật đen. Những quyển sách ở đây cho thấy điều đó... Đây là phòng học của ông ấy, có phải không?"
Herbert chậm chạp gật đầu. "Tôi chưa bao giờ thích đến đây. Chỉ có cha thôi. Mà ông ấy cũng không hay cho phép tôi lui đến lắm."
"Vậy tức là..." Ludwig ngập ngừng.
"Cha của các cậu đã gợi ý về cách đưa ông ấy trở về." Anze gật đầu, đáp. "Có lẽ chúng ta vẫn còn khả năng. Có lẽ lời giải nằm trong một trong những quyển sách trên giá."
Một giọng the thé bất chợt ngắt ngang.
"Để làm gì? Vì nếu tìm đường xuống địa ngục, thì không phải cứ muốn là được đâu."
Đôi tai của Herbert và Ludwig lập tức vểnh lên và cả hai anh em nhanh chóng nhận ra con mèo đen Beghemot. Không ai biết nó xuất hiện từ bao giờ, hay nó đã lẻn vào lâu đài bằng cách nào, nhưng nó đã ngồi ở đó, chễm chệ trên chiếc ghế bành với dáng vẻ ngang tàng quen thuộc. Nó không để ai trả lời, thản nhiên liến thoắng, "Sao lại giật mình khi thấy tôi thế, hai cậu tử tước? Chẳng phải tôi đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sao? Người gì mà lại kém tin đến thế!"
"Không... không phải, chỉ là... chúng tôi hơi bất ngờ thôi." Herbert ấp úng. Và rồi, một giọng rung rè rè đáp lại, khi bước ra từ bóng tối phía sau chiếc ghế là một dáng người cao chạm trần nhà:
"Mặc kệ Beghemot đi, nó vẫn cứ thích hù dọa người ta như thế."
"Koroviev, cậu xấu tính quá đấy." Con mèo phồng má, bĩu môi. Kẻ được gọi là Koroviev chỉ bật cười:
"Thường thì tôi thích tán gẫu vòng vo hơn, nhưng tâm trạng của messir đang không được tốt cho lắm. Cho nên..." Hắn vừa đẩy lên chiếc kính vỡ tròng vừa ê a, gãi cằm, trước khi thả người xuống thành ghế. "Tôi đoán các người đang muốn ông ta," hắn chỉ vào Johannes, "sống lại, có đúng không? Ừm thì, cũng không hẳn là sống khi ông ta là ma cà rồng, nhưng tôi không ở đây để bị bắt bẻ từng câu từng chữ đâu, nhỉ?"
"Cha tôi nhắn rằng chúng tôi có thể tìm thấy ông ấy ở dưới địa ngục." Herbert kể. Koroviev gật gù. Con mèo lại nhanh nhảu ngay:
"Hẳn là vậy rồi! Mới vừa nãy tôi còn trông thấy ông ta xong! Nhưng bây giờ ông ta đang ở đâu thì tôi không chắc."
"Cậu thấy cha tôi?"
"Chứ còn gì nữa! Rành rành bằng cặp mắt mèo này!"
"Cậu có cách nào giúp chúng tôi không?" Herbert khẩn khoản. Con mèo lại kênh mặt, hếch mũi lên, nó nhảy khỏi ghế mà bước đến trước mặt mọi người, to tiếng tuyên bố:
"Tất nhiên! Chẳng phải tôi đã nói mình nợ cậu một mạng rồi hay sao? Tôi có thể là quỷ, nhưng tôi cũng là một con mèo, tôi coi trọng chữ tín của mình lắm chứ! Cũng chẳng phải khi không chúng tôi lại đến đây làm gì!"
- ----
[1]: Ngọc mắt mèo mang nhiều ý nghĩa, trong đó bao gồm hy vọng, sự thanh tẩy và sự thật - xét theo quan niệm của người châu Âu. Đối với người Hy Lạp cổ, ngọc mắt mèo đem lại khả năng tiên tri và bảo vệ người đeo khỏi dịch bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT