Mất gần một thập kỷ để Ludwig thực sự thích nghi với cuộc sống mới, tuy nhiên, tước hiệu vẫn là một thứ gì đó lạ lẫm đối với gã, và không ít lần gã bị nhắc nhở về việc trèo cửa sổ để trốn xuống làng chơi. Nói chung, những lễ nghi khuôn phép của một gia đình quý tộc không phải thứ mà Ludwig dễ dàng làm quen được, mà bản thân gã cũng không muốn. May mắn cho Ludwig, Johannes không phàn nàn mấy về việc này, và Herbert chỉ thấy gã buồn cười hơn là phiền phức.
Năm 1740, lần đầu tiên Johannes dẫn cả hai con đến dự một bữa tiệc hóa trang mà gia đình ông được mời. Địa điểm là dinh thự của một kẻ cùng tộc vốn thích khoa trương, một mối làm ăn không hơn không kém, nhưng lại khá có ích trong việc duy trì các mối quan hệ xã giao – như Johannes giải thích; cách ngọn núi nơi họ cư ngụ khá xa. Lúc này, Ludwig vừa đứng dựa vào cột nhà vừa cởi chiếc mặt nạ mỏ quạ của gã, bàn tay đưa lên gãi đầu lia lịa làm mái tóc xoăn gợn sóng rối bù lên.
"Mày trông căng thẳng quá. Vẫn chưa quen với chiếc mặt nạ à?"
Herbert cất tiếng hỏi, đứng sát lại gần để giọng cậu vừa đủ nghe giữa tiếng nhạc nhạc công. Cậu ta ăn vận như một con công trắng, một sự tương phản chói lọi khi đứng cạnh bên màu đen tuyền của em trai mình. Ludwig nhăn nhó:
"Rườm rà quá." Gã mân mê món đồ trên tay. "Không nhìn được gì cả. Khó chịu."
"Từ từ rồi sẽ quen thôi, dù gì đây cũng là vũ hội đầu tiên của mày mà." Herbert chậc lưỡi, vỗ vài cái vào vai em trai. Cậu ta quan sát gã ít giây rồi hỏi, "Mày đang nhìn gì đấy?"
"Nhìn cha." Gã đáp, hai mắt nheo lại, ngón tay đưa lên chỉ về phía người đàn ông phía xa. Herbert hướng theo tay gã mà thắc mắc:
"Có vấn đề gì sao?"
"Đứng ngay bên cạnh cha. Đeo mặt nạ sói." Ludwig mô tả ngắn gọn. "Em thấy ông ta ve vãn cha được một lúc rồi."
Herbert bật cười, "Mày đừng nói quá như thế chứ!"
Ludwig chỉ nhăn mặt đáp lại, "Em biết mình nhìn thấy gì, Herbert. Con mắt còn lại của em vẫn còn tốt lắm, và nó cho em thấy ông ta lượn lờ xung quanh cha một lúc lâu rồi."
"Sao thế?" Người kia vẫn lấy làm buồn cười với thái độ của Ludwig, liền nhẹ huých vào cánh tay gã một cái để trêu. "Mày lo cho cha đến thế à?"
"Sao lại không?" Ludwig tròn mắt ngạc nhiên. "Anh không thấy bất an à?" Gã hơi nghiến răng lại. "Em chưa bao giờ thấy cha thân thiện với người khác như vậy, còn ông ta thì cứ lượn như đèn cù ấy. Em nghĩ cha bắt đầu say rồi."
"Đó là vì mày chưa từng ra ngoài cùng cha bao giờ thôi." Herbert phủi tay. Vẫn với giọng bông đùa, cậu ta nói, "Cha mắc bệnh "thèm người" mà."
"Là sao?"
"Tức là cha thích có bạn. Thích có người để trò chuyện cùng. Đại loại vậy." Herbert nhún vai. "Chúng ta sống ở nơi khá hẻo lánh, nên chẳng trách được nếu như cha cảm thấy chán."
"Em vẫn thấy khó tin quá. Trông cha không giống một kẻ hướng ngoại tý nào."
"Không, cha giống một người hướng nội nói nhiều hơn."
"Khó hiểu quá."
"Thì có khi nào mà cha không khó hiểu đâu." Herbert phì cười. "Anh cá là cha chỉ tìm được người hợp ý để tán gẫu thôi, mày không cần phải xoắn. Vả lại, cha cũng không phải em bé để chúng ta phải lo lắng như vậy. Cứ để ông ấy được tự nhiên đi."
"Anh thấy an tâm thật à?" Ludwig vẫn không chắc. Herbert thản nhiên gật đầu, và Ludwig tru tréo lên khi cậu ta giật lấy chiếc mặt nạ mỏ quạ mà tròng lên đầu gã.
Nhưng quả thực như lời Ludwig nói, gã đàn ông kia đã dành cả buổi tối hôm ấy để trò chuyện cùng Johannes. Ông ta thân thiện, có phần nhiệt tình quá mức trong mọi vấn đề họ bàn đến, nhưng lại mang một khiếu hài hước nhất định khiến Johannes không lấy gì làm phiền hà, mà mặt khác, lại còn rất thích thú. Gã đàn ông kia thậm chí còn nói tiếng Đức, tức là, tiếng mẹ đẻ của Johannes, để Johannes được tự nhiên. Johannes chỉ thấy buồn cười bởi giọng địa phương của người kia khá nặng.
Nửa đêm đã qua, nhưng vẫn còn lâu bình minh mới ló dạng, nên dạ vũ náo nhiệt họ tham dự không có dấu hiệu gì sẽ sớm kết thúc. Tuy nhiên, gã đàn ông kia cất tiếng ngăn Johannes khi ông ấy thản nhiên đổi lấy một ly rượu mới từ tay người phục vụ:
"Ta nghĩ ngài nên dừng lại thì hơn. Đêm nay ngài đã hơi quá chén rồi."
"Thứ lỗi cho ta, một dịp để vui vẻ như thế này không phải lúc nào cũng có." Johannes bình thản đáp lại, đôi mắt hấp háy dưới lớp mặt nạ cầu kỳ của một chiếc sọ mèo. Ông ấy nốc cạn ly rượu, đặt ly xuống bàn, rồi tiếp, "Nhưng ngài nói phải, có lẽ ta nên dừng tại đây, và cuộc trò chuyện của chúng ta cũng thế."
"Sao thế? Lời nói của ta khiến ngài phật lòng à?"
"Tất nhiên là không rồi, thưa ngài." Johannes bật cười, phủi tay. "Là hơi men làm ta cảm thấy hơi ngột ngạt, ta muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh hơn." Ông ấy đáp, rồi nhanh chóng bước đi, không quên nán lại ít giây để nói với giọng vừa đủ nghe vào tai người còn lại, "Nhưng nếu ngài muốn tiếp tục tiếp chuyện với ta ở nơi nào đó khác, ta cũng không phiền."
Hiển nhiên điều này là một dấu hiệu ưng thuận trong mắt gã đàn ông kia, thôi thúc ông ta lập tức lách qua dòng người mà theo sau bóng lưng của Johannes. Ông ta nghĩ Johannes đã nháy mắt với mình. Họ bắt kịp nhau tại một hành lang vắng cách xa bữa tiệc, nơi không còn ai ngoài hai người và không gian u tối chỉ được chiếu sáng nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ lẫn vài ngọn đèn treo trên cao. Trong phút chốc, Johannes thấy cánh tay mình bị níu lại, và sau một cái chớp mắt, ông thấy mình bị đẩy sát vào tường.
"Em có đôi mắt đẹp quá." Người kia thở ra, giọng nói khàn và nặng nề cho thấy men rượu cũng đã bắt đầu ảnh hưởng. "Có thể cho ta xem mặt được không?" Ông ta lịch sự hỏi, toan đưa tay lên chạm vào chiếc mặt nạ của Johannes, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Johannes không trả lời. Ông ấy lẳng lặng chiều lòng kẻ kia, và thế là họ đứng đó, nhìn nhau trừng trừng nhiều giây, tiếng nuốt khô trong cổ họng của gã đàn ông rõ mồn một giữa khoảng cách quá gần. Mất một lúc ông ta mới định thần trở lại, rồi ông ta hỏi, giọng trầm khàn bắt đầu run run, "Là von Krolock đấy à?"
Johannes ngạc nhiên, "Ngài biết ta?"
"Chúng ta từng gặp nhau." Người kia trả lời, rồi cũng tháo bỏ mặt nạ của mình ra. Đôi mắt màu bạc kỳ lạ của ông ta dường như ánh lên trong bóng tối, chúng không nhận thấy cái chau mày sửng sốt thoáng qua trên nét mặt người kia, cũng như Johannes đã không để ý rằng ông ta ngập ngừng ít giây trước khi nói tiếp, "Chúng ta có không ít mối làm ăn chung mà."
"Vậy à? Thứ lỗi cho ta, vì ta không nhớ." Johannes khẽ chậc lưỡi đáp lại. "Vậy ngài là?"
"Hầu tước nhà Afanas." Ông ta nói vội. "Nhưng nếu có thể, ta muốn được gọi bằng tên của mình, Anze. Gọi bằng tước hiệu hay tên gia đình khiến ta cảm thấy không thoải mái."
"Tùy ý ngài..." Johannes gật đầu, "Anze", ông ấy thêm, và một việc tưởng chừng đơn giản ấy lại làm kẻ kia gần như tít mắt. Ông ta lại hỏi, lần này giọng có vẻ rụt rè hơn:
"Vậy... ta có thể biết tên em được không?"
Nhưng Johannes chỉ bất chợt sa sầm mặt lại, và ông ấy thở dài, khẽ chau mày đáp, "Thứ lỗi cho ta một lần nữa, vì cái tên của ta là thứ ta không muốn dễ dàng chia sẻ với người ngoài, và chỉ những ai đủ thân thiết mới được phép gọi[1]."
"Ta hiểu rồi." Anze xị mặt. "Không sao, ta cũng không ép." Ông ta thật lòng nói, rồi nét mặt lại nhanh chóng giãn ra, nụ cười vẽ lên trên khóe miệng. "Tuy vậy... ta có thể gọi em bằng một cách khác không?"
"Gọi như thế nào?" Johannes nhíu mày thắc mắc.
"Một cái tên gần gũi hơn mà chỉ ta mới gọi em, chẳng hạn." Anze cười xuề xòa, híp mắt. "Sẽ thật khô khan và nhàm chán nếu ta chỉ có thể gọi em bằng tên của gia đình, nhất là vào lúc này, không phải sao?"
"Ngài đòi hỏi thật đấy." Johannes chép miệng. Anze chỉ tiếp tục gật gù:
"Ta muốn gọi em là Người Đẹp, nhưng như thế thì thật tầm thường và rập khuôn."
"Cũng thật sến sẩm." Johannes đáp lại một cách bông đùa. Anze chẳng lấy làm phật lòng.
"Nhưng em không phản đối." Ông ta tỏ vẻ thích thú, bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt người kia. Rồi ông ta bật cười, "Tức là em cũng thích được gọi bằng một cái tên nào đó khác, đúng chứ?" Nụ cười giòn nhưng nhỏ và rung nhẹ, và Anze thì thầm một chữ bằng tiếng Romania, "Neiculiță[2]?"
Johannes không phản hồi ngay, chỉ chậc lưỡi và đảo mắt.
"Tùy ý ngài."
Lúc này Johannes mới sực nhớ ra vị trí của hai người, bởi Anze chẳng thốt thêm một lời liền áp sát ông thêm một chút. Tiếng thở của Anze nặng nề bên tai, và ông ta tiếp, vừa nói vừa tự ý ôm lấy eo người còn lại, "Thế thì, quay lại với chuyện đương dang dở giữa chúng ta, được không nhỉ? Em có phiền nếu đối tượng là đàn ông không?"
"Không, giới tính không phải là vấn đề."
"Vậy thì tốt." Anze ngâm nga, đánh bạo hôn lên vành tai của Johannes một cái. "Bởi ta cũng đang muốn trở nên thân thiết với em hơn, dù chỉ một chút. Em có đồng ý không?"
"...Có" là một câu trả lời ngắn gọn.
Đó là toàn bộ thông tin mà Anze cần, một dấu hiệu để ông ta an tâm cùng Johannes vào phòng ngủ và đẩy người kia xuống giường, lớp áo choàng và áo khoác của cả hai nhanh chóng cởi bỏ. Johannes đưa một tay lên cản khi Anze sấn đến toan đón lấy môi mình. "Không." Ông ấy nghiêm giọng cảnh báo, "Không được hôn."
"Tại sao? Có chuyện gì em không vừa ý à?"
"Ta có quy tắc của riêng mình." Johannes đáp. "Hôn là hành động của tình cảm thân mật. Ta không muốn dành nó cho người ta chưa quen biết."
"Trời ạ, em đúng là khó chiều." Anze bật cười, dù ông ta cũng thoáng lộ vẻ hờn dỗi trên nét mặt. Nhưng ông ta vẫn gật đầu, rồi dụi mặt vào lòng bàn tay người kia. Khóe môi ông ta lại cong lên khi cảm nhận được Johannes khẽ rùng mình. "Được rồi, nếu em đã muốn như vậy, ta cũng không ép. Ta sẽ không phạm đến môi em. Nhưng nếu em cho phép, ta muốn môi mình được dạo chơi đến những nơi còn lại."
"Sến sẩm." Johannes thở dài, nhắc lại lời bình phẩm. Anze chỉ híp mắt.
"Đó là lời đồng ý, có phải không?"
"...Ừ."
"Vậy thì tốt." Anze gật gù, lúc này mới đè hẳn Johannes nằm xuống nệm, và Johannes, dù có hơi gượng gạo một chút, mở hai chân mời ông ta vào. Tiếng thở của Anze rung lên nhè nhẹ khi ông ta trêu đùa với vành tai người kia, hỏi, "Còn bây giờ, nói ta nghe xem..." Vừa nói, ông ta vừa chống tay nâng người lên, quan sát nét mặt của Johannes. "Em đã nằm dưới bao giờ chưa? Bởi vì ta không để người khác giành phần chủ động trong chuyện chăn gối, nhưng ta cũng không muốn ép em vào vị trí này."
Dường như việc được hỏi kỹ càng như vậy không phải là điều mà Johannes quen thuộc, bởi nét mặt ông ấy trông khó xử một cách khó đoán, và ông ấy đỏ mặt lên – Johannes tự nhủ với bản thân đấy là do men rượu – rồi lảng tránh ánh mắt. "Đã từng rồi." Ông ấy đáp gọn, giọng lí nhí trong cổ họng như thể không muốn nói ra. Anze lại hỏi:
"Em cảm thấy thế nào?"
"Không biết nữa." Johannes chậc lưỡi lắc đầu. "Đó không phải là vị trí mà ta thường đảm nhận."
"Có sợ không?"
"...Có."
"Ta hiểu rồi." Anze gật đầu, rồi cúi thấp người xuống một lần nữa, một tay nâng cằm Johannes xoay lại để cả hai có thể nhìn thẳng mặt nhau. Anze nghĩ ông ta có thể chết chìm trong màu mắt xanh của người trước mặt. "Vậy, đêm nay em có còn muốn làm với ta nữa chứ? Ta không trách nếu em đổi ý đâu."
"Cứ tiếp tục đi." Johannes đáp. "Chỉ là...nhẹ tay với ta một chút, có được không?" Ông ấy hỏi với một giọng e dè. Anze cười mỉm:
"Đừng lo. Ta sẽ nhẹ nhàng với em."
Johannes đã nghĩ đấy chỉ là một mối tình một đêm chóng vánh, mau phai nhạt hệt như những vết đỏ ửng rải rác mà đêm đó Anze để lại trên cơ thể ông, nhưng cuối cùng hình ảnh của Anze vẫn nán lại một cách khó hiểu trong tâm trí Johannes đến rất lâu sau này mà bản thân Johannes lúc ấy cũng chưa lý giải được, song ông ấy chẳng bao giờ nói ra, cho đến khi hình ảnh ấy dần tạm bị quên lãng. Johannes là người rời đi trước sau cuộc vui đêm ấy, bỏ lại Anze một mình với chút mùi hương còn lưu lại trên chăn gối và một sự tiếc nuối vô cùng. Họ đã không có dịp gặp lại nhau rất lâu sau đó.
Năm 1873, tức là, hơn một trăm năm sau, nhờ một sự may mắn tuyệt vời, Anze gặp lại Johannes tại buổi họp mặt của các quý tộc lớn nhỏ khác nhau từ nhiều vùng lân cận. Tất nhiên, diện mạo của họ vẫn hệt như những ngày xưa, nhưng gia đình của Johannes rõ ràng có chút thay đổi, khi đi cùng ông không chỉ có hai người con trai là Herbert và Ludwig, mà còn một chàng trai trẻ rụt rè quá sức và một cô gái tóc đỏ nhỏ bé nhưng dạn dĩ vô cùng. Anze đã trò chuyện đôi câu với Herbert, bởi cậu ta đằng nào cũng nổi tiếng là kẻ thân thiện – trong khi Ludwig vẫn không lúc nào thôi cảnh giác – và biết được chàng trai trẻ kia là người tâm đầu ý hợp của vị tử tước, còn cô gái tóc đỏ là một người bạn của gia đình.
Theo lời chỉ dẫn của Herbert, Anze đã tìm được Johannes giữa đám đông, và, "Krolock", ông ta nhanh chóng cất tiếng gọi, vội vàng nắm lấy cánh tay người kia như thể sợ rằng ông ấy sẽ chạy mất. Johannes chỉ giật mình ít giây trước khi bình tĩnh trở lại, và Anze nói tiếp khi thấy người kia nhìn mình chằm chằm. "Còn nhớ ta chứ? Là ta, Anze."
"À, là ngài..." Johannes gật đầu. "Đã lâu không gặp."
"Từ đại dịch[3] đến nay cũng đã mấy thập kỷ rồi nhỉ?"
"Phải." Johannes trả lời, nét mặt như thường lệ nở một nụ cười hòa nhã khi tiếp chuyện người khác, tuy nhiên biểu cảm vẫn rõ ràng rằng ông ấy có chút khó xử khi gặp lại Anze. Anze tiếp:
"Ta đã hỏi thăm Herbert, thật mừng là em vẫn ổn. Em biết đấy, kể từ đêm đó ta chỉ được nghe thoảng qua một vài tin tức về em – dù ta có bắt gặp Herbert nhiều lần, nhưng lại không có dịp trò chuyện với tử tước cho tử tế, và dường như người con trai còn lại của em cũng không muốn ta đến gần."
"Do ta sống có phần hơi ẩn dật quá, thực sự xin lỗi ngài. Và cũng cảm ơn ngài đã quan tâm ta đến vậy."
"Không vấn đề gì. Nhưng mà này..." Anze nói, ngang nhiên xoay người Johannes lại để cả hai hoàn toàn đối mặt nhau. "Ta hỏi em một câu được không?"
"Ngài cứ hỏi."
"Ta không làm gì khiến em giận đấy chứ?"
"Sao ngài lại nghĩ rằng ta đang phật ý?" Johannes thắc mắc. Anze hơi bước lùi lại. Ông ta ấp úng:
"Ừm thì... Ta thấy em hơi căng thẳng."
"Vậy à..." Johannes đáp khẽ. "Có lẽ do mặt ta. Ta vẫn hơi bất ngờ vì sự trùng hợp này."
"Ta cũng không nghĩ sẽ được gặp lại em ở đây."
"Và ngài trông có vẻ háo hức vì điều này quá." Johannes nở một nụ cười gượng gạo. Anze chỉ thành thật trả lời:
"Bởi vì đúng là như vậy."
"Sao?"
"Chỉ gặp một đêm rồi bặt vô âm tín, để sau cả trăm năm lại được trùng phùng, điều này kể ra mang ý nghĩa đặc biệt lắm, có đúng không?"
"Ta vẫn chưa hiểu ý ngài." Johannes bắt đầu ngập ngừng trong lời nói, và khuôn mặt ông ấy dần ấm nóng lên. Anze bật cười:
"Nói một cách khác, ta muốn nói rằng chúng ta rất có duyên với nhau."
Dứt lời, ông ta thậm chí còn nháy mắt, lấy làm thích thú khi biểu cảm chạy dọc gương mặt Johannes hiện rõ mồn một sự ngượng nghịu đến buồn cười. Nhưng Johannes sớm giấu đi được cảm xúc trên mặt, và ông ấy đáp, lảng tránh ánh mắt và nụ cười vẫn còn sượng trân, "Ngài khéo đùa thật."
Vừa lúc ấy, có tiếng người gọi Anze, và nó giống như một sự giải thoát cho Johannes khi ông ta buộc phải nhanh chóng rời khỏi. Thật lòng mà nói, không phải do Johannes ghét bỏ gì Anze, nhưng rõ ràng buổi gặp mặt tình cờ hôm nay giữa hai người khiến ông ấy nhiều phần khó xử và lúng túng, nhất là sau những gì đã xảy ra giữa họ nhiều năm trước đây. Ông ấy biết Anze đã ngoái nhìn mình đến khi không còn trông thấy được gì nữa với một tiếng thở dài, trước khi nhanh chóng rảo bước đi, mất hút.
- ----
[1]: Như đã biết, Johannes là người gốc Đức. Bên cạnh việc người phương Tây thường gọi nhau bằng họ thay vì tên, người Đức thường được biết đến là một dân tộc có tâm lý khá khó gần và cứng nhắc – dù điều này ngày nay đã không còn hoàn toàn đúng sự thật; thành ra việc Johannes từ chối nói ra tên của mình đối với những người xung quanh không có gì bất thường cho lắm.
[2]: Neiculiță, hay neică, là từ ngữ xưng hô thân mật dành cho nam, thường được dùng bởi phụ nữ Romania để gọi người yêu.
[3]: Ý chỉ đại dịch của dịch hạch thể hạch, bùng phát lần thứ nhất vào năm 1738-1739 và lần thứ hai vào năm 1812-1819 ở Đế chế Ottoman và 1813 ở Romania.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT